Buổi chiều có tiết học nhưng Tuấn Anh và Hà Anh xin đi muộn. Do là Hà Anh cần lên bệnh viện khám bệnh.
Lúc còn ở nhà, Hà Anh gọi điện cho mẹ cô:
“Alo mẹ ạ”
“...”
“Con hơi sốt một chút, mẹ chuyển tiền cho con để con trả tiền khám bệnh nhé. Bảo hiểm của con hết hạn mất rồi”
“...”
“Dạ không sao đâu mẹ, con nhờ Tuấn Anh đưa con đi”
“...”
“Vâng...vâng, con biết rồi ạ”
Cô ngoan ngoãn gật đầu đầu nghe lời dặn dò của mẹ được một lúc sau thì cúp máy.
Hoàng Tuấn Anh đang đeo cặp sách đứng cạnh cô, cậu đã đội sẵn mũ bảo hiểm trên tay là một chiếc mũ bảo hiểm khác. Cô nhìn thấy cậu liền đứng dậy nói:
“Bọn mình đi thôi”
Cô nhận lấy cái mũ bảo hiểm trên tay cậu rồi hai đứa cùng nhau ra chỗ xe.
Trong lúc chờ đợi khám bệnh, Hà Anh ngồi ngoài ghế chờ vô thức dựa đầu vào tường chợp mắt một chút. Tuấn Anh nhìn thấy liền khẽ kéo đầu cô về hướng mình nhắc nhở:
“Chỗ đó nắng lắm, dựa vào vai tôi này”
Hà Anh không phản kháng lại cô chỉ khẽ ừm rồi nói:
“Cảm ơn”
Thân nhiệt của Hà Anh ngày càng nóng lên, Tuấn Anh rất sót ruột nhìn cô chợp mắt mà cũng không thoải mái, cậu cảm thấy rất đau lòng. Cậu khẽ tự hỏi cô:
“Sao không nói với tôi, lúc thấy không khoẻ thì phải nói tôi biết chứ, sao lại chịu đựng, cậu mà bị làm sao tôi biết phải sử lí như thế nào bây giờ?”
Mắt của Tuấn Anh đỏ hoe, từng giọt nước mắt khẽ rơi xuống, rơi cả vào má của Hà Anh.
Cậu càng nghĩ càng không hiểu, tại sao Hà Anh lại thích tự mình chịu đựng đau đớn như thế? Vốn dĩ cô đã có thể nói ra nhưng cuối cùng cô lại không làm thế, Hà Anh cứ ích kỉ giữ khư khư nó với mình.
Phải chăng quá khứ kia với cô phải ảnh hưởng đến mức ám ảnh mới khiến cô không thể nói ra uất ức trong lòng mình như thế. Khi hỏi đến, Cô sẽ không giấu diếm mà sẵn sàng nói ra nhưng Tuấn Anh biết cô đã phải chịu rất nhiều đau đớn vì nó.
Bệnh viện khá ít người đến khám nên rất nhanh đã đến lượt Hà Anh.
Đi vào phòng khám một hồi cuối cùng Bác sĩ kết luận là:
“Sốt 38 độ, cơ thể bị suy nhược khá nghiêm trọng, bây giờ phải truyền nước để hạ sốt. Người nhà cầm đơn này ra quầy thuốc lấy thuốc đã được kê trong đây”
Tuấn Anh theo lời bác sĩ rồi đi lấy thuốc, trên đường quay về cậu để ý thời gian xem đến giờ đi học chưa.14:00 vào học, bây giờ là 13:50, Biết là kiểu gì cũng muộn nên Tuấn Anh gọi điện hẳn cho thầy giáo dạy ôn chiều nay xin cho hai đứa đến muộn. Rồi gọi hẳn cho Hoàng Minh Hiển nhờ nói với lớp trưởng.
Tuấn Anh không muốn phải tiếp xúc với Nguyễn Hải Đăng, hôm trước hai thằng suýt đánh nhau, quan hệ vô cùng căng thẳng, sợ mà gọi điện báo đến muộn với cậu ta, cậu ta lại bắt đầu dở thói xấu tính.
(...) Trong lúc đó ở lớp.
“Êy, mày làm bài tập tuần trước thầy giao chưa?” Nguyên chồm người qua Hoàng Minh Hiển hỏi.
Hoàng Minh Hiển chẳng nói chẳng rằng lia quyển bài tập trên bàn qua chỗ cậu ta, còn bản thân vẫn tập chung với ván game của mình.
Nguyên nhận lấy vở bài tập vừa lật ra chép một câu rồi lại hỏi tiếp:
“Ủa? Giờ này Tuấn Anh phải đến rồi chứ? sao nay đi muộn vậy?”
Hiển đáp:
“Cậu ta với Hà Anh có việc riêng nên đến muộn”
Nguyên nghe vậy chưa kịp nghĩ gì lại hỏi:
“Thế báo với thằng Đăng chưa?”
Nói đến đây Nguyên cũng chẳng nói gì nữa, cậu ta chợt nhớ ra là Tuấn Anh không hề ưa Nguyễn Hải Đăng, giữa hai thằng này còn có mối thù thâm sâu.
Lúc tiết học mới bắt đầu được 15 phút thì Tuấn Anh và Hà Anh mới đến. Do đã xin trước với thầy nên hai đứa không bị thầy làm khó. Yên vị vào chỗ lại bắt đầu lôi sách vở ra học bài như bình thường.
Đến giờ ra chơi, Lê Huyền My quay sang hỏi Hà Anh lí do đi muộn. Hà Anh liền trả lời là cô từ viện về.
Nghe giọng cô nàng khá yếu cộng với gương mặt nhợt nhạt My rất sót, cô nàng xoa đầu Hà Anh rồi khẽ mắng:
“Bị bệnh thế này vẫn còn đi học à? Cậu chăm chỉ quá rồi đấy”
Hà Anh cười hihi không đáp lại cô nàng, trong thâm tâm cảm thấy vô cùng ấm áp.
Thật may mắn là hôm sau là cuối tuần nên được nghỉ ngơi thỏa thích. Buổi sáng thức dậy Hà Anh để ý thấy Tuấn Anh cứ lờ đà lờ lại còn ho khù khụ, cô lập tức nhận ra ngay. Cô kéo Tuấn Anh vào phòng ép cậu nằm xuống, Cậu không hiểu gì nhưng do mệt quá cậu cũng không phản ứng được gì. Hà Anh chạm tay lên trán cậu rồi chậc lưỡi:
“Quả nhiên là cậu bị ốm rồi”
Chăm cho cậu một hồi lâu, cô ngồi xuống cạnh giường cậu thở dài nói:
“Xin lỗi, tại tôi mà cậu cũng bị ốm mất rồi”
Tuấn Anh đưa tay giữ lấy cái khăn trên trán mình, khẽ lắc đầu giọng khàn khàn đáp:
“Không sao, Cái thời tiết dạo này dễ bị bệnh lắm, Đừng tự trách mình. Khỏe mạnh như cậu còn ốm được, dễ ốm như tôi cũng không có gì lạ”
Sau khi đã đỡ hơn, Hà Anh cũng bị ho khá nhiều, sau một ngày cô còn không lên tiếng nói được câu nào. Đúng là cô rất khoẻ mạnh, số lần bị ốm sốt chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Đột nhiên hai đứa nhìn nhau một chút, rồi ngay sau đó cùng nhau phì cười.
Trong nhà có hai đứa, có ốm thì ốm cùng lúc cả hai không chừa một ai, oái oăm ghê luôn.
__
Sáng hôm sau Lê Huyền My đi lên lớp, cô nàng hình như hôm nay có chuyện gì đó rất vui nên cứ hát líu lo. Đến cửa lớp nhìn thấy Hà Anh đang ngồi trong lớp tập chung chơi game, cô nàng hí hửng vào chỗ gọi:
“Hà Anh ơi”
Hà Anh đang ngồi yên lặng vừa chơi game vừa nghe Trúc và Trâm nói chuyện, Nghe My gọi cô ngước mắt lên nhìn cô ấy rồi cũng đáp:
“Sao thế? Nay có chuyện gì vui à?”
Họng còn rất đau nên giọng cô khá ồm, My nghe được giọng khàn khàn của bạn mình lập tức vẫy tay xua xua nói:
“Họng đau thì không cần đáp lời tớ đâu”
Sau khi ngồi yên ổn vào chỗ, Trúc và Trâm lúc này cũng để ý thấy gương mặt hớn hở của Lê Huyền My nên khá tò mò.
“Sao đấy? Có gì vui à?” Trúc hỏi.
My cười hihi đáp: “Tao có cái này chỉ muốn khoe với Hà Anh thôi, nói cho chúng mày lại bị chê”
Trâm lập tức hiểu ra ngay: “Gớm thôi, lại liên quan đến anh người yêu quý hoá của bà đúng không?”
Trúc lập tức bất ngờ: “Vãi, Mày với nó vẫn còn yêu nhau à?”
Trúc sồn sồn áp sát vào Lê Huyền My như vậy làm My hơi sợ, thấy bạn mình hỏi vậy My chỉ có thể gật đầu:
“Đúng rồi, vẫn còn mà. Chưa có chia tay”
“Thằng lờ đó tệ vãi lon, đã bao nhiêu lần rồi sao vẫn còn mềm lòng với cái loại đấy hả?” Trúc bực mình quát lên kèm theo đó là véo má của My.
“Ai ui, đau quá. Anh ấy cũng bảo đấy là hiểu lầm thôi, tao cũng nghe người kia chứng minh rồi, hai người họ trong sáng mà”
“?” Hà Anh nghe mà không hiểu gì cả.
“Trời ơi, Ngu quá đi mất thôi” Trúc nghe thế càng bực kí đầu My thật mạnh.
Đến lúc cái đầu như quả chôm chôm, đừng có tìm Trúc mà khóc lóc. My ơi là My, My xinh mà My dại quá.
Được một lúc sau, My cho Hà Anh xem hình của người yêu của nàng. Cô bạn thao thao bất tuyệt, nào là anh đẹp trai, anh ngầu lòi các thứ. Hà Anh nhìn hình ảnh trong điện thoại cô nàng mà cứ có cảm giác quen mắt, hình như cô từng thấy người này ở đâu đó rồi.
My nhìn thấy Hà Anh nhíu mày thì hơi thắc mắc, cô bạn liền hỏi cô:
“thấy thế nào, đẹp trai đúng không? Tuy không bằng bạn cùng bàn của hai đứa mình nhưng cũng đẹp đúng không?”
“Tớ thấy cái mặt này quen lắm, tớ từng thấy ở đâu rồi thì phải “ cô nghiêng đầu cố nhìn các góc khác nhau, cái mặt này, cái tóc này, nhìn quen lắm.
“Dạng mặt phổ thông mà, nhìn quen là phải rồi” Trúc bĩu môi chê ra mặt. Cái mặt thương hiệu của đám trap boy chứ còn gì nữa.
My không vui đánh vào tay của Trúc để trên bàn mình, rồi quay sang Hà Anh cười hihi nói:
“Cậu có quen anh ấy à?”
“Tớ không quen, chỉ là tớ từng đụng mặt người này ở ngoài công viên”
Vừa nói Hà Anh vừa đưa một tấm ảnh chụp phong cảnh cho cô nàng xem. Trong đó có một cặp đôi đang trao nước bọt cho nhau. Lúc chụp được tấm này Hà Anh cũng không chú ý, đến lúc check lại thì phát hiện có một cặp đôi vô tình nằm trong camera của cô, Trời hơi tối nhưng do cam điện thoại của Hà Anh khá tốt nên nhìn rõ mồn một.
My cũng ngó vào xem, khi nhìn thấy tấm ảnh đó cô nàng liền sững sờ.
__
Vào tiết học, ba đứa cũng giống như các bạn khác đều tập trung vào bài giảng. Những lời giảng của cô giáo đều được các bạn học sinh ghi chép lại đàng hoàng, khi có lời phát biểu thì đều nhiệt tình sôi nổi.
Giờ ra chơi, Nguyễn Hải Đăng cùng mấy thằng bàn đầu mò xuống bàn gần cuối địa bàn của Phạm Gia Khánh, Hoàng Tuấn Anh. Đăng lên tiếng rủ rê:
“Êy các anh em, đi căn tin không? Có chuyện muốn đàm đạo với các anh em đây”
Hoàng Minh Hiển đang ngồi chơi XO với Trịnh Trung Nguyên nghe như thế thì nhếch môi khịa:
“Bộ mày thừa tiền à? Sao ngày nào cũng xuống căn tin thế?”
Nguyễn Hải Đăng khoanh tay trước ngực cười đáp:
“Vì tao thừa tiền nên tao ngày nào cũng đi mà, thế sao? Đi không? Đừng lo hôm nay anh bao các anh em, mỗi thằng một chai Lavie 5k, được không?”
Bốp.
Phạm Gia Khánh vỗ một phát vào đầu Nguyễn Hải Đăng, tức cười nói:
“Thà mày mang bình nước lớp mình xuống căn tin thế đỡ mất tiền hơn đấy? Bao cái quái gì mà lạ vậy?”
Đăng xoa xoa cái đầu, cười khì khì:
“Đùa tí thôi, thế có đi không?”
Cả đám con trai đều đồng ý đi. Nguyễn Hải Đăng không nghe thấy Tuấn Anh nói gì, nên cũng quay sang gõ gõ bàn Tuấn Anh:
“Êy Tuấn Anh, đi không?”
Đã gần hai tháng học chung cậu ta thật sự là muốn làm thân với Tuấn Anh, thế nhưng chỉ vì những hành động đáng xấu hổ của mọi người trong lớp với Hà Anh, nên Tuấn Anh đã nảy sinh chút không thoải mái với mọi người trong lớp và đặc biệt là mấy người trong tổ của Đăng (nguồn cơn của mọi chuyện). Đến khi mọi chuyện đã kết thúc, Nguyễn Hải Đăng đã bắt chuyện với Tuấn Anh hi vọng là hoà dịu với nhau, thế nhưng cậu đáp lại rất qua loa, có khi là không quan tâm, cũng chỉ tại lần trước cậu ta hơi mất kiểm soát nên vô tình tạo ra khoảng cách giữa hai người.
Sau kì thi giữa kỳ Đăng chính thức bị Tuấn Anh vượt mặt, tuy rất cay cú nhưng rồi nhớ đến cái nôi của cậu là ở đâu, nên cậu ta lập tức chịu thua.
Bây giờ vẫn xa cách như thế, cậu đáp:
“Các người muốn bị lây ho thì cứ việc mời tôi đi”
Ý!! Phũ ghê, thế này là từ chối rồi còn gì, Rất hợp gạ với Hoàng Minh Hiển.
Tuấn Anh tựa đầu lên cánh tay mình, nhìn cái đám tụ tập trước mặt. Cậu cất giọng vừa trầm vừa mềm làm cho con gái nghe chỉ muốn tan chảy, nói xong cậu che miệng khẽ ho một cái.
“Tuấn Anh ốm ư?” Đăng ngạc nhiên hỏi.
“Chuyển mùa nên bị ho chút thôi” Cậu lạnh nhạt gục đầu xuống cánh tay rồi bảo “Khánh lúc nào quay lại thì gọi tớ dậy nhé, nếu Khánh quên thì Nguyên giúp tớ nhé”
Cả hai thằng nghe vậy thì buồn cười cực, Tuấn Anh khôn ghê nhờ đúng một thằng bàn ngay cạnh một thằng bàn ngay dưới, toàn những chỗ thuận lợi. Chắc vì chưa có thể gọi là quá thân nên Tuấn Anh rất là khách sáo.
“Này, Hoàng Tuấn có cần anh mua chút kẹo cho bé không?” Phan Tiến Dũng từ đâu mò qua chỗ Tuấn Anh xoa lưng gạ gẫm.
Tuấn Anh lười động tay động chân, cậu lạnh nhạt đáp:
“Cút”
“Ái chà, bé hư thế”
“Cút”
“...”
Dũng cứ tiếp tục trêu Tuấn Anh còn câu mà cậu đáp lại luôn là cút, xéo. Bị phũ ác đến vậy là cùng.
Phan Tiến Dũng là cậu bạn ngồi trước Phạm Gia Khánh, do là hôm nhận lớp cậu ta tưởng Tuấn Anh là con gái nên buông lời ong bướm tán tỉnh, vậy là bị ghim thù đến giờ. Một phần là cậu ta cứ trêu Tuấn Anh về cái đó nên cậu không ưa, lúc nói chuyện làm quen Tuấn Anh thẳng mồm tao mày với Dũng luôn.
___
...“... Tôi ước gì, tôi có thể gặp cô ấy sớm hơn...“...
...Hoàng Tuấn Anh....