Trời bắt đầu trở tối... Nhưng Trịnh Hàn lại chưa tìm được Mỹ Tuệ.Lúc này anh đang lái xe đến nơi mà người taxi kia chở cô đến.Anh bồi hồi, rất lo lắng cho sự an toàn của cô.
Anh dừng xe lại tại một bãi biển.Vì người taxi đã nói lúc nãy là dừng xe tại đây.Anh bắt đầu đi bộ để tìm xung quanh. Trên bãi biển chỉ nghe thấy tiếng của những cơn gió, đẩy con sóng,dạt dào làm con người ta cô đơn đến lạ thường.
Mĩ Tuệ thật sự đã đi từ đó ra, sau đó liền đến gần khu chợ nhỏ đang ở gần đó. Bây giờ bụng cô cũng đã đói, Cũng may cô có mang túi sách theo nên cũng có tiền và có điện thoại.Khi thấy anh gọi điện đến cho cô. Cô đã gỡ nguồn của điện thoại ra, để bản thân suy nghĩ tích cực 1 chút, đồng thời không muốn ai làm phiền mình.Trước khi đi cô đã gọi về nhà anh bảo là hôm nay sẽ về muộn.
Khi ra khỏi biển đến quán ăn gần đó, Mỹ Tuệ đã gọi 1 bát mỳ:
-" Chú ơi lấy con 1 bát mỳ đi ạ"
Ông chú thấy cô gái này đang có thai mà lại đi một mình đến đây, cảm thấy kì lạ nên cũng khéo hỏi:
- " Cháu đi một mình sao? "
Cô nhìn ônh chú đó mĩm cười rồi trả lời:
-" Dạ"
- " Đi một mình nguy hiểm lắm đấy, sao không rủ ai khác đi cùng"
Cô chỉ im lặng không nói gì cả, ông chú thấy thế cũng chẳng hỏi thêm, đành lấy bát mỳ ra cho cô.Bát mì đến, Mỹ Tuệ vừa ăn vừa lấy tay sờ vào bụng của bản thân:
-" Bản thân mẹ sao cũng được chỉ cần cho con một gia đình hạnh phúc, dù ai là của con, chỉ cần chăm sóc tốt con cô là được"
Bản thân cô nói thế thôi, chứ có người mẹ nào lại muốn rời xa con mình, ai lại muốn con gọi mẹ kế là mẹ, lúc này cô lại bắt đầu rơi 1 giọt nước mắt. chắc chắn đây không phải là giọt nước mắt hạnh phúc rồi, chỉ một giọt nước mắt thế thôi, đã biết cô đã chịu đựng, đau khổ rồi.
Chỉ ăn được vài miếng. liền có người ôm lấy cô từ phía sau. Cô giật mình thót tim, định là lên, nhưng lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Đó không phải mùi của ai khác mà là mùi của anh.....Lúc nãy anh tìm cô bên dọc bãi biển, tình cơ thấy 1 khu chợ nhỏ định qua hỏi thử xem có ai gặp cô chưa, nhưng khi hỏi đến người này đến người khác ai cũng bảo là không nhìn thấy,nhưng anh chẳng nhựt chí, tính đi qua hỏi thêm ai ngờ lại nhìn thấy cô đang ăn ở đấy, ban đâu cứ tưỡng bản thân nhìn lầm, nhưng không phải, đây....đây thật sự là cô rồi.Anh từ phía sau ôm lấy cô, đồng thời nói nhỏ nhẹ với cô, không một lời trách móc:
-" Cuối cùng cũng tìm được em rồi, anh lo lắng lắm em biết không?"
Cô không nói gì cả chỉ im lặng nhìn bát mì, Hàn cũng nhanh chóng bỏ tay ra sau đó ngồi đối diện với cô. Anh biết chắc cô rất đau lòng không nói gì thêm . Mỹ Tuệ vẫn cứ cúi xuống ăn , nhưng mái tóc dài lại không yêm phận rơi xuống , anh quan sát được thấy cô đang vướng víu, liền đứng dậy lại ngồi gần cầm tóc lên cho cô, Cố cứ im vậy, đến lúc ăn xong bát mì, Mỹ Tuệ mới lên tiếng:
-" Chú ơi cho con tính tiền"
Ông chú đó đến lại gần bàn của cô, thấy người ngồi bên cạnh ăn mặc sang trọng, nhưng ông cũng lại cảm thấy tức giận đã để lại Mỹ Tuệ đi một mình như vậy, nên cũng khéo nói:
-" Cậu là chồng cô gái trẻ này sao?Sao lại để cô ấy đi mình như thế chứ nguy hiểm lắm đấy, mấy chỗ ở đây lâu lâu lại có mấy bọn cướp....."
Ông chú đó còn chưa nói xong , Hàn liền chưng mắt nhìn ông , chủ quán cũng cảm thấy sợ hãi trước đôi mắt sắc bén của anh, liền chuyển chủ đề:
-' À À....của hết....!"
Ông ấy chưa nói hết Trịnh Hàn đã đưa một tờ tiền cho ông ta sau đó nói:
-" Ông không cần trả lại, cảm ơn đã nhắc nhở, Mỹ Tuệ chúng ta cũng đi thôi"
Anh nắm lấy tay Mỹ Tuệ rồi đi ra khỏi quán, Hàn thấy Mỹ Tuệ không mặc áo khoác, liền cởi áo của bản thân ra khoác lên cho cô:
-" Trời trở lạnh em nên chú ý sức khỏe bản thân một chút"
Mỹ Tuệ cũng chẳng im lặng nữa mà thay vào đó là lời cảm ơn, lời cảm ơn khách sáo đến lạ lùng:
-" Cảm ơn anh!"
-" Được rồi, cũng đã muộn, chúng ta nên về thôi"
Mỹ Tuệ cũng chỉ gật đầu , Hàn nắm lấy tay cô.Chiếc xe đổ cũng không xa nên 2 người đi bộ một chút là tới.Trên đường tới chỗ để xe Hàn lên tiếng:
-" Sao em không nghe điện thoại của anh?"
-" Điện thoại của em hết pin, không thể nghe được, với lại em muốn yên tĩnh một chút" Cô mĩm cười nói với anh như không có chuyện gì xảy ra cả.
Anh lấy hai tay cầm vai cô xoay người nhìn thẳng anh:
-" Em có biết như thế rất nguy hiểm không, dù có chuyện gì cũng không nên đi một mình như thế chứ, em có biết anh lo lắng cho em lắm không, lỡ như.... lỡ như...."
-'' Chẳng phải em đã không sao rồi sao, xe của anh kia sao, chúng ta nên về thôi , muộn rồi"
Cô gỡ tay anh ra khỏi vai mình sau đó đi trước anh, anh cũng chẳng nói gì thêm cũng đành đi sau cô đến chiếc xe. Vào trong xe, bây giờ cô cũng tự thắt dây an toàn được rồi, cũng chẳng cần anh làm cho như trước nữa. Trên đường đi hai người chẳng ai nói câu nào, xe vẫn cứ chạy, gió vẫn cứ thổi. Tầm 1 tiếng cuối cùng đã đến nhà.
Hai người vừa vào trong nhà , bà quản gia đã lên tiếng thể hiện sự lo lắng của mình với Mỹ Tuệ:
-" Phu nhân đi đâu vậy, chúng tôi lo lắng cho phu nhân lắm đấy"
Cô chỉ nhìn họ cười , thể hiện sự cảm ơn họ đã quan tâm. Hàn thấy thế liền lên tiếng bảo với quản gia:
-" Hãy đưa cô ấy lên phòng tắm rửa sạch sẽ đi"
-" Vâng thưa thiếu gia"
Cô đi lên lầu tắm rửa, còn anh đi đến thư phòng, suy nghĩ vài chuyện nên giải thích thế nào với cô, để cô hiểu anh chẳng có ý gì với người cũ nữa!