*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mina
Từ hòn đảo trở về cảnh xuân thực sự đẹp, Phác Ngọc và Trần Nguyệt ở trong một căn biệt thự, Trần Nguyệt là người có tính cách hoạt bát, kêu gọi bạn bè tới dưới lầu chơi mạt chược, Chu Phác Ngọc không hiểu trò này, trốn lên ban công lầu hai đọc sách.
Trần Cừu An vào cửa, Trần Nguyệt thấy anh liền hô: "Nhị ca!"
Trần Cừu An xếp thứ hai trong nhà, anh em trong Trần gia đều gọi anh là Nhị ca.
Bọn tiểu bối sôi nổi chào hỏi, Trần Cừu An dập tắt điếu thuốc, khẽ gật đầu.
"Nhị ca, tới đây chơi hai ván không." Người trên bàn hỏi anh.
Trần Cừu An nói: "Anh không chơi, mấy đứa chơi vui vẻ."
Anh nhìn quanh phòng khách, ngồi một lát, nhấc chân lên lầu, lầu hai không giống lầu một, im ắng, gió biển thổi bay tấm rèm cửa ngoài ban công, anh đi qua.
Chu Phác Ngọc nghe thấy "Rầm" một tiếng, cô ngẩng đầu liếc nhìn, đúng lúc chạm vào tầm mắt anh.
"Em biết trốn đến chỗ yên tĩnh thật đấy." Anh ngồi xuống một chiếc ghế dựa khác.
"Em không biết chơi mạt chược." Chu Phác Ngọc lấy một quả nho bỏ vào miệng.
Thật là kỳ quái, rõ ràng bọn họ quen nhau chưa bao lâu, Chu Phác Ngọc và anh lại giống như bạn bè thân thiết nhiều năm.
"Đọc sách gì thế."
Chu Phác Ngọc lật bìa sách ra cho anh xem, là 《 Truyện Anh Hùng Xạ Điêu 》.
Đây là quyển sách anh đọc thời đại học, Trần Cừu An hỏi cô: "Thích ai nhất?"
Phác Ngọc không cần nghĩ ngợi: "Hoàng Dược Sư."
"Vì sao?"
Phác Ngọc nói: "Ông ấy yêu vợ, yêu con gái mình."
Trần Cừu An cười nói: "Quả là hiếm thấy."
Dưới ngòi bút của Kim Dung có rất nhiều vai anh hùng trong thời buổi loạn lạc, Hoàng Dược Sư dốc lòng vì gia đình vì thiên hạ như vậy đúng là hiếm có.
Chu Phác Ngọc đọc sách, còn anh yên lặng ngồi một bên ngắm phong cảnh, Chu Phác Ngọc đọc hết một chương, đẩy đĩa thủy tinh đựng nho về phía anh: "Ăn nho đi."
"Sao anh không xuống lầu chơi?" Chu Phác Ngọc hỏi anh.
"Không hứng thú, ngồi đây hóng mát còn thoải mái hơn."
Phác Ngọc tự giác làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, đứng dậy đi đến tủ lạnh mang bánh kem, chocolate ra.
"Em còn có kem, anh muốn ăn không?"
Phác Ngọc giống như đứa trẻ tiếp đãi bạn bè của mình Trần Cừu An cười lắc đầu: "Như vậy là đủ rồi."
Anh ăn chocolate, cô ăn bánh kem.
Chu Phác Ngọc cúi đầu đọc sách, gò má thanh tú xinh đẹp, lúc đọc sách vô cùng nghiêm túc, trên má dính vụn bánh kem.
"Phác Ngọc."
Chu Phác Ngọc ngẩng đầu nhìn anh: "Hả?"
Anh vốn không có tâm tư ấy, giờ phút này thấy cô lại sinh ra chút tình ý. Anh hơi nâng cằm cô lên, lòng bàn tay cọ qua mảnh vụn, hàng mi dài của Chu Phác Ngọc khẽ run, anh cúi người hôn, một nụ hôn nhẹ nhàng đến cực điểm.
Đây là nụ hôn đầu của bọn họ, mang theo mùi hương chocolate và bánh kem dâu tây ngọt ngậy, cuốn theo gió biển của hòn đảo tháng tư.
Làm cô run sợ, cũng làm cô rung động.
Nửa đêm, Phác Ngọc tỉnh mộng, Trần Cừu An đang say giấc bên người, rất ít khi cô nằm mơ, nhưng không hề có ngoại lệ, mỗi lần mơ về anh đều là ký ức đẹp.
Cô không còn buồn ngủ, đứng dậy đi vào phòng khách uống nước, đèn trong sân quên chưa tắt, cô đi qua, tú cầu tuyết (1) mọc ven tường đã nở rộ gần hết, trong đêm khuya mùi hương thoang thoảng tỏa ngát, chỉ có tiếng cá vàng thỉnh thoảng quẫy đuôi.
"Sao lại không ngủ?"
Không biết Trần Cừu An tìm tới đây từ lúc nào, anh ôm chặt cô vào lòng cảm nhận được cái lạnh trên người cô, nhíu mày.
"Em vừa mới nằm mơ." Phác Ngọc nói với anh.
Trần Cừu An tắt đèn trong sân, kéo cô về phòng: "Mơ thấy cái gì?"
"Mơ thấy lúc chúng ta từ hòn đảo trở về."
Anh ôm cô nói: "Chờ em tốt nghiệp rồi, chúng ta lại tới đó."
Phác Ngọc nằm trong lồng ngực anh, cô nhớ đến một câu nói về loài hoa tú cầu tuyết: Một mối tình trung trinh không đổi thay.
Trần Cừu An, anh là giấc mộng đẹp nhất của cuộc đời cô.