Tình Yêu Của Tra Công

Chương 17




Cố An Thành và Trần Viễn nhìn thấy cửa chính không khóa thì đoán được ngay chú đang ở nhà, Trần Viễn có hơi do dự không chắc chắn lắm nhìn Cố An Thành chờ anh ra quyết định.

“Nếu cậu không muốn gặp chú cậu thì chúng ta đẩy xe đạp đi trước.” Cố An Thành chớp mắt với cậu: “Chờ lúc tên cà chớn rảnh lại đi thêm một chuyến là được rồi.”

Trần Viễn lập tức cười tủm tỉm gật đầu, cậu càng ngày càng cảm thấy Cố An Thành tốt hơn, sao cái người này có thể tốt như vậy chứ!

Trần Viễn cẩn thận chỉ chỉ vào góc tường phía bên phải: “Ở bên đó á.”

Cố An Thành gật đầu, đi qua đó thì trông thấy một chiếc xe đạp vành phẳng còn nguyên vẹn hơn so với tưởng tượng, chiếc xe cũng không phải cực kỳ cũ nát mà còn có xà ngang có chỗ ngồi đằng sau nữa, Cố An Thành cảm thấy rất hài lòng về nó. Lúc anh muốn đẩy xe đi lại nghe trong phòng có một người la lên: “Ê cái thằng kia! Đã ăn trộm mà còn dám trộm đồ của tao hả!”

Trong chớp mắt người la lên kia đã vọt tới, hắn ta vừa nhìn thấy Cố An Thành lại không cảm thấy anh là một tên trộm, cách ăn mặc và thái độ đều không giống, với lại Cố An Thành cao hơn một mét tám cũng khiến người ta có cảm giác như đang bị uy hiếp, nhất là ánh mắt của Cố An Thành, người đàn ông kia tự cảm thấy mất mặt, hắn ta tưởng rằng là bạn của Trần Lương Bang nên líu lưỡi không nói nên lời: “Lén lén lút lút làm cái gì đấy.”

“Ai vậy?” Giọng Trần Lương Bang cũng vọng ra, anh ta vừa đi ra đã nhìn thấy gương mặt lộ vẻ không mấy thân thiện của Cố An Thành thì buồn bực, sao mỗi lần thằng nhóc này nhìn thấy anh ta còn trông giống lưu manh hơn anh ta vậy, luôn bày ra vẻ mặt muốn dùng bạo lực để giải quyết: “Sao lại là thằng nhóc mày nữa?”

“Không có xe nên đến đẩy cái xe này đi sửa.” Cố An Thành nhìn Trần Lương Bang một cách châm chọc, cái xe đạp leo núi kia của anh là hàng nhập khẩu, xem ra hẳn đã bán được không ít tiền bởi vậy có thể dùng từ “Thân mật” để khái quát ánh mắt của Trần Lương Bang khi nhìn anh.

Quả nhiên Trần Lương Bang hất hất cằm: “Đẩy đi đi.”

“Thằng này là ai đây?” Người đàn ông có vết sẹo trên môi cũng đi ra theo, mặt lộ vẻ âm u nhìn theo bóng lưng Cố An Thành, mặc dù nhìn không dễ trêu chọc lắm nhưng dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc choai choai, chưa từng nghe Trần Lương Bang nhắc tới việc có quen biết một người như vậy.

Trần Lương Bang cảm thấy nói ra có hơi mất mặt: “Bạn học của Tiểu Viễn.”

“Học sinh cấp hai?!” Người đàn ông kia tấm tắc lấy làm lạ, “Là một mầm non tốt đó! Mày có nhìn thấy không, ánh mắt của nó rất hung ác!”

“Đừng dụ nó, ba nó là cục trưởng đó.” Người Trần Lương Bang quen biết không nhiều, chỉ làm quen được với mấy tên lính dưới chuyên bắt người bán hàng rong, nhờ người khác nghe ngóng rất lâu cũng không biết được lai lịch của nhà họ Cố, sau đó vẫn là nhờ lòng hiếu kỳ của mấy tên lính dưới kia thôi thúc đi tìm bạn bè trong đồn công an tới hỏi giúp mới biết được chỉ có mấy người mang họ Cố, dựa theo cách ăn nói cực kỳ trâu bò của thằng nhóc đó thì chỉ có thể là cục trưởng Cố, lãnh đạo của cục thành phố thôi.

Nếu chỉ là một đồn trưởng, Trần Lương Bang còn có thể vui vẻ một chút, cảm thấy ít ra bản thân cũng coi như có được một chỗ dựa. Nhưng là nhà họ Cố thì có hơi cao quá rồi, giống như thằng nhóc đó nói, nó là người không thể đụng vào, không chỉ là bởi vì ba nó có quyền lực ở cục thành phố mà là tuổi tác của ông ba gánh vác gia đình này còn chưa cao mà đã là người đứng đầu, có thể nói rằng nhà nội nó có lai lịch, lai lịch càng lớn lòng người càng đen, Trần Lương Bang cảm thấy tốt nhất không nên dây vào. Hơn nữa, mặc dù Cố An Thành nói chuyện hơi hung ác nhưng lại hiểu phép tắc, cái xe đạp leo núi kia bán cho người có hiểu biết cũng đã được tận một ngàn tệ, Trần Lương Bang cảm thấy nên xem trọng thằng nhóc này, không muốn trở mặt với nó.

Tên anh em của Trần Lương Bang nghe vậy không nhịn được bĩu môi: “Vậy thì khó sửa.”

Ánh mắt của người đàn ông có vết sẹo trên môi đảo quanh: “Chắc nó không biết ông già kia giấu tiền ở chỗ nào đâu nhỉ?”

“Nó làm sao mà biết được?” Trần Lương Bang còn chưa nghĩ tới hai chuyện này có liên quan gì với nhau.

Người đàn ông kia cười: “Người đi sau mông nó không phải là Tiểu Viễn sao, Tiểu Viễn mà còn không biết được ông nội nó để sổ tiết kiệm ở đâu ư?”

Trần Lương Bang ngộ ra đúng vậy, không phải ông già bị hai tụi nó đưa đi hưởng phước ư? Nói không chừng ông ta vui vẻ nói cho bọn chúng biết rồi, chuyện này rất có khả năng: “Có thể có thể, không vội, hôm nào mình tao chặn Tiểu Viễn lại hỏi một chút, việc này không thể để thằng nhóc họ Cố biết.”

“Mày thật sự còn sợ nó ư, một đứa con nít mà thôi, đánh hai bữa là im ngay.” Người đàn ông kia không để ý mấy, cho dù ba nó có là cục trưởng đi nữa nhưng theo luật đường phố thì có thể đánh nhau bất kể lai lịch gì, đơn giản là chỉ nhìn vào độ lớn nắm tay mà thôi. Trần Lương Bang không lên tiếng, anh ta cũng không biết nhưng trong lòng anh ta vẫn không muốn gây sự với người này, anh ta còn nhớ Cố An Thành đã từng nói, chờ khi ông nội Trần Viễn qua đời cái gì nên của anh ta thì sẽ thuộc về anh ta, điều này nói rõ rằng cậu ta đã có sắp xếp sẵn, điều kiện tiên quyết là anh ta không gây ra bất kì việc ngốc gì.

Đây thật sự là một đứa trẻ cấp hai ư?

Trần Lương Bang cảm thấy anh ta phải suy nghĩ kỹ mới được.

Bên kia, Cố An Thành đẩy chiếc xe đạp vành phẳng còn nguyên vẹn lạch cạch lạch cạch đi tới phía trước, hai người rời đi rất xa rồi Trần Viễn mới thoáng thả lỏng hơn một ít, thở dài: “Vừa nãy tớ bị giật mình đã chạy ra ngoài trước.”

Trần Viễn vốn đi theo sau Cố An Thành nhưng khi nghe thấy tiếng động trong phòng cậu trực tiếp chạy ra khỏi sân, cậu thật sự quá sợ hãi, tất cả đều là phản ứng trong vô thức, Cố An Thành cũng không tức giận: “Không có gì sai cả, sợ hãi thì chạy là đúng rồi, nhưng cậu cũng không thể ném ông xã lại rồi chạy đi chứ.”

Cố An Thành trêu chọc cậu, thấy Trần Viễn cuối cùng cũng không căng thẳng đến mức cứng ngắc cả người nữa Cố An Thành mới sờ đầu cậu: “Mấy người đó là bạn của chú hả?”

Trần Viễn không dám nhìn Cố An Thành, hơn nửa ngày sau mới ừ một tiếng.

“Không cần sợ, sớm muộn gì tớ cũng sẽ xử lý bọn họ.” Cố An Thành không biết vì sao nhưng khi nhìn thấy người đàn ông có sẹo trên môi đó lại có cảm giác cực kỳ hận, nhưng anh cũng vô cùng chắc chắn bản thân không hề quen người đó: “Cái người có vết sẹo ở miệng tên gì?”

Rõ ràng Trần Viễn cũng rất sợ người đó, vô thức run rẩy một chút mới suy nghĩ rồi nói: “Bọn họ đều gọi hắn ta là Giang Long.”

Cố An Thành nhớ kỹ, vỗ vỗ phía sau lưng Trần Viễn: “Không sao, sau này có tớ ở đây không ai dám bắt nạt cậu.”

Trần Viễn ra sức gật gật đầu: “Ừm.”

“Tìm chỗ sửa xe đi.” Cố An Thành cố ý trêu chọc Trần Viễn: “Tớ thấy chiếc xe này còn tốt hơn chiếc kia của tớ nữa, cậu nhìn thử xem vừa cao vừa oai phong.”

Trần Viễn không thèm tin anh nhưng vẫn bị anh chọc cười, cậu cười khanh khách: “Tặng cậu đó, sau này cứ gọi nó là A Thành đi.”

“Bé xấu xa.” Cố An Thành ôm bờ vai của cậu, nắn nắn lỗ tai Tiểu Viễn: “Không cần sợ gì cả, tớ sẽ luôn luôn ở bên cạnh cậu.”

“Tớ không sợ.” Thực ra Trần Viễn cực kỳ sợ hãi, cậu sợ chú cũng sợ bạn bè của chú, đó là do từ một chuyện lúc còn rất nhỏ, Trần Viễn chỉ cần thấy bọn họ sẽ không nhịn được mà run, nếu không cậu cũng đã không bỏ Cố An Thành lại một mình trong sân.

Cố An Thành tất nhiên hiểu rõ cậu, thấy nét mặt cậu là đã biết cậu còn sợ hãi, khẽ vươn tay kéo người lại ôm sát, hai người đi đường theo kiểu “cả người dính lấy nhau” một cách khó khăn, hơn nửa ngày sau mới tìm được một chỗ sửa xe đạp.

Chú sửa xe xem thử một chút rồi nói khung xe này vẫn còn rất tốt, chỉ cần chỉnh vành xe lại một chút, cũng phải đổi nan xe và đổi dây xích xe với gắn hai cái bàn đạp lại nữa là xong, Cố An Thành nói ông ấy cố gắng sửa, chỗ nào cần đổi thì đổi, yên xe thì chọn một cái rắn chắc lại thoải mái, đổi phanh lại. Lúc tính tiền đều sắp gần bằng tiền mua một chiếc xe mới, cũng không phải chú sửa xe chém giá anh mà là xe này trên cơ bản ngoại trừ khung xương đều cần phải đổi hết toàn bộ, Cố An Thành còn nói phải sửa đến hoàn hảo khiến người khác cảm thấy choáng váng.

Chú sửa xe lầm bầm: “Thay hết còn không chê phiền phức, mua một chiếc mới là được rồi còn gì.”

Cố An Thành thừa dịp Trần Viễn không có để ý tới bên này, chớp mắt với chú sửa xe: “Tiểu Viễn nhà cháu thích chiếc xe này, đừng nói là bỏ ra nhiêu đây tiền, đắt hơn nữa cháu cũng sẽ sửa cho cậu ấy.”

Chú sửa xe cười ha ha, cảm thấy tình cảm của hai anh em nhà này tốt thật: “Được, chạy tốt là được rồi. Được thôi, sẽ sửa lại như mới cho cháu.”

Quả nhiên sửa xong thì rực rỡ hẳn lên, Cố An Thành chạy thử một vòng thấy cực kỳ ổn định, bảo Trần Viễn cũng leo lên ngồi chạy thử một chút, không lung lay một chút nào, thực sự họ đã có được một khung xe tốt đấy.