Tình Yêu Của Lục Tổng

Chương 13: Oán trách




“ Mẹ ’’ lúc Lục Bách Ngôn chạy vào bệnh viện đã là 2 tiếng sau.

Anh mở cửa đi vào thấy mẹ mình đang ngồi đó canh chừng cho Tô Thiên Tuyết đang nhắm nghiền mắt nằm trên giường, trên tay còn có kim tiêm đang truyền nước biển bên cạnh.

Trương Quế Mai cũng quay lại nhìn con trai một cái nhưng cũng làm ngơ đi ngay sau đó.

Vừa hay ba anh cũng vừa đi mua một ít đồ, thế là hai cho con gặp nhau ngoài cửa rồi kéo nhau ra ngoài nói chuyện để không làm ồn.

“ Ba bác sĩ nói Thiên Tuyết bị sao vậy? ’’

“ Con còn dám hỏi, con đã đi đâu làm gì mà bỏ con bé ở giữa đường như thế hả? Trời thì nắng chang chang, vậy mà con bé lại lội bộ suốt dọc đường. Cũng may là mẹ con bắt gặp được chứ nếu không gặp người khác con nói xem con bé sẽ gặp nguy hiểm gì! ’’ Lục Bách Dịch cáu gắt với chính con trai mình.

Ông thật sự muốn cho Lục Bách Ngôn một trận để trút giận cho đứa con dâu tội nghiệp kia.

“ Công ty có chút việc nên con... ’’

Chátttt!. Một bên mặt của Lục Bách Ngôn liền đỏ lên là chính tay Lục Bách Dịch ông đánh con trai mình.

“ Cái gọi là công ty có việc của con đây sao! ’’ ông ném một sấp ảnh vào người của Lục Bách Ngôn.

Ông đã sớm biết tất cả mọi chuyện rồi nhưng chỉ ông mong lúc hỏi con trai sẽ thành thật với mình, thành thật nhận lỗi sai nhưng không. Lục Bách Ngôn khiến ông quá thất vọng.

“ Ba cho người điều tra con ’’

Lục Bách Ngôn cầm những tấm ảnh đó lên xem, trên ảnh là lúc anh chạy xe vào nhà của Thục Uyên, lúc sau thì chạy ra chở cô ta đến bện viện. Dáng vẻ trông vô cùng vội vã, chỉ sợ thiếu một chút thì cô ta sẽ thật sự tan biến khỏi thế gian vậy.

“ Con nên biết là con đã có vợ rồi thì đừng dây dưa với cô ta nữa ’’

“ Vợ ư! Nếu ba mẹ không ép con thì con sẽ lấy cô ta sao? Chính cô ta đã chia rẻ tình cảm của con và Thục Uyên. ’’ Lục Bách Ngôn tức giận phản bác lại ba mình.



Những chuyện này anh đã kiềm nén rất lâu rồi. Nếu không phải mọi người ngăn cản thì có lẽ bây giờ anh đã hạnh phúc bên người mà anh yêu.

“ Con có biết mình đang nói gì không hả? ’’ Lục Bách Dịch gằn giọng nói.

Người làm ba như ông luôn muốn điều tốt nhất cho con mình nên không mới ngăn cấm anh qua lại với Thục Uyên kia. Vậy mà con trai bây giờ lại quay qua oán giận ông, còn đổ lỗi lên người vô tội là Thiên Tuyết.

“ Ba đừng tưởng con không biết chuyện mẹ và Tô Thiên Tuyết đã làm gì sau lưng con. Chính cô ta đã ép buộc Thục Uyên rời bỏ con để có thể ngồi lên vị trí Lục phu nhân này. ’’

“ Hai ba con ầm ĩ đủ chưa? ’’ Trương Quế Mai xuất hiện đằng sau lưng Lục Bách Dịch, bên cạnh là Tô Thiên Tuyết mặt mài xanh xao đang mặc đồ bệnh nhân.

Thấy Tô Thiên Tuyết bên cạnh Trương Quế Mai hai ba con Lục Bách Dịch liền trở nên căng thẳng, nhưng Lục Bách Ngôn cũng không thấy chột dạ những gì anh nói đều hoàn toàn là sự thật.

“ Con dâu tỉnh rồi à! Sau lại đi ra đây, lỡ trúng gió thì làm sao. ’’ Lục Bách Dịch khó khăn mở lời để giải vây khỏi tình thế ngượng ngùng này.

Ông biết rõ chắc chắn là con dâu đã nghe được rồi. Nhìn vào biểu cảm trên gương mặt cô liền có thể nhìn ra được, ánh mắt thất thần và đượm buồn kia.

“ Ông im miệng cho tôi, con bé thấy trong phòng ngột ngạt nên tôi mới đưa nó ra ngoài ngắm cảnh ’’ nói xong Trương Quế Mai cũng dìu con dâu đi qua hướng khác tránh đụng mặt hai ba con kia.

“ Vừa ý con rồi đấy con trai ’’ Lục Bách Dịch cười lạnh.

Đúng là đứa con trai ông luôn tự hào, rất biết làm ông thất vọng.

“ Con nói đều là sự thật. Đợi một thời gian nữa con sẽ ly hôn cô ta. ’’

Còn bây giờ thì anh phải cho cô nếm trải đủ mọi cảm giác đau đớn.

“ Con dám! Nếu con dám ly hôn thì đừng hòng thừa kế nhà họ Lục ’’

Lục Bách Dịch nghĩ sau khi mình nói vậy thì con trai sẽ nhượng bộ, nhưng ông đã lầm.



“ Con không cần một xu nào của nhà họ Lục cả ’’

“ Vì một người phụ nữ xấu xa đó có đáng không? ’’ ông không còn nói nỗi con trai mình nữa rồi.

“ Con yêu cô ấy ’’

Nói xong Lục Bách Ngôn cũng rời đi khỏi bệnh viện, đáng ra anh cũng có chút thương hại tính đến thăm Tô Thiên Tuyết thế nào. Dù sao cũng là anh bỏ cô giữa chừng nên cô mới thành ra như vậy. Nhưng xem ra hiện tại thì không cần thiết nữa rồi.

“ Mẹ con không sao đâu, mẹ về nghĩ ngơi đi ’’ đi dạo một hồi cả hai mẹ con ngồi xuống ghế đá ở trong khuôn viên của bệnh viện.

“ Không sao gì chứ! Con đã thành ra thế này rồi ’’ Trương Quế Mai thương cô như con gái ruột của mình.

Sáng nay thấy hai người hòa hợp bà cứ nghĩ cuối cùng con trai cũng thông suốt rồi nên rất vui mừng. Nào ngờ hiện tại tình thế lại càng ngày càng tệ hơn.

“ Mẹ mẹ có tin con không? Thật sự con không biết là Bách Ngôn đã có người mình yêu, nếu con biết con sẽ không.... ’’ Tô Thiên Tuyết ôm mẹ chồng mình khóc nức nở.

Những lời lúc nãy Lục Bách Ngôn nói cứ in sâu trong tâm trí cô. Chính cô còn không biết Lục Bách Ngôn đã có người yêu thì sau lại uy hiếp cô ta rời đi được chứ.

“ Thiên Tuyết mẹ xin lỗi con, tất cả là tại mẹ ’’ Trương Quế Mai thấy chính mình đã đưa cô vào con đường tăm tối nhất cuộc đời này.

“ Không phải đâu mẹ, đâu phải lỗi của mẹ chứ... ’’ Tô Thiên Tuyết biết mẹ chồng thương mình, sau lại dám trách gì chứ.

“ Không là do mẹ... chính mẹ là người đã đi tìm cô Thục Uyên đó. ’’

“ M...Mẹ nói thật ư! ’’

“ Tại sao mẹ lại làm vậy? ’’ Tô Thiên Tuyết khó tin vào tai mình, nhưng cô nghĩ chắc chắn là có lí do nào đó mẹ chồng cô mới làm vậy.

“ Vì sao ư! Vì cô ta không tốt giống như vẻ bề ngoài của mình ’’ mỗi khi nhắc tới người phụ nữ đó Trương Quế Mai sẽ có cảm giác vô cùng chán ghét, bà cũng là phụ nữ nhưng bà lại không thể nào chấp nhận được những gì cô ta đã làm.