Quả nhiên Cố An Thành bị Trần Viễn chọc giận tới bốc khói, nhìn chút tiền đồ này của cậu xem, thế mà không bị hết người này tới người khác bắt nạt mới là lạ ấy.
“Cậu mau mau bò vào đi, một chút nữa là tiết đầu tiên bắt đầu rồi đấy.”
Được anh nhắc nhở, Trần Viễn phảng phất mới ý thức được đúng là bọn họ đã đi được một lúc rồi cậu vội vàng leo lên cửa sau. Cửa sau được làm từ những lan can sắt, nó có rất nhiều thanh ngang nên họ muốn leo qua cũng cực kỳ dễ dàng, nhưng không biết có phải do đã ăn quá nhiều hay không mà bước đầu tiên Trần Viễn đã đạp hụt, cả người ngã về phía sau. Đây là chuyện chưa từng xảy ra vì cậu vẫn luôn luôn rất linh hoạt.
May mắn là Cố An Thành ở ngay phía sau cậu, anh nhanh tay nhanh mắt kéo cậu lại từ phía sau, nhưng anh cũng bị dọa sợ hết hồn: “Mẹ kiếp! Cậu có thể hữu dụng một chút không!”
Trần Viễn cũng sợ tới mức tim đập bình bịch, cho dù cậu đã nắm chặt xà ngang bên trên không buông nhưng cũng không tránh được việc cậu bị cảm giác mất trọng lượng dọa cho sợ hãi.
Con người cậu chỉ cần hơi căng thẳng thì dạ dày sẽ có chút khó chịu, có lẽ thật sự đã ăn quá nhiều rồi, Trần Viễn cũng không để ý, nhỏ giọng nói cảm ơn Cố An Thành xong vội vàng nhanh chân leo qua cửa. Thấy cậu đã đứng vững, Cố An Thành mới lập tức trèo qua cổng sắt
“Sau này không được phép tự mình leo qua cửa sau, có nghe không!” Cố An Thành còn nhớ rõ cảm giác sợ hãi ban nãy, anh không biết là do thần kinh mình quá nhạy cảm hay do quan tâm quá mức nên dễ dàng đánh mất lý trí. Tóm lại, anh không thể chấp nhận chuyện Trần Viễn xảy ra một chút sơ xuất nào nữa.
Cái chết của Trần Viễn đã cho anh biết rằng, cuộc sống không phải như chuyện vượt qua phó bản, sẽ không có cơ hội để làm lại từ đầu.
Anh vẫn luôn biết rằng mình rất quan tâm đến Trần Viễn, không đến mức có thể gọi là yêu nhưng lại nhiều hơn thích rất nhiều, đến mức anh đã soạn sẵn kế hoạch cho tương lai của họ. Trước khi ra nước ngoài, anh sẽ nói Trần Viễn đợi anh trở về.
Anh đã bỏ phí rất nhiều năm đến cuối cùng cũng có thể trở về, nhưng Trần Viễn đã không thể đợi được anh nữa. Từ trong miệng của người đàn ông có thể xem là người thân duy nhất của cậu, anh có thể tưởng tượng được Trần Viễn đã trải qua cuộc sống khốn khổ như thế nào, cậu ấy đã hèn mọn và tuyệt vọng như thế nào trong những năm ấy.
Nhưng thủ phạm lại là Cố An Thành, Cố An Thành biết rõ là anh đã hủy hoại Trần Viễn, anh tra tấn tinh thần Trần Viễn, chiếm hữu cơ thể cậu, cuối cùng còn giam cầm tình cảm của cậu, tất cả mọi thứ đều là lỗi của anh.
Lẽ ra anh phải luôn trông coi Trần Viễn, luôn luôn bảo vệ cậu mới đúng…
Cố An Thành nhìn nét mặt hơi sợ hãi cùng trốn tránh của Trần Viễn, tự anh cười trước, “Không sao, tớ sẽ trông cậu thật kỹ.”
“Hả?” Trần Viễn có chút không hiểu, cậu còn tưởng rằng Cố An Thành đang tức giận.
Cố An Thành nắm tay cậu, kéo cậu đi về phía dãy lớp học, “Từ nay về sau tớ che chở cho cậu, cậu làm bài tập cho tớ.”
Trần Viễn không khỏi có chút vui mừng nhưng cũng cảm thấy hơi khó tin, cuối cùng lại cảm thấy Cố An Thành không có lý do gì để lừa mình, cả người không nhịn được muốn nhảy cẫng lên.
Chỉ là cậu không dám thể hiện ra ngoài, cho nên chỉ lén lút cười trộm một cái rồi lại vội vàng giấu cằm vào trong cổ áo đồng phục.
Hai người trở lại lớp học, Trần Viễn vẫn như thường lệ, vào lớp học liền vội vã cúi đầu đi về chỗ của mình ngồi xuống. Cố An Thành nghênh ngang trở lại chỗ ngồi của anh ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ. Anh không có bạn cùng bàn, một mình chiếm hết hai ghế, vừa ngồi xuống đã phát hiện Trần Viễn đang cẩn thận dè dặt nhìn anh một cái, cái nhìn này khiến anh rất vui vẻ, trong lòng thầm tính, sớm muộn gì cũng sẽ bê cậu đến ngồi bên cạnh mình.
Nhưng không thể nóng vội, Trần Viễn bây giờ vẫn còn rất sợ hãi anh, nếu hai người bọn họ quá gần nhau, nhất định tên nhóc đáng thương này sẽ lại căng thẳng.
Cố An Thành thong thả ung dung dựa vào ghế, bắt chéo nhau chân, tiết học đầu tiên đã bắt đầu cũng không thèm nhìn bảng đen ở trên mà chỉ nhìn chằm chằm Trần Viễn, anh thấy một đoạn cổ của Trần Viễn lộ ra từ cổ áo trong lòng không khỏi rộn ràng, anh nghĩ đến vòng eo được che giấu trong bộ đồng phục rộng lớn, cảm giác mỏng manh, mềm mại và dẻo dai, thực sự là… không thể tả được…
Tiểu Viễn… Tiểu Viễn của anh…
Anh biết rằng từ ban đầu Tiểu Viễn chỉ đang sợ anh, không dám chống lại, nhưng sau đó là do từ khi cậu đi theo Cố An Thành thì không còn ai dám bắt nạt cậu nữa. Vậy Trần Viễn có yêu anh không? Có lẽ là hận nhiều hơn nhỉ? Vừa hận anh lại vừa ao ước sự bảo vệ từ anh sao?
Hay do cậu chỉ muốn có ai đó quan tâm đến mình…
Cố An Thành thật sự có cảm tình với Trần Viễn, bằng không sao người vốn không quan tâm đến thể loại người ai vẫy tay cũng đến như anh lại cứ chấp nhất với Trần Viễn, chắc không đến nổi là do Trần Viễn cực kỳ mềm mại đâu nhỉ….
Cố An Thành không biết lý do tại sao mình lại thích Trần Viễn, biết đâu là vì Trần Viễn có thể bày ra nhiều tư thế khác nhau ở dưới thân anh thôi. Chuyện gì Trần Viễn cũng nghe theo anh. Khi anh đút vào cái lỗ mềm mại nóng bỏng kia, Trần Viễn sẽ luôn rên lên một tiếng như mèo con vậy, rồi cậu lại giống như sợ hãi một điều gì che miệng lại bất lực nhìn anh chằm chằm nhưng cũng chỉ là vô ích. Cố An Thành chưa bao giờ thương hại cậu, luôn làm cậu một cách thô bạo mạnh mẽ khiến cậu phải hét lên trong đau đớn, khiến trên mặt và trên người cậu lấm tấm mồ hôi, khiến làn da nhợt nhạt của cậu trở nên hấp dẫn nhiều hơn.
Cố An Thành đột nhiên bừng tỉnh, không đúng, tại sao trên cổ Trần Viễn toàn là mồ hôi? Giờ chắc đã là cuối xuân rồi, ngoài trời vẫn còn hơi lạnh sao cậu lại đổ nhiều mồ hôi như vậy chứ?
Cố An Thành ngồi thẳng dậy quan sát Trần Viễn, quả nhiên lúc này Trần Viễn hoàn toàn không phải đang đọc sách mà là đặt tay phải ấn lên trên bụng, bả vai cậu căng cứng, vừa nhìn đã biết có vấn đề.
“Có chuyện gì vậy?” Vương Huân giật mình khi thấy Cố An Thành đang ngồi bên cạnh mình đột nhiên đứng dậy, chiếc điện thoại vốn đang chơi lén cũng vì vậy mà rơi xuống đất.
Cố An Thành không để ý đến cậu ta, anh xem như không thấy giáo viên đang ghi bài trên bảng, đi tới trước mặt Trần Viễn, sờ sờ trán cậu rồi lại chạm lên bàn tay đã toàn mồ hôi lạnh, cả trái tim Cố An Thành như bị nắm kéo lên, anh cất giọng nói: “Thưa thầy, Trần Viễn bị bệnh, em đưa cậu ấy đến phòng y tế.”
Sau khi nghe anh nói xong, tất cả mọi người trong lớp đều cố gắng nhịn cười, bạn Cố vừa bị “trật” chân trong giờ tự học sáng bây giờ lại đang xài lại chiêu cũ, mọi người đều hiểu rõ trong lòng, nháy mắt ra hiệu một cái. Cố An Thành lại không có tâm trạng để ý bọn họ đang nghĩ gì, anh kéo tay Trần Viễn khoác lên vai mình mới nhận ra Trần Viễn đang run rẩy. Chỉ thấy sắc mặt Trần Viễn tái nhợt, đổ đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên bị anh kéo lên cậu hoảng sợ bối rối nhìn anh. Cố An Thành vội vàng la lên: “Thầy à, mạng người quan trọng.”
Nói xong đã cõng Trần Viễn lên rời khỏi phòng học, lúc này thầy mới phát hiện ra mà quay người lại nhưng cũng không còn thấy bóng dáng hai người nữa. Thầy Hóa luôn có phản ứng chậm, phải mất một lúc lâu sau ông ấy mới lẩm bẩm: “Tôi cũng đâu phải là không cho, lại còn nói câu mạng người quan trọng, ai mà chẳng biết thằng nhóc cậu suốt ngày toàn gây chuyện.”
Mọi người trong phòng học đều cố gắng nhịn cười, Vương Huân vui mừng hết sức, vỗ đùi nói với Triệu Hải: “Hôm nay An tử thật lắm chiêu.”
Triệu Hải cũng cười theo, bọn họ không biết Cố An Thành là đang lo lắng thật, vừa cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, vừa khẽ nói chuyện với Trần Viễn ở sau lưng: “Khó chịu ở chỗ nào vậy, cậu đừng cố chịu đựng, nói tớ biết đi.”
Trần Viễn che miệng không dám nói lời nào, cậu không dám nói là bởi vì dạ dày của cậu đang nhộn nhạo dữ dội. Cậu sợ mình vừa mở miệng ra sẽ ói vào người Cố An Thành, Cố An Thành nhất định sẽ đánh chết cậu, đánh cậu thành đầu heo rồi treo trước cổng trường…
“Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?” Trong lúc nói hình như Cố An Thành ngửi được một mùi hương là lạ gì đó, anh đột nhiên hiểu ra, chẳng lẽ sáng nay tên nhóc này đã ăn hết những món anh gọi ra ư!?
Anh ngừng bước về phía phòng y tế, quay người chạy nhanh vào nhà vệ sinh gần nhất, anh đặt Trần Viễn xuống, quả nhiên Trần Viễn vội vọt vào bên trong, chống lên tường ói ra.
Nhìn thấy cậu ói đến cực khổ, Cố An Thành không khỏi tự trách, anh không phải là người dịu dàng săn sóc nhưng anh nhất định sẽ chăm chỉ học hỏi, sẽ không phạm phải loại sai lầm ngu ngốc này nữa.
Đáng ra anh phải biết, Trần Viễn muốn gói về như vậy nhưng anh lại không cho, tên nhóc ngu ngốc này chỉ còn cách ăn hết tất cả mọi thứ…
Thật ngu ngốc, sao cậu có thể ngốc đến vậy, mình thích gì ở cậu ta đây?
Cố An Thành cảm thấy có lẽ mình sẽ cần suy nghĩ về câu hỏi này cả đời, anh cảm thấy ở trên người Trần Viễn có thứ anh cần, mà thứ này chỉ có Trần Viễn mới có thể cho anh, đổi thành một ai khác cũng không được.
Cố An Thành đi qua vỗ lưng cho Trần Viễn. Lần này, Trần Viễn thật sự đã ói rất lâu mới ngừng được, Cố An Thành nghi ngờ cậu đã ói hết tất cả những gì đã ăn từ tối qua đến nay, cuối cùng chỉ còn nôn ra được dịch mật, Trần Viễn lại nôn khan thêm một lúc rồi mới dừng lại.
Cố An Thành đỡ lấy Trần Viễn ói đến nhũn chân, anh đỡ cậu đi đến bên bồn rửa mặt để cậu rửa mặt rồi lại bảo cậu hứng nước súc miệng. Sau đó mới đỡ Trần Viễn đã ói đến đỏ hoe cả lên lưng.
“Đỡ hơn chưa? Còn muốn đến phòng y tế không?”
“Không, không cần… Tớ ổn…”
“Ừ.” Cố An Thành cõng Trần Viễn lên, anh không có ý định quay về phòng học mà bước lên cầu thang đi lên phía trên, có vẻ như muốn đi đến tầng trên cùng, Trần Viễn đã sợ đến mức sắp khóc.
Tại sao cậu lại ngu ngốc như vậy… Cậu thực sự… Đã ói hết bữa sáng mà Cố An Thành mời cậu ăn…
Cậu vừa xấu hổ vừa ngại ngùng nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi, nhất là khi trước đây Cố An Thành luôn luôn sai người gọi cậu lên tầng cao nhất …
Trần Viễn ghé vào trên vai Cố An Thành không ngừng xin lỗi: “Tớ xin lỗi… Tớ sai rồi… T, tớ thực sự… Không dám nữa…”
Cố An Thành không trả lời, cõng cậu lên tận tầng cao nhất, tìm thấy góc khuất tránh gió thường ít người quấy rầy rồi thả Trần Viễn xuống khỏi lưng để cậu nằm lên chân mình: “Chỗ này yên tĩnh hơn phòng y tế.”
Trần Viễn có chút không dám tin.
Không, không, không đánh cậu sao?
Cố An Thành dùng lòng bàn tay che đi đôi mắt đang nhìn anh chằm chằm của Trần Viễn, “Ngủ một lát đi, khi nào đói bụng rồi tớ sẽ dẫn cậu đi ăn chút gì đó.”
Trần Viễn có chút bối rối, như vậy không giống Cố An Thành chút nào, Cố An Thành sao có thể tốt với cậu như vậy chứ?
“Nhắm mắt ngủ đi, nếu không tớ ném cậu xuống lầu.”
Sau khi bị anh đe dọa, Trần Viễn lại cảm thấy bình tĩnh hơn, đây chính là Cố An Thành không sai, cậu ngoan ngoãn nhắm mắt lại không bao lâu đã ngủ thiếp đi. Mặc dù anh đã đặt cậu sau đống đệm để tránh gió vậy nên cũng không quá lạnh, nhưng khi thấy Trần Viễn ngủ say, Cố An Thành liền cởi áo khoác đồng phục của mình ra đắp lên cho cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người Trần Viễn. Cảm thấy chưa đã nghiền lại vòng tay qua ôm cậu. Trần Viễn đang ngủ ngon cũng bị anh làm cho tỉnh, Cố An Thành cuối cùng cũng chịu ngồi yên, ngón tay cẩn thận vuốt dọc theo phần tóc mai bị mồ hôi làm ướt của cậu.
Cố An Thành cảm thấy anh cần phải học cách chăm sóc người khác. Anh sẽ không bao giờ để chuyện như hôm nay xảy ra nữa.