Tình Yêu Của Hoàng Hậu Xixi

Chương 10: Tâm sự của Naoxi




Tại thư phòng Cung điện Rô Mi.

Vua Naori nhỏm dậy, hai mắt rực sáng lắp bắp hỏi Thừa tướng.

– Khanh nói sao? Khanh nói Xixi… Xixi nàng ấy…

Thừa tướng cười đầy ý vị.

– Hoàng hậu đã trở về thưa Hoàng thượng.

Vua Naori xúc động, người lao đến bên Thừa tướng kéo tay ông.

– Nhanh! Khanh dẫn đường để ta gặp nàng.

Thừa tướng nhíu mày, ông can ngăn.

– Chậm chậm đã thưa Hoàng thượng! Thần muốn nói là…

Vua Naori gạt phăn lời ông nói.

– Còn chuyện gì nữa để sau hẵng bàn đến.

Rồi người toan rời khỏi thư phòng, Thừa tướng giật mình, bất quy tắc Quân thần mà lao đến giữ chặt Hoàng thượng hô lớn.

– Hoàng thượng! Người nghe thần nói đã. Người cứ thế này mà đi gặp Hoàng hậu… Hoàng hậu sẽ không gặp người đâu.

Bị Thừa tướng dọa nếu vua lỗ mãn đi gặp nàng thì nàng sẽ giận mình nên ông áp chế sự khó chịu, nhẫn nại nghe Thừa tướng phân tích.

– Hiện Hoàng hậu trên danh nghĩa là nữ nhi thân sinh của thần. Hoàng hậu vừa ly hôn với Trượng phu của nữ nhi thần xong nên người không thể đường đường, chính chính gặp mặt được. Đợi thần an bài ổn thỏa rồi đưa Hoàng hậu đến gặp người.

Vua Naori sốt ruột.

– Vậy khi nào khanh mới an bài xong?

Thừa tướng quệt mồ hôi trên trán khuyên nhủ.

– Người đợi một hai hôm nữa thôi, thần an bài cả nhà Hoàng thượng gặp mặt.

Vua Naori khinh ngạc tột độ, mở lớn mắt nhìn Thừa tướng.

– Cả nhà? Ý khanh là sao?

Thừa tướng mỉm cười nhẹ giải thích.

– Hoàng thượng còn nhớ bức tín thư Hoàng tử Giô Xi gửi không?

Vua Naori lạc giọng hỏi trong sự run sợ.

– Ý Khanh là… người đó là thật sao?

Thừa tướng gật đầu.

– Là thật thưa Hoàng thượng, thần hỏi qua Hoàng hậu và người xác nhận chuyện đó là thật.

Vua Naori thả người dựa vào ghế, mắt long lanh mỉm cười.

– Từ khi nhận tín thư Giô Xi nhắc đến đứa trẻ ấy, Ta cảm thấy có gì đó rất mãnh liệt trong lòng, thì ra là thế!

Thừa tướng xúc động.

– Đúng vậy thưa Hoàng thượng! Những chuyện ấy như thể một giấc mơ đẹp, nhưng lại là sự thật.

Vua Naori nở rộ nụ cười sảng khoái, sau hai mươi năm tưởng chừng không thể nở trên gương mặt ông.

– Tạ ơn thần linh phù hộ! Khanh nhớ thu xếp mọi chuyện càng sớm càng tốt biết chưa? Hahaha…

Vua toan đứng dậy nói tâm ý của mình rồi vui vẻ bước khỏi Thư phòng.

– Ta cần về Càng Chính điện chuẩn bị tươm tất trước khi gặp Mẫu tử họ. Ta không muốn dọa mọi người với hình hài lúc này.

Thừa tướng cúi đầu lĩnh chỉ, nhìn vua Naori thực sự vui vẻ rời đi, tim ông đập rộn theo cung bậc cảm xúc ấy “Mùa xuân sắp trở về với Xứ sở này rồi, thật tốt quá!”

—————————-

Tại hoàng cung Xi Li Mê.

Naoxi bên thành hồ Đình viện, nàng rải thức ăn cho đám cá bên dưới hồ. Nhìn bọn cá bơi lại đớp mồi, tung tăng dưới nước nàng bỗng nhớ về tuổi thơ của mình.

Năm nàng ba tuổi.

Nàng luôn sống trong không gian khép kính, tự mình nhận định, tự mình độc thoại…

“Khi ta nhận biết tri thức, ta biết mình là người cô độc. Mẫu phi rời nhân thế sau khi hạ sinh ta, Phụ hoàng luôn bận rộn chính sự, lúc rỗi rãi người mới ghé qua thăm.

Mẫu hậu không phải Mẫu thân thân sinh, người cung cấp đầy đủ nhu yếu phẩm nhưng tình cảm rất lạnh nhạt. Ta nghe lén các cung nữ đàm luận, do Phụ hoàng rất yêu Mẫu phi của ta, lạnh nhạt với Mẫu hậu nên người không thích ta. Nếu Mẫu phi còn sống, có lẽ ta thật sự hạnh phúc.

Nhị ca là nhi tử thân sinh của Mẫu hậu, ta với nhị ca cũng không thân thiết. Ca luôn bận đọc sách ở Thư viện nên không có thời gian chơi với ta. Các ca ca và tỷ tỷ khác, họ đều không thích chơi cùng ta. Ta luôn tự mình thui thủi một mình.

Một hôm lanh quanh đi dạo thì nghe tiếng tiêu trầm ấm phát ra từ Biệt Viện bên hồ mà Phụ hoàng ban riêng cho ta. Ta nhẹ nhàng tiến vào thám thính, xem ai dám cả gan vào nơi này khi chưa được sự đồng ý của chủ nhân là mình.

Giây phút này Ta như ngây dại, một hình ảnh khác của Đại ca Ra Kê đập vào thị giác ta. Lâu nay, hình ảnh Đại ca trong tâm trí ta là một người anh tuấn, lãnh đạm, vô vị. Đại ca không hề thân thiết với bất kỳ đệ muội nào. Ta hay nghe Phụ hoàng mắng huynh ấy là kẻ lười biếng, không tiến thủ và luôn làm trái ý người.

Ca vận toàn y phục trắng, ngồi vắt vẻo trên thành lan can say sưa thổi tiêu. Trông giống tiên nhân không vướn bận bụi trần nhân gian. Ta ngây ngốc bị ca mê hoặc cho đến khi tiếng tiêu dừng cũng không hay biết. Đại ca đến bên cạnh gọi khi ấy ta mới sự tỉnh trong cơn mê man.

– Cửu muội, ca xin lỗi tự ý vào đây du ngoại… huynh sẽ đi ngay!

Ca toan bước nhanh khỏi Đình viện, người đi đến nữa đoạn cầu ta mới hoàng hồn gọi ca.

Nghe ta gọi ca quay lại ý hỏi muốn nói gì? Ta bất chấp hình tượng chạy nhanh đến ôm cánh tay ca, thân thiết, năn nỉ nhờ ca thổi thêm vài khúc tiêu nữa cho mình nghe.

Từ dạo ấy, huynh muội ta tình cảm thân thiết hơn. Ta cảm nhận tình thân thật sự, được ca quan tâm, yêu chiều.

Ca hiểu rộng và thông thạo nhiều thứ chứ không như Phụ hoàng mắng ‘Một kẻ bất tài, vô dụng’.

Khi ca cười rộ lên, ta phát ngốc bởi nụ cười ấy. Ta bỗng trở nên ích kỷ khi có ý nghĩ độc chiếm nụ cười của ca. Muốn ca vẫn như trước đây luôn lạnh nhạt, không cười, nụ cười ấy chỉ dành cho ta thôi.

Năm ca mười lăm tuổi, ta bảy tuổi.

Ca xin Phụ hoàng đi trấn thủ Biên cương, ta không đồng ý, ta giận dỗi. Ta mong Phụ hoàng không đồng ý nhưng ta đã thất vọng.

Ca vẫn rời đi và không hề nói một lời từ biệt. Ta hận ca! Suốt một tháng, ta nhốt mình trong phòng không rời nữa bước, cuộc sống trở lại vô vị và nhàm chán như trước kia.

Nhận món quà đầu tiên ca gửi, ta giận dỗi ném vào một góc, rồi lần thứ hai, thứ ba…

Một lần buồn chán bỗng dưng ta vớ đại một vật trong những thứ mà ca gửi tặng, trông vật ấy thật đáng yêu, ta rất thích và liền lao vào lục ra xem hết thảy. Bất giác, không biết tự bao giờ ta luôn trông ngóng những món quà ca gửi cho mình.

Nơi Đình Viện này ta lưu giữ kỷ vật của Mẫu phi và của ca.

Mẫu phi để lại cho ta một chuỗi vòng hồng ngọc rất đẹp, ta luôn giữ gìn không nỡ lấy đeo. Lúc nhớ người liền lấy ngắm nghía, đôi lúc tưởng tượng hình dáng Mẫu phi trông thế nào nhưng ta không hình dung nổi, dù chỉ là hình bóng mờ nhạt.

Phụ hoàng không thích ta hỏi về Mẫu phi nên ta chỉ yên lặng, giữ chặt nỗi nhớ nhung ấy trong lòng.

Phụ hoàng biết ta cô đơn, người sợ ta u uất sẽ bệnh chết nên đặc cách bốn tháng ta được xuất cung rong chơi, hành trình người đã an bài thỏa đáng nên yên tâm vui chơi thỏa thích mà không cần suy nghĩ nhiều.

Lần vừa rồi dạo chơi bên ngoài vô tình gặp Đại ca, ta liền nài nỉ ép ca về Cung cùng mình. Ca ở lại vỏn vẹn bảy ngày rồi lại ra đi. Ngày đưa tiễn ca đi, người nói với ta ‘Huynh thật không hy vọng muội tiễn ca, như vậy chúng ta sẽ không hề chia ly.’

Nghe ca nói ta bật khóc, nước mắt tuôn rơi. Ca an ủi hãy nín đi, rồi ca sẽ viết thư báo bình an về.

Tiễn ca đi mới hơn một tháng mà sao ta nhớ ca thật nhiều, ngỡ đã rất lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt, ta thực sự nhớ ca lắm…”