Mấy ngày sau đó, ngày nào Lục Bách Ngôn cũng đến bệnh viện thăm nom Tô Thiên Tuyết. Cho dù bị người nhà cô đuổi thế nào cũng không chịu đi. Dần mọi người cũng bất lực không thèm nói nữa, cũng thấy cô không có bày xích nên họ cũng cho phép anh đến thăm cô.
Bề ngoài Tô Thiên Tuyết tĩnh lặng như không có chuyện gì, nhưng bên trong cô đã quyết định cả rồi. Chỉ đợi khi bản thân tịnh dưỡng cho khỏe lại, cô sẽ trực tiếp ly hôn. Tuy là cô yêu Lục Bách Ngôn, nhưng đoạn tình cảm này quả thật cô đã trả giá rất nhiều rồi.
Còn Lục Bách Ngôn thấy Tô Thiên Tuyết không còn nhắc đến chuyện ly hôn, lại không bày xích với anh. Trong lòng thầm vui mừng.
“ Hôm nay em xuất viện rồi, anh không cần phải đến nữa đâu.”
Tô Thiên Tuyết định trở về nhà ba mẹ mình, còn đồ đạc ở nhà của Lục Bách Ngôn có thời gian cô sẽ qua thu dọn.
“ Ý em là sao? Em là vợ anh thì phải về nhà với anh chứ ” Lục Bách Ngôn giật lấy túi đồ trong tay cô, rồi kéo cô đi theo mình.
Lúc hai người rời đi, ba mẹ và anh trai của Tô Thiên Tuyết tính ngăn cản lại nhưng họ lại bị ba mẹ của Lục Bách Ngôn giữ chân ở lại phòng bệnh. Hai ông bà cũng cầu xin nhà họ Tô cho con trai mình một cơ hội, anh thật sự đã biết sai rồi. Lục Bách Ngôn thật sự là muốn bù đắp cho Tô Thiên Tuyết sau bao nhiêu lỗi lầm mà anh đã gây ra.
Ra đến xe, Lục Bách Ngôn để túi đồ của Tô Thiên Tuyết ở ghế sau còn cô thì anh nhét ngồi ở ghế lái phụ. Tô Thiên Tuyết cũng vùng vẫy không chịu đi theo anh, cô quơ tay đánh đám Lục Bách Ngôn nhưng đối với anh chỉ như gãi ngứa thôi.
“ Anh đang là muốn làm gì vậy hả? Thả tôi xuống xe
‘Không được, em phải theo anh về nhà ” Lục Bách Ngôn để mặc cho cô tùy ý đánh mình, miễn là cô chịu đi theo anh.
“ Đó không phải nhà của tôi, nơi đó cũng không hoan nghênh tôi về.” Tô Thiên Tuyết nói đúng, chủ nhân của nơi đó không hề chào đón cô.
“ Không, nơi đó là nhà của em, là nhà của chúng ta"
Lục Bách Ngôn ôm Tô Thiên Tuyết vào lòng, vuốt nhẹ lưng cô.
“ Thiên Tuyết anh thật sự biết sai rồi. Hãy cho anh một cơ hội, anh hứa anh sẽ bù đắp cho em, bù đắp lại những tổn thương mà anh đã gây ra. Anh thật sự không thể mất em. ” Lục Bách Ngôn căng thẳng nói.
Anh cũng ôm rất chặt cô vào lòng mình như sợ chỉ cần buông lỏng một xíu là cô sẽ biến mất ngay lập tức.
Tô Thiên Tuyết không biết làm như thế nào liền đẩy anh ra, rồi quay sang hướng khác im lặng không hề lên tiếng. Mà Lục Bách Ngôn cũng ngầm hiểu chắc là cô đã đồng ý nên lái xe chạy ngay lập tức.
“ Thiếu gia”
“ Thiếu phu nhân cô về rồi ” bà vú rất vui khi thấy cô đã khỏe còn chịu trở về nơi đây.
'Vú gọi con Thiên Tuyết là được, con không muốn bị gọi là thiếu phu nhân. Con không xứng.” Tô Thiên Tuyết nói rồi bỏ đi lên lầu, định quay về phòng nghỉ ngơi.
Bỏ lại Lục Bách Ngôn và bá vú đứng như trời chồng. Bà vú nhìn Lục Bách Ngôn mà khó xử không biết nên làm sao.
“ Vú cứ gọi theo cô ấy muốn là được ” vậy mà anh lại nhún nhường theo cô mới hay.
Em sao vậy? ” anh biết cô đi về phòng lúc trước cô vẫn hay ở nên đã đến đó
xem sao.
Tô Thiên Tuyết hóa ngu ngơ khi về phòng mà trong phòng lại trống trơn, đồ đạc của cô mọi thứ đã không cánh mà bay.
“ Đồ của tôi đâu? ” cô quay sang hỏi anh với ánh mắt nghi ngờ.
“ Anh đã dọn đồ em về phòng ngủ chính rồi, từ nay em sẽ ở bên đó.
"
Sáng nay trước khi đến bệnh viện Lục Bách Ngôn đã dặn người làm dọn hết đồ của cô vào phòng ngủ của anh. Từ nay hai người họ sẽ sống chung với nhau.
“ Ai cho anh tự quyết định vậy hả? Chẳng phải người lúc trước đuổi tôi cũng là anh hay sao? Bây giờ người muốn tôi dọn về cũng là anh, anh coi tôi là gì? ”
“ Muốn thì tìm đến, không muốn thì vứt bỏ ư? ”
Tự nhiên Tô Thiên Tuyết lại vô cùng xúc động, còn có phần mất kiểm soát. Đây cũng là lần đầu Lục Bách Ngôn thấy cô nổi giận như vậy.
“ Không phải, anh thấy em mới khỏe lại nên ở cùng anh để anh tiện chăm sóc em hơn có đúng không! ” Lục Bách Ngôn nắm chặt lấy tay cô giải thích.
Nhưng Tô Thiên Tuyết lại trực tiếp gạt tay anh ra còn lớn tiếng đáp trả lại.
‘Tôi bị như vậy là do ai chứ, là ai! Anh đừng hòng mà lừa gạt tôi nữa, tôi biết anh không tin tôi, không yêu tôi thì hà tất chăm sóc tôi làm gì?”
Lục Bách Ngôn cầu xin anh tha cho tôi đi. Con tôi cũng đã mất rồi, tôi thực sự không dám mơ mộng về anh nữa đâu.” Tô Thiên Tuyết chấp tay lại còn định quỳ xuống sàn nhà.
Nhưng Lục Bách Ngôn đã kịp cản cô lại, cũng bị cô đẩy ra xa. Đúng lúc tay cô cầm lấy bình hoa bên bàn trang điểm đập vỡ phân nửa bình miểng bình văng khắp nơi, cô định dùng nó uy hiếp anh không cho anh đến gần mình.
Do tiếng động lớn ở trên lầu thu hút nên bà vú với mấy người làm chạy lên xem có chuyện gì. Chỉ vừa mới tới cửa đã thấy một trận kinh hoàng trong phòng, bình hoa thì bể tay của Tô Thiên Tuyết còn đang chảy máu ròng ròng nhưng cô lại nhất quyết không buông nó ra.
“ Em bình tĩnh, để bình hoa xuống rồi chúng ta nói tiếp có được không!” Lục Bách Ngôn sợ hãi mà mặt mài xanh chành cả lên.
Anh thật sự đau lòng khi cô tự hành hạ chính mình.
‘Em muốn đánh muốn đấm anh như thế nào cũng được, đừng làm hại bản thân mình nha! ” anh hạ mình cầu xin cô.
“ Vậy thì anh quỳ xuống đi, quỳ xuống mà hối lỗi với đứa con đã mất của tôi. Tô Thiên Tuyết cười lạnh.
Cô biết một người cao ngạo như anh không dễ sẽ khuất phục trước lời nói của cô, huống hồ ở đây còn có người làm đang chứng kiến. Chắc chắn là anh không dám quỳ.
‘Được, anh quỳ”
Mọi người bị lời nói của Lục Bách Ngôn làm cho sững sờ, lại thì anh một thân thẳng tấp quỳ rạp xuống sàn nhà ai nấy đều kinh hãi.
Tô Thiên Tuyết tuy cũng bất ngờ giống mọi người nhưng cô lại không thể hiện ra bên ngoài, ngược lại cô càng sảng khoái hơn bao giờ hết.
“ Ha ha ha, Lục Bách Ngôn tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
“ K...Không...bao...giờ ” giọng nói của cô ngày càng nhỏ dần.
Sau đó Tô Thiên Tuyết liền ngất xĩu, cũng may Lục Bách Ngôn vẫn luôn quan sát cô nhanh chóng đỡ cô nằm vào vòng tay mình. Lục Bách Ngôn bị cô làm cho hoảng sợ liền kêu người làm mời bác sĩ đến đây.
" Thiên Tuyết, anh xin lỗi. ” anh nhìn gương mặt hốc hác, xanh xao của cô mà đau lòng.