Tình Yêu Của Hoàng Hậu Xixi

Chương 25: Phi Lôp và Natania




Nở nụ cười từ ái, đôi lưu thủy nhu hòa nhìn cục bông trong ngực, Haxin mấp máy môi chuyện trò cùng hài tử.

– Hài tử ngoan, thoải mái ăn no để lớn nhanh con nhé.

Cục bông trắng nhỏ dường như nghe hiểu, đôi linh thể hấp háy nhìn mẫu thân, miệng không ngừng ra sức ăn sữa, nuốt ừng ực ngon lành.

Vén tấm mành vua Naori đi vào, trông thấy hai mẫu tử trò chuyện đồng tử khẽ dịu dàng, khác hẳn phong thái uy nghiêm trên đại điện. Bước nhanh ngồi xuống bên giường hai mẫu tử, tựa cằm nơi hõm cổ Hoàng hậu, ông thỏ thẻ.

– Hài tử không quấy phá nàng chứ?

Nàng lắc đầu cười khúc khích, xung quanh lan tỏa ánh sáng màu hồng hạnh phúc.

– Không đâu… Mà người xem có phải hài tử này quá lười đúng không?

Nhếch đầu khỏi hõm cổ nàng, ông hỏi.

– Sao nàng nói vậy? Hài tử ăn được, ngủ được là tốt mà.

– Thiếp nhớ lúc còn trong bụng hài tử này thật hiếu động… Ra đời rồi chỉ biết ngủ và ngủ, nếu không thấy trên người có hơi thở phập phồng, đến giờ ăn sữa thì mở mắt, thiếp sợ rằng…

Vua Naori phì cười, vén vài sợi tóc mai bay bay trước mặt ra sau vành tai kiều thê. Ông nhẹ nhàng nói.

– Hài tử nào cũng thế, thời điểm này chỉ ăn và ngủ mới mau lớn được. Mà ta thấy nó đáng đánh đòn đây này.

– Người lại hù dọa hài tử nữa rồi, khi chưa ra đời người cũng rầy la nó không khéo nó ghét người mà lười vận động cũng nên.

Vua Naori cười giòn giã.

– Phải không đây, ta thấy nó hành chúng ta suốt này phải bồng bế trên tay, mới bê lớn mà biết hành hạ người khác rồi? Đợi thêm vài tháng nữa ta phải quản chế nói lại thôi.

Đế hậu đương tranh cãi thì tam Công chúa lên tiếng.

– Phụ hoàng và Mẫu hậu có chuyện gì mà có vẻ rôm rả quá vậy?

Hôm nay tam nhi nữ khoát trên người bộ y phục màu lam, điểm xuyến hoa văn trang nhã, mái tóc được vấn một nữa cài một cây trâm bạc kiểu dáng đơn giản nhưng nhìn kỹ kỳ thực cây trâm này thủ công rất tinh xảo, đường nén trang nhã càng tôn vẻ yêu kiều của nhi nữ.

Nữ nhi lại góp vui, vua cười không khép miệng, tố cáo tiểu nhi tử còn nhỏ mà bụng dạ xấu xa.

– Mẫu hậu than tiểu tử này quá lười, không chịu vận động vì ta suốt ngày hăm he la mắng nó. Con xem, nó thật biết dằn vặt người khác không chứ? Ỷ mình nhỏ bé suốt ngày bắt mọi người bồng bế trên tay, con xem ta nói nó xấu bụng là không ngoa đúng không?

Phụ hoàng kể tội tiểu đệ, nàng cười không nói. Có thể do ca ca, tỷ tỷ đều lớn cả, giờ mình đệ ấy là trẻ con nên được mọi người nâng niu, chiều chuộng. Xem cách Phụ hoàng than phiền là biết, người la mắng vì sợ Mẫu hậu mệt nhọc chứ thực ra trong lòng người thật sự rất vui vẻ. Xem chừng tiểu đệ ăn sữa xong, nàng nói với Mẫu thân.

– Mẫu thân đưa đệ đệ cho nữ nhi bế một chút.

Haxin gật đầu mỉm cười, nàng lấy khăn lau sạch sữa nơi khóe miệng nhi tử rồi trao cho nữ nhi.

Tiểu Hoàng tử sinh vào thời bình, bên cạnh có Phụ mẫu, huynh đệ, tỷ tỷ nên được cưng hết mực. Liên tục được mọi người bế trên tay, hình thành luôn một thói quen thật xấu, phải bế thì mới chịu ngủ, nhìn bé ngủ ngon lành nghĩ đặt vào nôi sẽ ngủ tốt. Ai biết, vừa thoát khỏi vòng tay ôm ấp thì miệng ngoác thật to nháo khóc, bế trở lại liền im bặt như chưa có chuyện gì xảy ra.

Haxin hỏi vua Naori.

– Người hẹn Ra Kê dẫn người ấy đến gặp Natania rồi chứ?

Naoxi nghe Mẫu hậu nhắc tên Đại ca, tay đang chỉnh sửa khăn quấn trên người đệ đệ chợt dừng lại một chút. Hơn bốn tháng chia xa, nàng không khỏi nhớ nhung người yêu. Còn vài ngày nữa danh chính ngôn thuận ngày ngày bên ca, dằn trái tim đập rộn trong lồng ngực không vội hỏi thăm tin tức về ca, yên lặng nhu thuận ở nội cung chờ đợi.

Biết hôm qua đoàn người Đại ca đã đến nghỉ ngơi ở dịch quán, nàng qua thăm tiểu đệ sẵn nghe ngóng tin tức nơi phụ mẫu. Nàng chơi đùa cùng tiểu đệ, không quên dỏng tai nghe nội dung trò chuyện của phụ mẫu.

– Nàng yên tâm, ta hẹn chiều nay gặp tại Hương Đình rồi.

– Ân! Vậy thật tốt, thiếp chỉ mong làm được chút gì đó để bà ấy không phải nuối tiếc.

– Ta hiểu!

Chiều hôm đó.

Ra kê dẫn Phi Lốp đi vòng vèo qua mấy con đường, đến một khu vườn trồng thật nhiều hoa thơm cỏ lạ như chốn thần tiên. Hương hoa lan tỏa hài hòa, tựa vị thuốc an thần, hít phải mùi hương ấy tinh thần dường như thư thái lạ kỳ.

Phi Lốp đi phía sau Ra Kê, quét ánh nhìn cấu trúc khu vườn ông ngầm thán phục sư phụ kiến tạo nơi đây. Không hổ sư phụ giỏi, phối hợp giữa trồng kiểng ngắm nhìn lại tạo được không gian thư giãn đầy hiệu quả, đình viện này gọi là Hương Đình cũng không ngoa.

Tại Hương Đình.

Bên trong đặt bộ bàn ghế làm từ vật liệu đá xanh, kiểu dáng mềm mại không thô thiển. Trên bàn có một bộ trà cụ đặt trên tấm phên đan bằng trúc đầy tao nhã, khi cả hai đến vua Naori đang nhàn nhã thưởng thức hương vị trà, bên cạnh có một phụ nhân xinh đẹp ướm chừng ba lăm, ba sáu tuổi.

Ra Kê hành lễ cùng vua Naori. Tiếp theo Phi Lốp cũng quy cũ hành lễ. Vua Naori đặt ly trà xuống, cho cả hai bình thân.

Vua chưa cho phép ngẩn mặt nói chuyện, Phi Lốp một bộ dáng quy cũ, mắt hướng nhìn thẳng phía dưới nền gạch, không liếc ngan liếc dọc.

Từ đàng xa, vua Naori đã chăm chú dõi theo Phi Lốp đi phía sau Ra Kê. Người cần gặp đứng trước mặt, nhìn đánh giá một phen rồi ông quay sang hỏi phụ nhân bên cạnh.

– Bà thấy sao?

Natania không khác gì Vua Naori, lúc Hoàng tử Ra Kê dẫn vị tướng quân này tới đôi mắt xinh đẹp không hề rời khỏi nhân ảnh ấy. Cảm kích vua, bà gật đầu xác định đúng là người này. Thấy vậy, vua nói với Phi Lốp.

– Được rồi, Tướng quân không cần căng thẳng, hôm nay ta mạo muội hẹn gặp vì khi xưa chúng ta nợ ân tình từ Tướng quân mà chưa có dịp đa tạ. Tướng quân ngẩn đầu cùng chúng ta nói chuyện cho thoải mái.

Giọng nói rõ ràng, trầm ấm vừa đủ nghe, Phi Lốp nhận lệnh ngẩn đầu. Dù vậy, ánh mắt ông không lom lom nhìn chính diện mà nhìn chếch sang mé tai vua tỏ sự kính trọng.

– Tạ ơn Hoàng thượng.

Cất giọng cười thoải mái, chân thành, vua cho Ra Kê và Phi Lốp an tọa.

– Được rồi, Hoàng tử và Tướng quân lại đây ngồi xuống. Như vậy chúng ta nói chuyện dễ dàng hơn.

Phi lốp không hiểu ý vua Naori muốn ám chỉ điều gì, vì ông chưa từng quen biết vua. Hoàng tử nói muốn ông đi xứ cùng người chứ không nói gì về việc viếng thăm này. Sáng nay Hoàng tử cho biết buổi chiều cần ông đi theo gặp một người, Hoàng tử không nói là gặp ai nên ông không tiện hỏi thêm.

Thấy Phi Lốp một bộ dạng hoang mang, biết Ra Kê chưa nói gì với ông ấy nên vua Naori hắng giọng, cất giọng trầm trầm hỏi chuyện.

– Tướng quân đã biết cuộc gặp hôm nay chứ?

Phi Lốp thật thà trả lời.

– Không giấu gì Hoàng thượng, sáng nay mạc tướng mới được Hoàng tử nói sẽ đi gặp một người nhưng không nói rõ sẽ gặp ai…

Natania ngồi bên đối diện, đôi tay đặt trên hai đầu gối nắm chặt lại. Đôi mắt như hỏa tinh dán lên người Phi Lốp.

Cảm nhận phụ nhân bên cạnh phóng tia nhìn nóng bỏng không kiên dè đối với mình, ông chưa rõ cuộc gặp gỡ này là thế nào nên im lặng xem diễn biến.

Bốn người cùng tọa đàm, ngoài Hoàng tử Ra Kê hiện diện như người vô hình thì không khí xung quanh có một chút cổ quoái không rõ. Có lẽ nguyên nhân chưa hé lộ nên khiến Phi Lốp như lạc vào đám sương mù.

Giọng trầm ấm đầy từ tính của vua Naori cất lên, ông nhẹ nhàn kể.

– Hai mươi năm trước, khi Hoàng hậu Xixi sinh hạ hài tử, một hầu nữ kề cận bên Hoàng hậu bỗng mất tích không rõ nguyên do, đến nay vẫn không ai biết người ấy còn sống hay đã chết…

Nghe vua nói đên đây, Phi Lôp không cố kỵ mà ngẩn nhìn thẳng vào mắt vua Naori hỏi.

– Hoàng thượng kể chuyện này là muốn nói đến việc gì? Có liên quan đến mạc tướng?

Nhấc khóe miệng nụ cười xác nhận, vua nói.

– Tướng quân nhìn xem người này trông có quen không?

Theo hướng chỉ của vua, Phi Lốp nhìn qua phụ nhân bên cạnh. Ông nheo mắt nhìn dung nhan vị phụ nhân rõ ràng. Như có một tia sáng vụt qua nơi khóe mắt. Cặp đồng tử giãn nở, ông lắp bắp mở miệng nhưng không nói hoàn chỉnh được một câu.

– Đây… đây là…

Vị thiếu phụ nhìn ông, tâm trạng có vẻ kích động, đôi mắt rưng rưng ngập ngừng nói.

– Ta là… là Natania… Natania ông nhớ không?

Vị phụ nhân xưng tên và trông dáng vẻ của bà, vài hình ảnh trong quá khứ vụn vặt dần tái hiện. Hai mươi sáu năm trước, ông có kết giao một tiểu cung nữ ở xứ Hi Mê, nàng là người đồng hương khi chưa nhập cung, phải nói cả hai tình cảm khá thân thiết. Một đêm hai mươi năm trước, nàng hớt hả chạy đến nhờ ông giúp nàng chạy trốn. Trên tay ôm chặt một hài tử sơ sinh, không biết đứa trẻ ấy có lai lịch thế nào, nhưng đây đúng là một việc hệ trọng liên quan đến tính mạng. Giây phút nhìn đôi mắt ngập nước tội nghiệp van xin của nàng, ông mềm lòng đồng ý giúp, xem nhẹ sống chết bản thân.

Trong người có một ít bạc, ông đưa hết để nàng dành lộ phí. Sau khi tình hình lắng đọng, không ai đả động về việc nàng mất tích, ông bắt đầu ngầm tìm kiếm tin tức nàng nhưng bặt vô âm tín. Tìm kiếm năm năm, ông buông tay mà an tường sống cuộc sống của mình. Nhíu chặt cặp mày kiếm, ông hỏi Natania.

– Là bà sao? Bà vẫn còn sống?

Natania gật đầu, rấm rức bật khóc.

Thấy cả hai nhận định nhau, vua Naori và Ra kê rời khỏi mái đình để không gian cho hai người thoải mái chuyện trò. Trước khi đi vua nói.

– Trẫm cùng Ra kê rời đi trước, muội ở lại trò chuyện cùng Tướng quân, hai canh giờ sau chúng ta trở lại.

Natania vui vẻ cảm kích.

– Tạ ơn Hoàng thượng.

Hoàng tử và Hoàng thượng rời đi, không khí xung quanh đỡ áp bách mà tự nhiên hơn. Natania nói với ông.

– Lần đó thật sự rất cảm ơn ông… nhưng lại không có cơ hội… Cho ta xin lỗi.

Thực ra, Phi Lốp buông bỏ việc tìm kiếm bà, nhưng tận sâu trong lòng vẫn mong muốn nhìn thấy bà bình an, hạnh phúc. Nay bà xuất hiện khỏe mạnh đứng trước mặt, lại được Hoàng thượng, Hoàng hậu nơi đây làm chỗ dựa, xem ra ông không còn phải lo lắng nữa.

– Đã qua lâu rồi, trước đây ta cũng có thử tìm tung tích bà… muốn biết bà sống tốt không… nhưng mãi không tin tức nên đã bỏ cuộc… Giờ trông thấy bà thế này thì ta không cần lo lắng.

– Dù gì cũng phải nói lời xin lỗi chứ… Lúc ấy đúng là ta đã làm khó ông.

Bà khư khư cố chấp nên ông chấp nhận để bà yên lòng.

– Được rồi, ta nhận lời xin lỗi này, bà yên tâm rồi chứ?

Bà gật đầu, tâm trạng lo lắng trước đó được đánh bay hơn phân nữa. Mỉm nụ cười xinh đẹp, bà hỏi thăm ông.

– Ông đã thành gia lập thất rồi.

Ông gật đầu, ánh mắt nhu tình như nước, hướng nhìn xa xăm.

– Đúng vậy, ta thành thân hơn mười năm, có một nhi tử năm nay được tám tuổi.

Nghe nói ông đã lập thân và có nhi tử lòng bà không khỏi thoáng cô đơn. Nhìn ông có vẻ hạnh phúc với mái ấm này, rất nhanh bà lấy lại tinh thần phấn chấn.

– Thật sự ta xin chúc mừng huynh!

Phi lốp thắc mắc hỏi bà.

– Hài tử khi ấy bà đưa khỏi cung là thế nào?

Bà phì cười, khi ấy ông không hỏi, đợi đến bây giờ mới hỏi thì có tính là muộn rồi không? Bà kể sơ lược vì sao mình lại bất chấp sống chết mà đưa hài tử ấy rời cung. Hài tử ấy là ai? Và vì sao Vua Naori nói ông là ân nhân của người.

Nghe xong câu truyện của bà, ông cảm thán.

– Thì ra là như vậy.

Natania nói với ông.

– Hoàng thượng nói với ta, nếu huynh có khó khăn gì mà Hoàng thượng thực hiện được, người sẽ thành toàn giúp huynh.

Phi Lốp gật đầu nói.

– Vậy cảm ơn muội, lúc này ta thật sự không có gì mà không hài lòng… nếu thực có một ngày cần sự giúp đỡ từ Vua Naori, ta nhờ muội nói giúp một lời.

Natania gật đầu đồng ý, cả hai nói xong chuyện cần nói liền chia tay trước khi Hoàng thượng trở lại.

Natania nhờ cung nhân đưa Phi Lốp trở về dịch quán và truyền lời đến Hoàng thượng là bà cảm ơn người. Bà đã nói chuyện cần nói nên về cung nghĩ ngơi trước.

Tại Phượng Cung – Hoàng cung Rô Mi.

Nghe vua Naori tường thuật lại câu chuyện, Haxin nghe cảm khái.

– Muội ấy hy sinh tuổi xuân vì hài nhi của chúng ta, người xem có ai thích hợp làm thì chủ… À, mà người phải hỏi thăm cả hai trước mới được…

Biết thê tử muốn nói gì, vua gật đầu đồng ý.

– Ta đã biết, ta sẽ chú ý sắp xếp.

Hài tử ăn no, vú nuôi ẵm qua phòng bên ru ngủ, chỉ còn hai phu thê, ông ôm nàng vào ngực làm nũng.

– Việc nàng dặn ta an bài tốt hết cả, nàng xem thưởng cho ta thế nào đây?

Nhìn ẩn ý trong lời nói và đôi mắt rực lửa của Hoàng thượng, nàng làm như không biết hỏi ngược lại.

– Vậy Hoàng thượng muốn quà gì để thần thiếp phái người chuẩn bị.

Vua không vui, ai oán trách móc.

– Nàng biết ta muốn quà gì cơ mà.

Rồi ánh mắt lóe lên sự gian xảo, vua ôm chặt lấy nàng.

– Nàng xem… có cần ta trừng phạt nàng một chút không đây?

Bất chợt đẩy ngã nàng xuống giường, Haxin thốt lên.

– Á!…

Và chỉ còn lại âm thanh âm ỉ nhu tình như nước mà thôi.