Tình Yêu Của Tra Công

Chương 13




Suốt đoạn đường Trần Viễn đều vô thức nhìn đôi giày trên chân mình, Cố An Thành nói anh mua phải cỡ nhỏ không vừa chân nên đưa cậu đi.

Nhưng số giày của Trần Viễn và Cố An Thành không khác nhau là mấy, anh mua giày nhỏ hơn bao nhiêu đây?

Anh đi cũng vừa kia mà!

Trần Viễn lén nhìn trộm Cố An Thành, anh phát hiện ra bèn nắm chặt tay cậu mà trêu ghẹo: “Lén lén lút lút nhìn tớ làm gì đấy?”

Trần Viễn cười, ngại ngùng nói.



Mấy hôm nay cậu được ăn đúng bữa, cảm giác hoạt bát hơn nhiều, nụ cười này lộ ra núm đồng tiền bên má trái ít khi được hiện ra của cậu, đáng yêu chết đi được, trái tim Cố An Thành như bị mèo cào, nhéo nhẹ má cậu một cái: “Học được cách quậy phá rồi ha.”

Trần Viễn lớn gan trả lời: “Mặt cậu đặc thù như thế, còn không cho…”

Tâm trạng Cố An Thành quá tốt, anh thấy anh không nên oán giận khi mình không trùng sinh vào lúc mình mới lên cấp hai, ít nhất thì bây giờ Trần Viễn vẫn rất dễ dàng tin tưởng anh, nếu trùng sinh vào hồi lớp mười thì lúc đó mới gọi là gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa…

May mà bây giờ Trần Viễn chỉ thấy anh là một tên ác bá có tấm lòng thiện lương.

Cố An Thành vò mái tóc của Trần Viễn mấy lần: “Lát cắt tóc xong cậu có muốn đi đâu chơi không?”

“Không muốn.” Trần Viễn mặc đồ của Cố An Thành, có hơi to một chút, Trần Viễn miết vạt áo: “Tớ có thể đi thăm ông nội không?”

“Được chứ, hay là đến nhà cậu lấy mấy bộ quần áo nhé.” Cố An Thành cảm thấy mấy bộ đồ mua hôm đó rất hợp với Trần Viễn, nhưng Trần Viễn nghe anh nói thế, mặt chợt trắng bệch, ánh mắt cũng trở nên né tránh.

“Sao thế?” Cố An Thành không hiểu: “Cậu đừng có cái biểu cảm bị dọa ngốc xịt keo đó, tớ còn có thể ăn thịt cậu hả, nói đi, quần áo làm sao?”



Nghe anh nói thế, Trần Viễn chợt thấy có lẽ mình nói ra thì Cố An Thành sẽ không giận đâu… nhỉ…

“Tớ… Tớ không dám nói…”

“Tạm tha cho cậu một mạng, nhưng cậu phải nói chuyện đó ra trong ba giây, có khi tớ còn thưởng cho cậu đó.” Cố An Thành mê hoặc cậu: “Cho cậu ăn một bữa toàn món cậu thích ăn do tự tay chồng làm.”

“Hả?” Mãi một lúc sau Trần Viễn mới hiểu ra là Cố An Thành sẽ nấu cho cậu ăn, nhất thời đỏ bừng mặt lên: “Tớ nói, cậu đừng giận tớ nhé.”

“Cậu vứt rồi à?” Cố An Thành rất bình tĩnh: “Không sao, tớ mua thêm cho cậu là được.”

Trần Viễn tiếp thêm dũng khí cho mình: “Không phải vứt đi, mà bị chú cầm đi mất.”

“Thế thì đáng giận thật đấy.” Cố An Thành cố ý lớn tiếng cảm thán, biểu cảm cẩn thận của Trần Viễn bị anh chọc đã biến mất, vừa nhìn là biết anh không giận gì cả, cuối cùng thì Trần Viễn cũng có thể thả lỏng được rồi.

“Xin lỗi cậu.” Trần Viễn không muốn phụ ý tốt của Cố An Thành, tuy rằng hôm đó bị anh dọa không nhẹ.

“Sau này xảy ra bất cứ chuyện gì thì phải bảo với tớ đầu tiên, nói muộn thì tớ sẽ tét mông cậu.” Cố An Thành nói rồi nhẹ đánh phớt qua mông Trần Viễn: “Không nói mà bị tớ phát hiện ra, thì cậu sẽ thê thảm lắm đó nha.”

Trần Viễn đỏ từ mặt cho đến cổ, dáng vẻ muốn khóc mà không được cứ nhìn chằm chằm Cố An Thành, hiếm khi Cố An Thành mà thấy được cảnh này: “Cậu giận tớ à, hay là cho cậu nhéo lại nhé?” Cố An Thành không có liêm sỉ quen rồi, đưa mông qua cho Trần Viễn nhéo, cậu mới không thèm đâu vừa ngại vừa tức đi lên trước, Cố An Thành bước nhanh lên trước hai bước kéo cậu vào lòng: “Được rồi được rồi, chúng ta đi cắt tóc thôi.”

Lần đầu tiên hai người quậy thế này, trái tim Trần Viễn đập mạnh không ngừng, còn với Cố An Thành mà nói thì chỉ cần Trần Viễn vui là được.

Hai người họ cười nói đi vào tiệm cắt tóc, từ đầu đến cuối đều không phát hiện ra, cách bọn họ không xa, có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang đan vào nhau của họ.