Tình Yêu Dành Cho Anh

Chương 90




Du Khuynh nắm tay Phó Ký Trầm, mang theo Tiểu Ngư Miêu đi hết nơi hồi nhỏ cô thường đi, khu biệt thự bên đó cách bên này chỉ có một đoạn nhưng cô tạm thời không đi.

Tương lai còn dài, sau này hãy dẫn anh đi.

Đoạn đường này, cô và Phó Ký Trầm đều giữ im lặng.

Giọng hát từ tính thấp trầm của anh vẫn vang vọng bên tai cô, tiếng hát đi vào lòng cô.

Cô chẳng hỏi anh nghe ngóng từ đâu biết được cô thích bài hát này, anh cũng không nói.

Bên cạnh có người bầu bạn đi qua kí ức thuở bé của cô cho tới hiện tại, cùng cô trông đợi vào tương lai.---Đọc full tại Đọc Truyện---

Loại cảm giác này không gì sánh bằng.

Hôm qua Thượng Hải cũng có mưa, bầu trời đêm nay sâu thẳm, từng cánh hoa bay phấp phới, xuyên qua tòa lầu cao vút sau đó bay về nơi rất xa.

Kế hoạch tương lai của cô và anh hình như không chỉ là năm năm.

Hoặc có lẽ là năm mươi năm.

Điện thoại Du Khuynh vang lên, cuộc gọi của Bàng Lâm Bân.

“Chú Bàng, chào buổi sáng ạ.”

Bên ông giờ là sáng tinh mơ.

Bàng Lâm Bân: “Chào buổi sáng. Chỗ con tới chụp hình hôm nay, lần trước chú với mẹ con về Thượng Hải cũng có đi dạo một vòng.”

Du Khuynh chợt không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ cần chuyện liên quan tới mẹ cô, cô luôn có loại cảm giác bất lực cộng thêm nghèo lời.

“Hai ngày nữa chú tới Bắc Kinh.”

“Mẹ con đi với chú ạ?”

“Bà ấy bận nên không về, một mình chú thôi.”

Du Khuynh chẳng hỏi nhiều chuyện liên quan tới mẹ cô nữa, “Tới lúc đó con ra sân bay đón chú.”

Bàng Lâm Bân: “Thôi khỏi, con bận của con đi, chú sẽ ở Bắc Kinh một thời gian, rảnh rỗi chú qua thăm con.”

Trò chuyện thêm mấy câu, cuộc điện thoại kết thúc.

Du Khuynh cảm thấy cuộc điện thoại này của Bàng Lâm Bân là muốn nói với cô, mẹ cô cũng đi tới nơi đó rồi.

- -

Về tới khách sạn, tắm xong Du Khuynh gác chân lên thành ghế sô pha, phía dưới được lót một chiếc gối ôm, đi bộ cả buổi tối, lúc này nhức mỏi thôi rồi.

Phó Ký Trầm ngồi xổm xuống, không dám xoa bóp quá mạnh, chỉ dùng bàn tay bóp nhẹ nhàng giúp cô thả lỏng.

Anh vừa đi ra từ phòng tắm, tóc còn chưa sấy cô, có giọt nước chảy từ trên trán xuống.

Du Khuynh giơ ngón tay khảy giọt nước đó rồi chùi lên chóp mũi mình, “Phó tổng, trên mũi em có nước, anh xem nó sắp chảy xuống rồi.”

Phó Ký Trầm liếc một cái, không thấy gì hết, “Ừm, vệt nước lớn thiệt.”

Du Khuynh: “…….”

Cô phụt cười ra tiếng.

Phó Ký Trầm đứng lên chống hai tay bên người cô, hôn chóp mũi của cô.

Du Khuynh thuận thế câu cổ anh, “Mai chúng ta về đi, buổi tối hôm nay đối với em mà nói đã đủ lắm rồi, vừa đủ chuyến du lịch mười ngày.”

Nơi này quá quen thuộc với cô, chẳng cần phải ở nhiều thêm mấy ngày.

Công việc anh nhiều, cô về còn có việc bận.

Cô hôn môi anh, “Cám ơn.”

Phó Ký Trầm: “Ở lại chơi thêm một ngày đi.”

Du Khuynh lắc đầu, “Nơi ở từ nhỏ tới lớn, chẳng cần đặc biệt ở lâu thêm đâu.”

Phó Ký Trầm bảo thư ký Phan đặt vé máy bay sáng mai trở về, anh thu dọn hành lý trước.

Du Khuynh dựa bên cửa sổ nhìn cảnh đêm chốc lát chợt nhớ ra chưa gọi điện lại cho Lệ Đàm Trác.

Cô gọi đi nhưng chẳng cách nào gọi vào được.

Gọi thêm lần nữa, vẫn y như vậy.

Chắc đang bật chế độ máy bay hoặc là tín hiệu không tốt rồi.

Cô để lại lời nhắn: [Anh, sáng sớm mai em về rồi, chừng nào anh tới Bắc Kinh em tìm anh chơi.] ---Đọc full tại Đọc Truyện---



Trong mấy ngày Du Khuynh và Phó Ký Trầm vắng nhà, nhà họ Du mất đi tiếng cười đùa ngày thường.

Đi làm, tan tầm, gặp mặt chào hỏi một tiếng.

Xe đậu trong sân, sáng lái đi chiều lái vào, lặp đi lặp lại.

Ngay cả Bảo Bảo cũng cảm thấy vô vị, mỗi lần nhìn thấy có xe lái vào sân, cậu nhóc sẽ vô thức chạy đi nhưng vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn xem có thấy Phó Ký Trầm tới bắt cậu nhóc không.

Nhưng người đi xuống không phải là Phó Ký Trầm, cậu nhóc thấy hết vui rồi.

Buổi tối, Du Cảnh Hâm về tới nhà, còn chưa tới cổng thì trong phòng khách truyền tới tiếng cười khanh khách của Bảo Bảo.

Cô ấy đi nhanh mấy bước, bọn họ đúng là về thật rồi.

Phó Ký Trầm đi chầm chậm đuổi theo Bảo Bảo, “Học nói chuyện với dượng út nào.”

Bảo Bảo chạy vòng quanh sô pha, còn cho là bản thân chạy nhanh lắm rồi.

Sau khi nhìn thấy cô ấy, Bảo Bảo gọi một tiếng, “Mẹ.” Rồi tiếp tục chơi với Phó Ký Trầm.

Bên phòng bếp, ‘cạch cạch cạch’, Du Khuynh đang xắt hành lá.

Du Cảnh Hâm chợt tìm thấy cảm giác khi về tới nhà, “Sao về nhanh thế? Chẳng phải nói muốn chơi thêm hai ngày ư?”

Du Khuynh: “Không muốn ở khách sạn, vẫn là ở nhà thoải mái hơn.”

Du Cảnh Hâm nhìn bộ dạng lóng ngóng tay chân của cô: “Định làm bữa khuya nữa à?”

Du Khuynh gật đầu: “Phó Ký Trầm muốn ăn.”

Du Cảnh Hâm dựa bên bếp, nói tới Du Cảnh Trạch, “Em không ở nhà, anh ấy mất ăn mất ngủ. Không giúp anh ấy thật à?”

Du Khuynh buông dao xuống, “Không phải không giúp, mà là dù em có bày cách cho anh ấy đi làm thì anh ấy cũng không chủ động đi làm đâu. Anh ấy khác với chị và anh rể. Chị và anh rể muốn đến gần nhau, chẳng qua do bản thân không biết nên làm thế nào thôi.”

Du Cảnh Trạch hoàn toàn ngược lại.

“Giờ anh ấy không muốn hẹn hò với Trâu Nhạc Tiêu, em càng thúc đẩy thì trong lòng anh ấy có khi càng phản cảm. Nên lấy lùi làm tiến, để tự anh ấy hiểu lòng mình.” ---Đọc full tại Đọc Truyện---

Du Cảnh Hâm gật đầu, cô ấy hiểu rồi.

Cô ấy lại nhớ ra, “Nghe nói gần đây Châu Tư Nguyên đang thuyết phục các cổ đông của SZ chuyển nhượng cổ phần, chắc sắp tìm tới Lạc Mông tụi em rồi, em sẽ không vì chuyện này mới vội vàng chạy về đấy chứ?”

Du Khuynh khựng lại, “Coi như là vậy đi.”

Nếu cô không ở công ty, Châu Tư Nguyên sẽ đi tìm Tần Mặc Lãnh, đàn ông cầm lòng không đậu nhất là lúc phụ nữ làm nũng với ra vẻ đáng thương.

- -

Buổi chiều, Châu Tư Nguyên nghe trong nhóm chat nói Du Khuynh nghỉ phép đi du lịch rồi, giờ đang ở Thượng Hải, hình như đi mấy ngày mới về.

Tối tan tầm xong, cô ả đặc biệt tới tổng bộ ngân hàng Du Thị một chuyến.

Du Cảnh Trạch còn đang bận, khu vực làm việc của thư ký bên ngoài đèn đuốc sáng chưng, chưa có ai tan làm cả.

Châu Tư Nguyên tới đây chẳng cần hẹn trước, giống như đi vào công ty của mình vậy.

Thư ký thấy cô ả đi vào, mỉm cười gật đầu rồi tiếp tục bận việc của mình.

Du Cảnh Trạch nghe thấy tiếng gõ cửa tưởng đâu là thư ký, “Mời vào.”

Châu Tư Nguyên đẩy cửa đi vào, “Đi ngang qua, đóng gói một ly cà phê cho anh.”

Du Cảnh Trạch lật một trang tài liệu: “Tối nay anh không rảnh đi ăn khuya với em đâu.”

Châu Tư Nguyên cười cười, “Tối đó bị em với Du Khuynh bức tới ám ảnh rồi phải không? Yên tâm, không làm khó anh đâu, hôm đó chẳng phải do Du Khuynh chọc tức em nên em mới cố ý hay sao.”

Cô ả ngồi xuống đối diện anh, đặt cà phê lên bàn anh ấy, mở nắp ra thấy, còn lạnh.

Mùi cà phê đắng phút chốc lan tỏa.

Đây là mùi vị Du Cảnh Trạch thích nhất, không thêm gì cả, càng đắng càng tốt.

Châu Tư Nguyên nhìn anh chăm chú, đợi tới khi tâm mắt anh xem tới trang giấy cuối cùng, lúc định lật sang thì cô ả lên tiếng, “Mai em muốn hẹn Tần Mặc Lãnh bàn chút chuyện, trong giờ làm việc cũng được, em không quen anh ta lắm, anh hẹn giúp em đi.”

Du Cảnh Trạch hỏi: “Em tìm cậu ta có chuyện gì?”

Châu Tư Nguyên chẳng giấu giếm, “Cổ phần SZ, còn có chuyện gì được nữa? Em không muốn khiến anh bị rơi vào thế khó xử giữa bạn anh với em, tự em đi tìm xem anh ta ra giá thế nào mới chịu nhượng, em biết để nắm chắc.”

Du Cảnh Trạch nhắc nhở cô ta: “Em có hẹn cũng công cốc.”

Châu Tư Nguyên: “Hẹn được rồi vẫn còn hy vọng, không hẹn ngay cả một tia hy vọng cũng không có chẳng phải sao? Em dùng thành ý bàn với anh ta, chỉ cần điều kiện không quá đáng em đều chấp nhận được.”

Giọng điệu bàn công chuyện của cô ả, Du Cảnh Trạch không dám chắc sau khi Du Khuynh nhìn thấy điều kiện phù hợp rồi có chịu chuyển nhượng hay không, biết đâu sẽ đồng ý.

Dẫu sao trong mắt của Du Khuynh lợi ích là quan trọng nhất.

Anh ấy hẹn Tần Mặc Lãnh giúp Châu Tư Nguyên, còn thành công hay không là chuyện của bọn họ. ---Đọc full tại Đọc Truyện---

Tần Mặc Lãnh bên kia cũng nể mặt Phật, dành thời gian trống từ hai giờ tới ba giờ chiều ra.

Du Cảnh Trạch hỏi Châu Tư Nguyên nhiều thêm một câu, “Sao em quyết tâm mua SZ thế?”

Châu Tư Nguyên ngây người, sau đó cười cười, “Bởi vì đồ ăn ngon, càng bởi vì có thể kiếm tiền. Đạo lý giống như ngân hàng Du Thị các anh đầu tư vào nhiều xí nghiệp vậy.”

Thật ra hồi trước cô ả chẳng có hứng thú đối với ngành ẩm thực cho lắm, bởi vì Trâu Nhạc Tiêu có cổ phần của SZ, càng bởi vì Du Cảnh Hâm cũng có một quán ăn tư nhân.

Cô ả cũng muốn nắm cổ phần của một quán ăn tư nhân.

Ăn cơm không cần đặt trước, còn có thể ăn món do đầu bếp riêng làm.

Lại nói, lợi nhuận của SZ khá là khả quan.

Cô ta chẳng có lý do gì không mua đứt công ty ẩm thực này.

Tiền ba cô ả kiếm được, cô ả không xài nhiều một chút sẽ có lỗi với bản thân.

Lần đầu tư này, ba cô ả bày tỏ thái độ sẽ ủng hộ một nửa số tiền đầu tư cho cô ả.

Châu Tư Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay, giờ cô ả nên chừa không gian cho anh ấy thở, bạn cô ả nói rất đúng, không thể kìm kẹp anh ấy quá chặt, nếu không lợi không bằng hại.

“Anh bận tiếp đi, em về đây, tối nay trong nhà mọi người đều tụ tập đủ cả.”

Cô ả đứng dậy, đi được mấy bước lại quay đầu, “Phải rồi, chừng nào anh mới về ăn cơm? Mẹ nhắc anh mấy lần rồi, em nói anh bận còn phải đi công tác, lần sau em không viện cớ giúp anh nữa đâu.”

Mẹ trong miệng cô ả chính là mẹ ruột của anh ấy.

Du Cảnh Trạch: “Để sau hãy nói.”

Châu Tư Nguyên vẫy tay tạm biệt anh ấy rồi đóng cửa rời khỏi.

Du Cảnh Trạch bóp mi tâm, anh ấy không thích tới nhà họ Châu, nhưng có đôi lúc không thể không đi.

Anh ấy nhìn điện thoại, Du Khuynh giống như mất tích vậy, chẳng chịu trả lời tin nhắn của anh ấy.

Từ khi cô đi công tác, anh ấy chưa từng liên lạc với Trâu Nhạc Tiêu.

- -

Thời gian mới đó đã tám giờ, Trâu Nhạc Tiêu tắt máy tính.

Cô nhìn sang điện thoại lần nữa, vẫn cứ im bặt.

Mỗi lần điện thoại rung lên, cô vội vàng mở ra, sợ bỏ lỡ tin nhắn của Du Cảnh Trạch. ---Đọc full tại Đọc Truyện---

Mấy ngày rồi mà Du Cảnh Trạch chẳng liên lạc với cô.

Anh không đi công tác, sáng hôm nay cô đặc biệt vòng qua cửa lớn tòa lầu ngân hàng Du Thị, dừng xe trên chỗ đậu xe trước cửa hàng kinh doanh đợi từ sáu giờ tới sáu giờ rưỡi thì thấy xe anh rẽ vào sân sau của tòa lầu.

Cô không nhìn thấy bóng anh nhưng nhìn thấy bảng số xe của anh, cứ đồng nghĩa với nhìn thấy anh đi.

Tối nay Trâu Nhạc Tiêu không bận, cất văn kiện vào tủ bảo hiểm.

Tắt đèn ra về, ngay cả đi đường cũng không có sức.

Xuống tới dưới lầu, Trâu Nhạc Tiêu nhắn tin cho Du Khuynh: [Nếu cô không chịu về nữa chắc tôi thất hồn lạc phách mất.]

Du Khuynh: [Nghiêm trọng dữ?]

Trâu Nhạc Tiêu: [Ừm. I need you.]

Sau đó cô gửi thêm một tin nữa: [Tôi nhớ anh ấy rồi, nhưng không gặp được. Tôi không biết nên làm thế nào, muốn theo đuổi anh ấy mà chẳng có cách nào hết. Ở trước mặt anh ấy tôi giống như tiên nữ mất đi phép thuật vậy, bởi vì mất hết phép thuật cũng đồng nghĩa mất đi tiên khí.]

Du Khuynh: [Thế thì cô đi tìm anh ấy đi, giờ cô chẳng phải là bạn gái anh ấy sao? Tranh thủ sử dụng đặc quyền, nếu không theo đuổi được cũng chẳng có gì để hối tiếc.]

Trâu Nhạc Tiêu thở dài, [Đâu phải không muốn tìm anh ấy mà là không có lý do mà. Nhớ tới muốn vỡ óc luôn rồi, trừ ăn cơm xem phim ra thì chẳng làm được gì khác.]

Du Khuynh: [Giờ chẳng phải tan làm rồi sao? Cô đi làm công cho ba cô, mở rộng khách hàng VIP cho ông ấy, lấy hết tất cả tài liệu để làm thẻ tín dụng đen của ngân hàng cô rồi xông tới tòa lầu ngân hàng Du Thị, đi tới trước quầy tiếp tân cứ nói cô là bạn của tôi, không có ai cản cô đâu.]

Trâu Nhạc Tiêu: “……”

[Tên cô có uy lực thế à?]

Du Khuynh trêu cô nhàng: [Theo cách nói của ba tôi là, khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật.]

Trâu Nhạc Tiêu phì cười, tâm tình ủ rũ cả ngày cũng biến mất dạng.

Nhìn thấy tin nhắn này, cô chợt có cái cớ rồi.

Cô vội vàng bảo ba cô gửi một tấm đơn bản điện tử cho cô, vừa gửi tin nhắn thoại vừa giẫm giày cao gót chạy bước nhỏ về phía bãi đậu xe.

Chủ tịch Trâu: [Con tự đi làm? Con hết tiền xài rồi à?]

Trâu Nhạc Tiêu: [Không phải, con muốn đi tìm Du Cảnh Trạch, phát triển anh ấy thành khách hàng lớn của chúng ta.]

Chủ tịch Trâu: […… Con mở rộng khách hàng mở tới ngân hàng cách vách?]

Trâu Nhạc Tiêu tủm tỉm, [Đúng vậy, tranh thủ biến thành khách hàng VIP vĩnh viễn của chúng ta.]

Chuyện cô với Du Cảnh Trạch sau khi bị ba cô biết, cô suy nghĩ kỹ lại cuối cùng vẫn không thể mang lại phiền phức cho Du Cảnh Trạch được, bèn nói với ba cô rằng cô đang theo đuổi anh, hôm đó hôn trộm anh.

Dọc đường kẹt xe, Trâu Nhạc Tiêu hận không thể gắn thêm đôi cánh lên xe của mình bay thẳng tới đó. ---Đọc full tại Đọc Truyện---

Nửa tiếng đồng hồ sau, cuối cùng cũng tới được dưới lầu tòa nhà ngân hàng Du Thị.

Tìm chỗ đậu xe tốn không ít thời gian.

Trâu Nhạc Tiêu lấy gương trang điểm ra, chỉnh trang một hồi, hít thở sâu mấy cái rồi đẩy cửa xuống xe.

Rất trùng hợp, ở lầu một của tòa nhà vừa vặn gặp phải Du Thiệu Hồng vừa tan làm.

Du Thiệu Hồng thấy Trâu Nhạc Tiêu hơi quen mắt nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu.

Trâu Nhạc Tiêu tự báo tên họ, “Chú Du, chào chú. Con là Trâu Nhạc Tiêu, con gái lão Trâu ở ngân hàng cách vách.”

Chẳng trách trông quen thế, cùng một khuôn đúc ra với lão Trâu đây mà.

Du Thiệu Hồng cười cười, “Cô nhóc, con phải gọi ta là bác trai, bác lớn hơn ba con gần mười tuổi đấy.”

Trâu Nhạc Tiêu mở to mắt nói dối: “Bác lớn hơn ba con tận mười tuổi ạ, nhìn chẳng ra chút nào.”