Tình Yêu Của Kẻ Thực Dụng

Chương 3: 3: Áo Khoác Len





Bất kể đại diện hội thanh niên trí thức có nói thế nào, Phí Nghê vẫn khẳng định cô không thể kết hôn với Phương Mục Dương.
Chăm sóc một anh hùng không thân quen gì với mình chính là có giác ngộ, xứng đáng bình bầu tiên tiến, còn chăm sóc chồng lại là bổn phận đương nhiên, căn bản không được xem như người tốt việc tốt gì cả.
Kết hôn với Phương Mục Dương đồng nghĩa với việc cưới về một người chồng trí tuệ chỉ như đứa trẻ, đồng thời còn xóa sạch mọi thành tích chăm sóc anh hùng trước đấy của cô, thế nào cũng thấy thiệt đơn thiệt kép.
Tất nhiên những suy nghĩ này cô đều không nói ra lời, cô chỉ có thể nói trước khi bị thương Phương Mục Dương đã thích một nữ đồng chí rất nhiều năm, mà nữ đồng chí ấy không phải cô.

Cô hi vọng những người có tình sẽ thành quyến thuộc, cô chỉ đơn thuần tán thưởng và ngưỡng mộ Phương Mục Dương, cô không thể nào đoạt đi cơ hội được hạnh phúc của cậu ta.
Đối phương nói, đồng chí Phương ốm đau nhiều ngày như vậy, nữ đồng chí kia cũng chẳng thấy tới chăm sóc hôm nào, đâu thể so được với cô, chỉ có cưới cô thì đồng chí Phương mới thực sự được hạnh phúc.
Phí Nghê thầm nghĩ, ngay cả thanh mai trúc mã của Phương Mục Dương cũng không muốn cưới cậu ta, tại sao cô phải cưới chứ? Chỉ vì cô không nỡ ăn một miếng thịt nào, tất cả đều nhường lại hết cho cậu ta mà cô phải chịu nỗi ấm ức này ư?
Ngoài mặt cô vẫn mỉm cười, song giọng điệu lại vô cùng kiên định.

Cho dù đối phương nói gì, cô đều bảo là vì hạnh phúc của Phương Mục Dương, cô không thể nào cưới cậu ta được.
Thế rồi đối phương bất ngờ nhắc tới chuyện phân nhà tại xưởng may mũ.

Bọn họ đã điều tra bối cảnh công tác của Phí Nghê, xưởng mũ nơi cô làm đang đúng đợt chia nhà ở.

Cấp bậc và tuổi nghề của Phí Nghê đều chưa đủ để nhận nhà, nhưng nếu kết hôn với một anh hùng như Phương Mục Dương, cô chắc chắn sẽ có phần.

Để Phí Nghê có thể tiện chăm nom Phương Mục Dương, hội thanh niên trí thức còn hứa sẽ liên hệ với bên xưởng mũ giúp cô, nhờ họ điều cô sang phòng tài vụ hoặc phòng hành chính.
Điều kiện này quả thực đã khiến Phí Nghê động tâm.

Hiện giờ những người tốt nghiệp đại học ra trường đi làm phần đa cũng chỉ ở trong phòng ký túc xá đôi, cho dù kết hôn rồi cũng chưa chắc sẽ được phân cho một gian nhà mười mấy mét.

Nếu như cưới Phương Mục Dương, cô sẽ có thể bước sang một giai đoạn hoàn toàn mới trong cuộc sống.
Song Phí Nghê vẫn không nhận lời.
Cậu ta mất đi ký ức, tương đương với việc cô lấy một người thiểu năng.

Thế nhưng sau khi đã khôi phục ký ức rồi, cậu ta sẽ lập tức nhớ tới bạn gái cũ của mình.

Bọn họ ở bên nhau nhiều năm như thế, chứng tỏ cô ấy rất có sức hút với cậu ta.

Một khi cậu ta nhớ ra, tình cũ chẳng rủ cũng đến, làm gì còn có chuyện của cô ở đây nữa.
Kết hôn với Phương Mục Dương, đối với cô rõ là trăm hại chứ không có lợi.

Cuộc đời chỉ có một thôi, không thể để mình làm vật hi sinh cho người khác được.
Nhưng nếu Phí Nghê từ chối, Phương Mục Dương sẽ trở thành kẻ bơ vơ không ai coi sóc, việc tốt cô làm nửa năm cũng sẽ đổ sông đổ bể.

Cô vẫn hi vọng ai đó có thể chủ động tiếp nhận cậu ta.
Bạn gái Phương Mục Dương chắc hẳn là bạn gái cũ thật rồi, đến thăm còn chả thèm thăm chứ đừng nói gì tới việc quan tâm săn sóc.
Phí Nghê nhớ tới việc chị gái Phương Mục Dương từng để lại số điện thoại đơn vị mình, cô bèn gọi sang bên đấy.
Phương Mục Tĩnh nghe tin Phương Mục Dương đã tỉnh thì liền ngồi xe lửa ra thăm em trai.


Chị hiện đang giảng dạy tại một trường đại học trong Nam, bởi vì thành phần gia đình không tốt nên người bạn trai cũ cùng gia cảnh đã bỏ chị để đi kết hôn với một nữ đồng chí tổ tiên tám đời bần nông.

Cũng bởi vì thành phần gia đình không tốt, chị không được phân phòng đơn tại ký túc xá mà chỉ có thể ở trong phòng đôi với một người khác.
Năng lực của hội thanh niên trí thức địa phương có hạn, không thể vươn tay tới trường đại học nơi chị hai nhà họ Phương công tác.
Chị căn bản không có điều kiện để chăm nom Phương Mục Dương.
Phí Nghê lại hỏi, thế anh trai cả nhà họ Phương đâu?
Chị hai Phương nói với Phí Nghê, anh trai họ đang hoạt động bí mật, ngay cả chị dâu cũng đã nhiều năm không được gặp mặt anh rồi.
Phương Mục Dương trông thấy Mục Tĩnh, lại bắt đầu cười.
Phí Nghê giới thiệu với cậu ta, đây là chị hai của cậu.
Phương Mục Dương hỏi chị hai mình xem nhà bọn họ ở đâu, cậu ta nói muốn về nhà.
Mục Tĩnh ban đầu cũng cười, cười xong thì liền bật khóc.
Bọn họ nào có nhà nữa?
Chị hai chỉ xin nghỉ được ba ngày, ngay trong hôm đó phải bắt xe lửa quay về.

Trước khi đi, Mục Tĩnh lại lấy ra hai trăm đồng tiền hôm trước cùng phiếu lương thực toàn quốc, Phí Nghê vẫn bảo không cần.
“Em cứ cầm đi, giúp chị mua cho nó hai bộ đồ mới nhé.” Phí Nghê mặc quần áo cũ đã giặt đến mức trắng bệch, vậy mà vẫn mua áo sơmi mới cho em trai của chị.
“Có mua thì cũng không hết nhiều tiền thế đâu ạ.” Phí Nghê biết chị hai của Phương Mục Dương sống cũng chẳng dễ dàng gì.
“Lần trước chị tới đây, em vẫn còn chưa gầy đến mức này.

Thôi cứ giao thằng bé cho hội thanh niên trí thức đi, dù sao bọn họ cũng có trách nhiệm trông coi nó, em không thể lo cho nó mãi thế được.”
Phí Nghê chăm sóc Phương Mục Dương nhiều ngày như vậy, bất kể khó khăn nhường nào cũng chưa từng một lần rơi nước mắt, ngay cả khi biết giấc mơ đại học của mình lại tan tành một lần nữa thì cũng chỉ thấy khó chịu trong lòng mà thôi.

Nhưng nghe thấy những câu này, rốt cuộc cô cũng không nén nổi mà bật khóc.

Đây là sự đồng cảm sâu sắc đến từ một người phụ nữ cũng chịu khổ cực như cô.
Nếu như Mục Tĩnh không nói ra câu nói đó, chờ khi chị ấy đi rồi, cô cũng sẽ không quay trở lại bệnh viện nữa.

Nhưng vì sự thương cảm của chị ấy, Phí Nghê quyết định đi mua cho Phương Mục Dương vài bộ đồ mới để mặc.
Từ khi nhập viện Phương Mục Dương vẫn mặc quần áo bệnh nhân, ngoài bộ đồ ấy ra thì quần áo khác đều do Phí Nghê chuẩn bị.

Chỉ có một chiếc áo sơmi là mua mới, còn lại quần dài và áo khoác là cô sửa lại từ đồ cũ của anh trai mình, thậm chí chiếc quần kia còn là hàng chắp vá từ mấy mảnh vải khác nhau.

Thế nhưng cậu ta sáng sủa, mặc vào trông chẳng khó coi chút nào.

Phí Nghê còn may hai chiếc cổ áo sơmi giả, để cho cậu ta thay đổi.
Hiện giờ đã có tiền rồi, Phí Nghê liền dùng phiếu lương thực đổi lấy phiếu vải, sau khi mua phiếu xong thì liền bắt tay vào may quần áo cho Phương Mục Dương.

Tan làm cô vẫn đến viện, đêm về thì mới lụi hụi may đồ.

Cô không lấy cơm cho Phương Mục Dương nữa mà bảo cậu ta tự mua.

Một bát cơm giá hai xu, cậu ta ăn được ba bát; một miếng sườn giá một hào, cậu ta cần mua hai miếng; một đ ĩa cải trắng ba xu, một bát canh một xu, tổng cộng bữa cơm tốn khoảng ba hào.


Phí Nghê đưa Phương Mục Dương đúng ba hào rồi đi cùng tới cửa sổ, quan sát cậu ta mua cơm.

Cậu ta ăn cơm tốn kém hơn những người khác, thường thường hết khoảng tám hào mỗi ngày, nếu như bữa sáng muốn ăn hoành thánh thì còn tiêu nhiều hơn thế.
Phí Nghê may quần áo xong, sáng sớm hôm sau đã đạp xe đến bệnh viện.

Cô may cho Phương Mục Dương hai chiếc quần kaki và hai chiếc áo sơmi, một chiếc bằng vải cotton và một chiếc bằng vải lanh, rất thích hợp mặc mùa hè.

Cô còn đến tiệm giày mua cho cậu ta hai đôi giày, một đôi giày da cùng một đôi giày thể thao.

Số tiền và phiếu lương thực dư lại, cô nhét vào một chiếc túi rồi đưa cho Phương Mục Dương, không quên dặn dò cậu ta nhất định phải trông túi thật cẩn thận, tuyệt đối không được đưa cho người khác.
Phí Nghê đóng cửa phòng bệnh, bảo Phương Mục Dương thay quần áo mới, sau khi thay xong sẽ dẫn cậu ta đi xem phim.

Trên đường đi, Phí Nghê sợ Phương Mục Dương bị lạc nên nói cậu ta đi trước.

Phương Mục Dương cứ bước hai bước thì lại quay đầu một lần, vừa đi vừa đưa tay về phía cô.

Tay Phí Nghê vẫn đút ở trong túi quần, bàn tay kia không ai nắm nhưng cũng chẳng được thu về, cứ đung đưa mãi sau lưng cậu ta.

Phí Nghê âm thầm quan sát xung quanh, sau đó mới rụt rè vươn mấy ngón tay về phía trước.

Phương Mục Dương cầm lấy tay cô, hai người bắt đầu sóng bước.
Hôm nay là cuối tuần nên xe buýt rất đông người, Phí Nghê muốn rút tay về nhưng lại bị Phương Mục Dương giữ chặt.

Cô sợ người khác nhận ra cho nên cứ cúi gằm mặt, thực sự hối hận vì đã không mang khẩu trang theo mình.
Bác tài bỗng nhiên phanh gấp, Phí Nghê loạng choạng ngả ra đằng sau, Phương Mục Dương liền vòng tay ôm lấy eo cô.

Xong rồi cậu ta cứ ôm cô mãi mà không chịu thả ra.

Phí Nghê đỏ mặt, dùng cùi chỏ huých huých cánh tay cậu ta, thấp giọng nói: “Phương Mục Dương, mau mau bỏ tay ra đi.”
Trước cổng rạp chiếu phim có quầy b án nước giải khát.

Phí Nghê bỏ tiền túi ra mua một chai nước ngọt Bắc Băng Dương, nhờ chủ quầy bật nắp hộ rồi lại lấy cùi chỏ huých huých tay Phương Mục Dương: “Uống đi.”
“Sao cô không uống?”
“Tôi không thích.”
Bọn họ cùng xem một bộ phim của Rumani.

Bộ phim này nói về cứu trợ thiên tai, song vẫn thu hút không ít nam thanh nữ tú đến rạp vì sự tiếp xúc thân mật giữa cặp đôi nam nữ chính.

Phí Nghê hoàn toàn chẳng có hứng thú với kiểu phim ấy, đây chỉ là nỗ lực cuối cùng của cô để giúp cho Phương Mục Dương lấy lại trí nhớ của mình.


Đến tận giây phút này rồi cô vẫn chưa hết hi vọng, cô quá mong được bình bầu tiên tiến.

Có điều Phí Nghê không ngờ bộ phim này chẳng hề gợi cho Phương Mục Dương nhớ đến hành động cứu trợ thiên tai của cậu ta, nhưng hình như nó lại đánh thức được một loại ký ức khác.

Khi cái ôm đầy gợi tả kia xuất hiện trên màn ảnh, Phương Mục Dương lại nắm chặt lấy tay cô.
Trái tim Phí Nghê đập thình thịch trong lồ ng ngực.

Cô thầm mắng cậu ta là đồ không biết xấu hổ, trước kia không biết đã giở bao nhiêu trò hư đốn với bạn gái của mình rồi, ngay cả cha mẹ cũng chẳng nhớ nổi mà mấy thứ này lại không quên.

Cô cắm sâu những chiếc móng tay ngắn tũn của mình vào lòng bàn tay Phương Mục Dương, định bắt cậu ta thả ra, song cậu ta vẫn cứ nắm lấy tay cô thật chặt.

Phương Mục Dương nắm lâu tới mức bàn tay cô túa mồ hôi, mồ hôi hai người cứ thế quyện lại vào nhau.

Phí Nghê sợ lên tiếng thì sẽ khiến cho những người xung quanh chú ý, chỉ đành im lặng chịu đựng.
Phí Nghê nghĩ, qua hôm nay, cô nhất định không thể đi thăm cậu ta được nữa.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Phí Nghê không nhịn được mà dẫm lên chân của Phương Mục Dương hai cái, nhỏ giọng mắng: “Sau này cậu không được cầm tay của tôi nữa!”
“Thế thì cô cầm tay tôi.” Phương Mục Dương duỗi tay ra, chờ Phí Nghê nắm lấy.
“Cậu đút hai tay vào túi quần đi.”
Phương Mục Dương cao hơn Phí Nghê một cái đầu.

Cậu ta xắn áo sơmi đến khuỷu tay, hai tay đút trong túi quần, khi đi trên đường, không ai có thể ngờ được đầu óc người này đang có vấn đề.
Hôm nay bọn họ đều mặc áo sơmi trắng.

Quần dài và túi đeo chéo của Phí Nghê thì là màu xanh bộ đội, vải đã sờn, sắc xanh đã sớm ngả thành xanh trắng, còn thoang thoảng mùi xà phòng.

Hai ngước bước đi cạnh nhau, cách nhau có chừng nửa mét.
Không ai cất tiếng nói chuyện.

Trước lúc tới viện Phí Nghê đã hạ quyết tâm, nếu như đi xem phim xong mà Phương Mục Dương vẫn chẳng nhớ ra được điều gì, cô sẽ dẫn cậu ta tới một quán Nga ăn cơm, về sau không bao giờ gặp lại nữa.
Phí Nghê để cho Phương Mục Dương gọi món.

Dáng vẻ gọi món của cậu ta trông có vẻ rất thành thạo.

Cậu ta gọi thịt lợn chiên xù và súp củ dền, sau đó chưa kịp gọi tiếp thì Phí Nghê đã nói với nhân viên phục vụ bọn họ gọi đồ xong rồi.
Phương Mục Dương cắt một miếng thịt chiên xù cho Phí Nghê ăn trước, nhưng cô nói cô không thích.
Phương Mục Dương lại kêu phục vụ mang thực đơn tới, hỏi Phí Nghê thích ăn gì.
Phí Nghê gọi một ly kem, nói với phục vụ sau bữa ăn hẵng mang lên.

Phương Mục Dương nói kem không thể tính là bữa chính được, bảo cô gọi mấy món khác.

Phí Nghê miễn cưỡng cong môi, bảo người phục vụ cầm thực đơn đi.
Phương Mục Dương quả thực khiến cô giận tới mức muốn bật cười thành tiếng.

Bao nhiêu ngày như vậy mà chả nhớ được cái gì, thế nhưng gọi đồ thì vẫn rất chi là ra dáng.

Cô sợ Phương Mục Dương lại gọi thêm món khác, chỉ đành ăn chung ít thịt chiên xù với cậu ta.
Kem vừa được bưng ra bàn, Phí Nghê đã đẩy chiếc ly về phía Phương Mục Dương: “Chẳng phải lúc trước cậu bảo muốn ăn kem à? Mau ăn đi.”
Phương Mục Dương múc một thìa kem, đưa tới bên miệng Phí Nghê: “Cô ăn trước.”

“Tôi không ăn.” Đối diện với một người tâm trí vẫn đang ngu ngơ, tất nhiên sự ương ngạnh của cô chẳng có tẹo tác dụng gì.

Chiếc thìa kia vẫn cứ ngoan cố kề sát môi cô.
Phí Nghê đành phải cướp lấy chiếc thìa của Phương Mục Dương, tự đút kem vào miệng mình.

Ngọt thật đấy, quả thực ngon hơn loại kem đậu đỏ đóng đá kia nhiều.
Hai người múc qua múc lại, chẳng mấy chốc đã ăn hết ly kem.
Lúc tính tiền, Phương Mục Dương lấy chiếc túi Phí Nghê đưa cậu ta ra, đếm đếm từng đồng tiền một.

Giờ cậu ta đã nhận biết được những mặt số ghi trên tiền.

Phí Nghê cũng đang rút tiền trong túi mình ra.

Phương Mục Dương cản cô lại, rất hào phóng thanh toán trước.
Phí Nghê thực sự không biết cậu ta khờ thật hay là chỉ đang làm bộ.

Nếu cứ vung tiền như rác thế này thì chẳng mấy nữa cậu ta sẽ rỗng túi mất, chi bằng hiện tại tiêu pha gì đó có ích còn hơn.

Cô đưa Phương Mục Dương đến tiệm quần áo.

Dù giờ đã vào hè rồi nhưng trong cửa tiệm vẫn còn trang phục mùa đông, một chiếc áo khoác len ngắn có giá là tám mươi tệ.

Hiện tại cậu ta còn chưa có quần áo ấm, hội thanh niên trí thức chỉ có thể lo ăn chứ không thể lo mặc giúp cậu ta được, áo sơmi đâu đủ để chống chọi qua mùa đông, áo khoác đương nhiên cần thiết.

Cô vừa mới lấy chiếc áo khoác bằng len ra, Phương Mục Dương đã chỉ vào một chiếc váy dài đính cúc ở trên giá treo gần đấy, nói với Phí Nghê: “Mua cái kia đi.”
Phí Nghê thầm mắng trong lòng, đúng là đồ ngốc, đàn ông đàng ang ai lại đi mặc váy chứ?
Song cô không thể nói thế trước mặt bao nhiêu con người ở đây, chỉ đành kéo Phương Mục Dương sang một bên mà giải thích cho cậu ta biết: “Cậu là nam, nam không thể mặc váy được.”
“Cô mặc.”
Lúc tính tiền, hai người xích mích với nhau.

Phương Mục Dương đòi mua váy, Phí Nghê lại muốn mua chiếc áo khoác len kia.

Tiền ở trong tay Phương Mục Dương, cậu ta cứ nhất quyết nói Phí Nghê phải nghe mình.
“Tiền lương cả tháng của tôi cũng chẳng đủ mua váy đâu, biết bao giờ tôi mới có tiền trả cậu?” Sao cô có thể lấy tiền của một kẻ ngốc đi mua váy cho mình được? Từ mai cô sẽ không đến thăm cậu ta nữa, dù sao cũng phải để lại thứ gì đó hữu ích chứ.
“Không cần trả.”
“Không phải cậu đã nói cả ngày hôm nay đều nghe tôi à? Có phải cậu không hiểu tiếng người không hả?” Cô giằng lấy chiếc túi từ tay của Phương Mục Dương, rút tiền ra trả nhân viên cửa tiệm, dứt khoát nói: “Tôi mua cái áo khoác len này.” Nói xong, cô lại lấy tiền mua cho cậu ta một chiếc áo khoác khác cùng với hai đôi tất mới.
Hai người bọn họ bởi vì chuyện này mà thực sự giận dỗi nhau, suốt đường trở về bệnh viện không ai hé răng nửa tiếng.
Tới phòng bệnh rồi, Phí Nghê gấp gọn chỗ quần áo của Phương Mục Dương, sau đó trả túi tiền lại cho cậu ta.
Cô nói với Phương Mục Dương: “Cậu là anh hùng, đã cứu bốn người, hội thanh niên trí thức chăm lo cho cậu cũng là chuyện họ phải làm, có gì cứ nói với họ.

Mỗi ngày cậu được cấp cho một chai sữa bò, nếu như bọn họ quên mất thì cậu nhắc với y tá…”
Phí Nghê chưa từng nói nhiều với Phương Mục Dương như vậy.

Phương Mục Dương không ừ hữ gì, song cũng chẳng ngắt lời cô.
“Cô nói nhiều thế tôi không nhớ được, có gì mai tới lại nói.”
“Không nhớ được thì để tôi nói lại.”
Ngày mai cô sẽ không đến đây nữa..