Mấy ngày sau, bệnh viện quá nhiều việc, cũng là do một lượng lớn y bác sĩ đã đi tiếp viện, tôi bị cuốn vào guồng quay mà quên mất đi những xáo trộn trong lòng, cũng không kịp nhớ rằng đã mấy ngày trôi qua tôi và Minh Kiên không có chút liên lạc nào. Mãi cho đến khi ngồi trên chuyến xe tình nguyện trên đường ra tâm dịch tôi mới có chút thời gian mà nhắn tin cho anh.
[Minh Kiên, mấy nay em bận quá, em đang trên đường ra đó, tầm chiều tối chúng ta sẽ gặp nhau.]
Không có tín hiệu gì từ phía anh, trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy bất an, chỉ mong có thể gặp được anh ngay lúc này. Cái mớ hỗn đỗn đang khiến đầu óc tôi muốn nổ tung ra, chưa bao giờ cảm giác của tôi lại tồi tệ như lúc này. Như thể có cái gì đó khiến tôi nghẹn ở cổ, dường như không thở nổi, dường như nước mắt đang chực trào, cũng chẳng biết vì sao nữa, tâm trạng này thật có thể khiến người ta chết đi trong tức khắc.
Đến nơi, tôi chẳng kịp sắp xếp hành lý, đẩy vội cho y tá Bình, con bé không hiểu chuyện còn trêu với theo từ phía sau.
- Ngưỡng mộ quá, chắc là sẽ có một nụ hôn nồng cháy đây mà.
Tôi mặc kệ những tràn cười từ phía sau, cũng không thấy vui một chút nào. Tôi mặc vội bộ đồ bảo hộ rồi lao thẳng vào khu điều trị bệnh nhân nặng, tôi chắc chắn là Minh Kiên đang ở đó. Người đầu tiên tôi gặp được là chị Lan, vừa nhìn thấy tôi chị có chút sững sờ, mọi người ngoài này dạo gần đây có vẻ hơi lạ, chắc là do việc nhiều quá nên căng thẳng quá độ chăng.
- San, sao em ở đây?
- Em mới cùng đoàn ra đến.
- À, chị quên mất.
- Chị Lan, Minh Kiên đâu?
Ánh mắt chị Lan bối rối không nhìn thẳng vào tôi, cái linh cảm không hay nó lại trỗi dậy, tôi nóng lòng bám vào hai cánh tay chị.
- Chị Lan, có chuyện gì rồi phải không? Minh Kiên đâu?
- San à, thực ra..
Chị chưa nói dứt câu, phía bên trong có người hốt hoảng nói vọng ra.
- Bác Lan, Bác Kiên ngừng thở rồi.
Câu nói duy nhất lúc đó tôi nghe được, rất rõ, rất chính xác, nhưng tôi không tin, tôi không thể tin được. Tôi lao vào như một người mất hết lí trí. Minh Kiên nằm trên giường bệnh, mặt trắng toát, đôi môi nhợt nhạt, nhưng khóe miệng vẫn như đang mỉm cười. Tôi gục xuống bên anh, mặc kệ bao nhiêu người phía sau đang cố gắng lôi kéo tôi ra. Cũng không biết sức mạnh từ đâu, họ không ngăn nỗi tôi lay anh dậy trong vô vọng. Chiếc áo trên người anh bỗng nhiên bị xé toang. Dường như tôi đang kêu gào, dường như tôi đang làm loạn cả căn phòng, mắt tôi nhòe đi, cho đến khi chiếc hình xăm nhỏ xíu quen thuộc phía sau bờ vai Minh Kiên hiện ra trước mắt tôi.
- Không! Không thể nào!
Tôi lại gào lên như một kẻ điên rồi không cần ai lôi kéo nữa, tôi tự mình đứng dậy dù bước chân không còn chút sức lực nào cả. Lững thững bước từng bước nặng nhọc ra khỏi khu bệnh, miệng lẩm bẩm như một kẻ vô hồn. Còn nhớ lúc đó tôi ngồi gục bên gốc cây cổ thụ già trong khuôn viên bệnh viện dã chiến, nước mắt mặc sức mà tuông ra.
Thế Vinh, Minh Kiên, anh là ai? Thật ra anh là ai? Đến tận lúc ra đi anh cũng không cho em được một lời giải đáp, đến tận lúc chết anh vẫn không thôi giày vò trái tim em. Minh Kiên, à không, Thế Vinh, à mà cũng không, em phải gọi như thế nào cho đúng đây. Cho dù anh là ai đi chăng nữa, em cũng hận, em hận anh.
- Mấy hôm trước bác Kiên bị nhiễm bệnh dịch, sức khỏe xấu đi rất nhanh, bác ấy bảo không được thông báo cho mọi người trong ấy biết tình hình, sợ mọi người hoang mang.
Chị Lan đặt tay lên vai tôi bóp nhẹ.
- Bác Kiên không đủ sức chống chọi, đã hôn mê mấy ngày liền. Cái này.. - Chị Lan nhét vào tay tôi một tờ giấy. - Của bác Kiên để lại cho em.
Chị rời đi. Nhìn tờ giấy trong tay, tôi nửa muốn đọc ngay, nửa lại không, giây phút này, sự thật còn có ý nghĩa gì nữa, gì là lời yêu thương trăn trối còn có ý nghĩa gì nữa. Anh đã thật sự rời xa tôi.
Tôi quyết định không đọc, cho dù như thế nào tôi cũng sẽ không đọc. Tôi muốn anh phải hối hận vì đã bỏ lại tôi một mình trên đời này. Tôi muốn anh dù cho ở trên trời cao xa thẳm kia cũng phải lo lắng cho tôi. Tôi muốn cho dù anh ở đâu cũng phải cảm thấy có lỗi với tôi. Tôi muốn anh cho dù đi đến đâu cũng phải nợ tôi một lời hứa.
Minh Kiên được bạn bè đồng nghiệp thực hiện vài thủ tục cần thiết trước khi đưa đi hỏa táng. Tôi không tham gia, tôi không muốn thừa nhận rằng anh đã thật sự bước ra khỏi cuộc đời tôi. Nhiều ngày trôi qua tôi vẫn cứ dúi đầu vào công việc, tôi không cho phép mình có chút thời gian nào rãnh rỗi. Tôi muốn mình thật mệt, mệt đến mức chỉ cần đặt lưng xuống là có thể nhắm mắt lại và ngủ thật ngon. Tôi không cho phép mình có thời gian để nhớ anh, để nghĩ ngợi về những điều đã qua. Tôi cũng không cho phép mình có chút thời gian nào để trò chuyện với mọi người. Tôi sợ, sợ nghe ai đó nhắc đến tên anh, sợ nghe những lời an ủi, thăm hỏi, sợ những ánh mắt thương cảm của mọi người dành cho tôi. Và tôi sợ, sợ một sự thật rằng anh đã ra đi mãi mãi. Là Minh Kiên cũng được, là Thế Vinh cũng chẳng sao, cũng chỉ là anh thôi, bắt đầu rất nhanh và kết thúc rất vội. Phải, đó mới là anh.
Một tháng sau, chúng tôi, các y bác sĩ kết thúc chuyến công tác chống dịch, những bệnh nhân cuối cùng rồi cũng được xuất viện. Cũng là lúc chúng tôi thu xếp hành lý để trở về nhà, trở về với cuộc sống và công việc thường ngày của mình. Ai cũng háo hức và vui vẻ, còn tôi, vẫn vậy, vẫn trở về với cuộc sống cô đơn vốn dĩ của mình.
Chị Lan bước vào phòng, tay kéo chiếc valy đến cạnh giường. Tay tôi vẫn không ngừng xếp hành lý của mình, tôi đoán được chị muốn nói gì, cố tình giả vờ như không, tôi vừa cười vừa nói với chị.
- Tụi nhỏ ở nhà chắc đang nôn gặp mẹ Lan lắm đây, ba cha con chắc đang bày tiệc sẵn chờ mẹ Lan về rồi.
Chị Lan nắm lấy tay tôi, phút chốc ngắn ngủi ấy, tôi cảm nhận được tay mình đang run run, mắt dần nhòe đi.
- San San, đây là hành lý của bác Kiên. Chị nghĩ nên giao lại cho em. Em à, nếu không ổn thì không cần phải gắng gượng nữa. Bác Kiên đến cuối cùng vẫn luôn nghĩ tới em, bác ấy không muốn nhìn thấy em như vậy đâu.
Tôi ôm chầm lấy chị, òa lên nức nở. Phải, tôi không ổn, không một chút nào ổn cả. Tôi cứ nghĩ khi mình làm việc mệt rồi lăn ra ngủ thì sẽ không nghĩ tới anh nữa. Nhưng không, ngay cả trong giấc mơ hằng đêm tôi vẫn nhìn thấy anh. Anh đến bên tôi đưa cho tôi ly cà phê anh pha, anh đặt điểm tâm sẵn trên bàn làm việc của tôi, anh ôm tôi đi dưới mưa, hì hụp cùng tôi bên nồi lẩu cay rồi cả những việc chúng tôi đã cùng làm với nhau trong căn gác xép cũ ngày nào. Tất cả, quẩn quanh trong tâm trí chưa bao giờ tôi dứt ra được.
Lần đầu tiên trong đời tôi khóc như một đứa trẻ trước người khác. Chị Lan cũng ôm lấy tôi, vỗ về lên lưng tôi, nhẹ nhàng, ấm áp.
- Khóc đi em, khóc đã rồi đứng dậy mà đi tiếp. Sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc, có như vậy bác Kiên mới được an lòng.
- Chị Lan, em hận anh ấy, em hận anh ấy đã bỏ lại em như vậy. Chị có biết không, Minh Kiên, anh ấy không chỉ là Minh Kiên, anh ấy..
Tôi nghẹn đắng ở cổ, không thể bật tiếp thành lời, chỉ có thể nấc lên từng cơn đau đớn.
Tro cốt của Minh Kiên được rãi trên biển, tôi mong mỗi ngày anh ấy có thể an nhiên ngắm mặt trời mọc, chiều xuống có thể thưởng thức hoàng hôn ấm áp, mỗi buổi trưa nắng gắt được tắm mình trong làn nước trong xanh. Tôi không hận anh nữa, cũng không chạy trốn ký ức và nỗi đau mất mát. Tôi muốn đối diện với cuộc sống này và thản nhiên đón nhận mọi thứ, cũng như lưu giữ mọi kí ức về anh. Bức thư anh để lại, tôi đã đọc đi đọc lại cả trăm lần, có lúc tôi khóc, có khi tôi cười, nhưng dù là khóc hay cười, thì tôi, vẫn sẽ luôn trân trọng và đặt nó trong tim mình, cho đến mãi về sau.
[ San San,
Nếu như em đọc được những dòng chữ này, thì anh cũng giống như Thế Vinh, vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc đời của em rồi. Anh chỉ muốn nói với em hai tiếng "xin lỗi". Xin lỗi vì đã lừa dối em, xin lỗi vì một Thế Vinh đã làm em tổn thương, xin lỗi vì một Minh Kiên không giữ lời hứa sẽ cho em một gia đình hạnh phúc, xin lỗi vì một lần nữa bước ra khỏi cuộc đời em không một lời từ biệt.
San San, sau khi tạm biệt nhau ở cô nhi viện năm đó, anh đã lang thang khắp mọi nơi cũng không thể tìm thấy được anh trai của mình. Nhưng anh lại gặp được một người anh khác, người sẵn sàng bảo bọc anh, nuôi anh ăn học bằng nghề xăm nghệ thuật. Phải anh ấy chính là Thế Vinh, cái tên vẫn luôn làm em đau đớn mỗi khi nhắc lại. Ngày anh nhận được học bổng du học cũng là ngày anh ấy rời xa cuộc đời này, vì anh. Thế Vinh vì cứu anh thoát khỏi đám giang hồ mà bị tụi nó đánh đến chết. Anh ấy chính là chết thay anh, cho nên.. San San, anh đã luôn ấp ủ mong muốn tìm lại cô bé ở cô nhi viện năm nào, nhưng anh đành phải gác lại. Anh muốn sống tiếp cuộc đời của Thế Vinh. Ngày anh trở về, anh quyết dùng những gì đã học được từ Thế Vinh, để tiếp tục công việc của anh ấy, sống như chính anh ấy ngày xưa.
Nếu không gặp em, anh sẽ vẫn mãi là một Thế Vinh bất cần đời như vậy.
Chính vì gặp em mà cuộc đời anh thay đổi, cho dù là năm đó hay là sau này.
Anh đã nghĩ mình sẽ sống mãi cuộc đời của Thế Vinh, cho đến khi em rời đi, những lời em nói lúc chia tay không thể nào thoát ra khỏi tâm trí anh.
San San, có phải em thấy anh thật kỳ lạ, phải, anh thấy mình cũng thật kỳ lạ. Rõ ràng anh biết em là cô gái năm nào nhưng lại không cách nào có thể mở miệng nhận lại em.
Đến khi anh quyết định sống cuộc đời của mình vì em, thì anh cũng không có can đảm để nói cho em biết sự thật anh chính là Thế Vinh mà em đã yêu. Anh chỉ có thể giả vờ là một người xa lạ để ở bên cạnh em, để yêu em.
Anh xin lỗi, vì đã luôn im lặng dù biết rằng em đang phải một mình vật lộn với mớ cảm xúc hỗn độn giữa Thế Vinh và Minh Kiên.
Anh xin lỗi vì đã lừa dối em.
Anh xin lỗi vì đã làm em khóc.
Anh xin lỗi vì đã luôn là một kẻ hèn nhát trước em.
Anh xin lỗi vì giờ đây không thể ở bên em được nữa.
San San, "anh yêu em".]
Nhiều trôi qua, tôi đã không còn thấy đau mỗi khi nhớ về Minh Kiên nữa. Tôi đã sửa san lại căn nhà nhỏ cũ kỹ của Thế Vinh và cho một đứa em ở cô nhi viện ở, thằng bé cũng có khiếu xăm nghệ thuật lắm, lại còn rất đam mê nữa, tính khí của nó thì cũng ngang bướng chẳng khác gì anh chàng Thế Vinh năm nào đã làm tôi đổ rạp. Mỗi lần đến thăm, và nhìn thấy nó, tôi như nhìn thấy hình ảnh của Thế Vinh năm nào. Tôi biết Minh Kiên sẽ rất ủng hộ việc làm này của tôi. Anh ấy luôn muốn lưu giữ mọi thứ về Thế Vinh kia mà, lại còn đoạn tình cảm năm nào của tôi và anh ở nơi đó nữa.
Trước khi ra đi, Minh Kiên đã để lại toàn bộ tài sản cho tôi, tuy không nhiều nhưng đủ để tôi lập thành một quỹ nhỏ. Tôi dùng số tiền đó để giúp cho những đứa trẻ bước ra đời từ cô nhi viện giống như anh, giống như tôi, giống như cậu nhóc năm nào hứa sẽ cạnh tranh với anh để giành lấy tôi.
Nhiều năm rồi, tôi đã thử yêu, thử hẹn hò với những người khác. Nhưng rồi, họ đến rồi lại đi, không thể nán lại lâu hơn. Thôi thì tôi không ép mình phải tìm kiếm tình yêu mới, bởi vì tôi nhận ra, tôi vẫn luôn có một tình yêu bên cạnh mình, dẫu cho nhiều năm trôi qua, mỗi khi nhớ lại tim tôi vẫn luôn thấy ấm áp. Mỗi khi nhớ lại vẫn có thể cười trong vô thức, mỗi khi nhớ lại vị ngọt nơi đầu môi vẫn còn ở đó.
"Minh Kiên, em yêu anh, em sẽ sống tốt, sẽ hạnh phúc luôn cả phần của anh nữa, nhé."