Chỉ vài ngày không gặp mà Thủy Tiên đã xuống sắc trong thấy, tinh thần của cô ấy không tốt lên được chút nào cả, điều này càng làm cho bệnh tình nghiêm trọng hơn mà thôi. Tôi muốn an ủi động viên nhưng cũng không có cách nào khác, vì vốn dĩ đó không phải là sở trường của tôi. Nhớ lại những ngày trước đây, mỗi lần gặp Thủy Tiên ở nhà của Thế Vinh, cô ấy lúc nào cũng tươi sáng rạng rỡ, trẻ trung và tràn đầy sức sống. Mặc dù tôi đã rất ghét Thủy Tiên, nhưng cũng chưa bao giờ phủ nhận rằng cô ấy rất đẹp, sắc xảo, nóng bỏng và tự tin. Còn giờ đây, nhìn cô ấy thật khiến cho người ta thấy đau lòng. Bích Chi nói tôi tự dưng lại hóa thành bồ tát từ khi nào, sao lại quan tâm cảm thương đến người mình từng ghét cay ghét đắng như vậy. Tôi chỉ cười, bởi vì không thể giải thích được, có thể là cô ấy xuất hiện trước mặt tôi vào lúc cô ấy đáng thương nhất, một người sắp rời xa cõi đời này thì ta còn cố sân si với họ làm gì. Cũng có thể là vì bây giờ giữa tôi và Thủy Tiên đã không còn người đàn ông ấy đứng giữa. Mà cũng có thể là tôi đã thay đổi. Từ dạo tôi gặp Minh Kiên, hay từ khi tôi có được hạnh phúc.
- Tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?
- Còn bao nhiêu thời gian nữa, câu trả lời do cô quyết định.
Thủy Tiên quay lại nhìn tôi, đôi mắt thâm quầng hằn lên bao nhiêu là tuyệt vọng.
- Nếu cô cứ như vậy, thì có thể là một tháng, một tuần, thậm chí là một ngày. Nhưng nếu cô biết tự chăm sóc bản thân, sống lành mạnh, và trân trọng sức khỏe của mình, thì cho dù là mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm đi nữa cũng không phải là con số xa xỉ với cô đâu. Cho nên cô hãy tự mình chọn câu trả lời đi.
- Cảm ơn cô, Linh San. Tôi đã hiểu vì sao mà Thế Vinh yêu cô.
- Gì chứ? Yêu hay không yêu thì có ý nghĩa gì nữa. Cô đừng nhắc tới anh ấy nữa, chuyện qua rồi. Chí𝓷h chủ, rủ bạ𝓷 đọc ch𝗎𝓷g { TR𝗎 𝑀TR𝖴YE𝑵.𝗏𝓷 }
Thủy Tiên nắm tay tôi, mỉm cười, lần đầu tiên tôi nhìn thấy được sự dịu dàng và ấm áp trong ánh mắt của người phụ nữ này.
- Cô yêu người đó chứ? Người cô sẽ kết hôn?
* * *
Đó là câu hỏi mà tôi sợ phải nghe nhất, bởi vì bản thân tôi còn chưa bao giờ dám nghĩ đến kia mà.
- Tôi nhìn thấy ánh mắt u buồn của cô mỗi khi nhắc đến Thế Vinh. Có phải mỗi khi nghe đến tên anh ấy, chỗ này của cô vẫn còn đau?
Tôi gật đầu, không chút do dự, tôi không thích nói dối, nhất là nói dối bản thân mình.
- Vậy thì sao? Tất cả cũng chỉ là vui chơi qua đường mà thôi, không phải cô và Thế Vinh cũng là như vậy hay sao?
Thủy Tiên bật cười khiến tôi ra chiều khó hiểu. Câu nói của tôi thì có gì vui đâu chứ.
- Cô nghĩ tôi và Thế Vinh là vui chơi qua đường sao? Tôi không nghĩ cô ngốc ngếch tới như vậy. Có phải đó là lí do mà mỗi lần gặp tôi cô đều lườm nguýt không? Cả việc cô đâm thủng lốp xe của tôi cũng là vì vậy?
Tôi hơi ngượng, thì ra những việc không được quang minh chính đại cho lắm của tôi cô ấy đều biết cả. Tính ra thì cô ấy cũng còn hiền, chứ nếu là tôi trong tình huống đó tôi đã cho thủ phạm vài đường quyền để nằm bẹp dí dưới đất rồi. Tôi gãi gãi đầu nhìn Thủy Tiên cười cười cho qua.
- Cô biết hết hả?
Thủy Tiên gật đầu.
- Bao nhiêu lần sửa xe tôi đều giữ lại hóa đơn, có cần tôi kê ra bồi thường cô không?
Nói rồi, nhìn gương mặt hoang mang của tôi Thủy Tiên lại phá ra cười.
- Đùa thôi, Thế Vinh đã trả lại tiền sửa xe cho tôi rồi, không thiếu một đồng.
Tôi nhìn Thủy Tiên như để xác nhận lại lần nữa điều tôi vừa nghe thấy. Cô ấy gật đầu.
- Thật ra tôi và Thế Vinh không có qua lại như cô nghĩ đâu. Anh ấy là sư phụ của tôi. Tôi tới chỗ Thế Vinh để học nghề thôi. Linh San à, cô hãy suy nghĩ lại đi, tôi biết cô sắp kết hôn, nhưng tôi vẫn phải nói vì tôi biết cô còn yêu Thế Vinh. Cô là một người may mắn bởi vì người cô yêu cũng chính là người đàn ông đứng phía sau vui vẻ tình nguyện thu dọn tàn cuộc cho cô chỉ để cô có thể hả hê trong lòng. Vấn đề giữa hai người suy cho cùng cũng chỉ là hai người quá giống nhau mà thôi.
Nửa đêm giật mình thức giấc, đồng hồ chỉ điểm mười hai giờ đêm. Lúc này chắc Minh Kiên đang ở trong phòng phẫu thuật, hôm nay anh có ca đại phẫu cho một nhân vật chính trị lớn. Lúc tối anh có nhắn cho tôi một loạt danh sách các địa điểm để đi hưởng tuần trăng mật. Anh nói đợi dịch bệnh dứt điểm sẽ cùng tôi đi đến nơi tôi thích, sẽ ở đó đúng một tháng trời bù lại cho khoảng thời gian vất vả và hiếm hoi được ở bên nhau như bây giờ. Tôi lúc đó, miệng thì cười, nhưng trong lòng lắp đầy cảm giác tội lỗi. Tại sao Minh kiên lại tốt với tôi nhiều như vậy, còn tôi, những ngày này trong đầu chỉ có mỗi cái tên Thế Vinh. Tôi là đứa con gái tồi tệ nhất trên đời này.
Bên ngoài trời bắt đầu mưa to, sấm sét xé toang bầu trời ra làm nhiều mảnh. Thế Vinh, bây giờ anh đang ở đâu? Em ghét những chuyện không rõ ràng, em ghét sự mập mờ dày vò trái tim mình. Thà là cứ để em ôm ấp cái nỗi đau không phải là người anh yêu, không là gì trong đời anh đi. Em chẳng muốn biết cái sự thật mà Thủy Tiên đã nói, nó làm cho em thấy mình vô tình, làm cho em thấy mình có lỗi. Em từng yêu anh nhiều như vậy, nhưng rồi em không hiểu gì về anh, không biết gì về anh, ngay cả tình yêu của anh dành cho em mà em cũng không nhận ra được. Em đang hối hận vì mình đã ra đi như thế, em đang hối hận vì đã rút tay lại khi anh níu giữ. Em đang hối hận vì đã không hỏi bất cứ điều gì về anh. Thế Vinh, người em chọn là Minh Kiên, chưa bao giờ em thấy lý trí của mình trở nên xấu xa như vậy. Cho dù em bước tiếp cùng Minh Kiên trên đoạn đường còn lại của cuộc đời hay rời xa anh ấy để sống cùng với kỷ niệm của đôi ta. Thì em vẫn là một đứa xấu xa, có lỗi với anh với Minh Kiên và với cả bản thân em.
Nước mắt vẫn cứ chảy dài trên gối, thì ra cho dù có mạnh mẽ đến đâu thì đứng trước tình yêu con người ta vẫn sẽ yếu mềm mà thôi. Tôi đã mơ một giấc mơ thật dài, tôi thấy Thế Vinh, anh trở về căn nhà cũ và chờ tôi ở đó, chúng tôi cùng nằm bên nhau ngắm mưa ngoài cửa sổ, vài bản nhạc aucostic quen thuộc vẫn cứ cất lên đều đều bên tai, hơi thở quyện vào nhau như cả hai chỉ là một mà thôi. Và đúng rồi, tất cả chỉ trở về trong giấc mơ mà thôi. Kết thúc chính là kết thúc.
Vừa ăn sáng, tôi vừa lướt một vòng tin tức trên mạng, dịch bệnh lại bắt đầu ở một vài khu vực, tôi lập tức truy cập vào group của bệnh viện, cũng may là mọi thứ vẫn ổn. Chuyến này hy vọng bằng kinh nghiệm trước đây mà mọi người kiểm soát được nhanh hơn. Nhưng mà tôi cũng thấy lo nhiều lắm, cố gắng ăn hết ổ bánh mỳ trên tay nhưng thất bại, đành phải bỏ dở. Tôi phi nhanh đến bệnh viện, vừa lúc gặp chị Lan ở cổng, chị ấy vừa trực đêm xong, gương mặt bơ phờ thiếu ngủ. Nhìn thấy tôi chị ngạc nhiên giơ tay lên xem đồng hồ, rồi lại hỏi.
- Chuyện gì đây? Sao em tới sớm vậy? Chưa đến giờ vào ca mà. Hay là tranh thủ tới gặp bác Kiên, bác ấy vừa mới về. Ca phẫu thuật thành công ngoài mong đợi.
- Chị, em nghe nói dịch lại tới rồi, đang ăn sáng ở nhà mà nuốt không trôi chị ạ.
Chị Lan gật đầu.
- Ừ, đợt này chắc căng hơn, sếp vừa mới họp khẩn trong đêm, nghe bảo sắp tới sẽ điều người tiếp ứng cho ngoài đó. Nhưng mà trước mắt là trên tinh thần tự nguyện.
Mắt chị Lan buồn buồn nhìn xa xăm, tôi nắm lấy tay chị hỏi.
- Chị sẽ đi nữa chứ?
- Phải đi chứ, nơi nào cần thì chị sẽ đến.
- Em cũng sẽ đi.
- Em và bác Kiên chuẩn bị kết hôn mà.
- Chuyện đó không gấp bằng sinh mạng của bao nhiêu người chị ạ. Từ đợt dịch trước, em đã không coi cái nghề của mình chỉ để kiếm tiền nuôi sống bản thân nữa.
Chị Lan mỉm cười xoa đầu tôi rồi chậm rãi bước đi.
Tôi gọi điện cho Minh Kiên, chỉ mới một chuông đầu thì đầu dây bên kia tôi đã nghe giọng anh.
- Anh nghe đây, sao em gọi anh giờ này? Lẽ ra em đang trên đường đến bệnh viện mới đúng.
- Em đã tới bệnh viện rồi, anh đang ăn sáng sao?
- Phải, anh đang ở một tiệm mỳ gần nhà.
- Minh Kiên à, em.. muốn đi chống dịch.
- Anh biết là em sẽ đi, anh đã chừa sẵn một chỗ trong danh sách tự nguyện.
- Anh biết là em sẽ đi sao? Tại sao?
- Chúng ta sẽ cùng đi.
Dù không nhìn thấy nhau nhưng tôi vẫn hình dung ra nụ cười ấm áp của Minh Kiên. Ở bên một người thấu hiểu mình, một người luôn mang đến bình yên cho mình, vậy mà tôi lại còn luôn do dự vì cái quá khứ u buồn cũ kỹ. Linh San ơi, càng ngày mày càng trở nên mông lung, càng ngày càng không phận biệt được lý trí và trái tim mày đang ở nơi đâu. Càng ngày càng chìm đắm trong những mâu thuẫn mà không phân định được đúng và sai.