Tình Yêu Của Em Và Anh

Chương 6: Leo cửa vào trong nhà




Buổi sáng ngày hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng thì chuông báo thức của điện thoại Ánh Linh đã reo lên, cô nhanh chóng thức dậy để chuẩn bị, ăn mặc tươm tất.

Rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng khe khẽ để không đánh thức ba người còn lại, Ánh Linh bước nhẹ nhàng ra bên ngoài, vừa mới nắm khóa cửa của nhà thì Ánh Linh chợt nhớ ra gì đó nên quay lại để cặp lên trên bàn rồi mở ra lấy một mảnh giấy trắng với một cây viết để ghi:

“Tớ đi làm trước đây, các cậu thức thì ăn uống vào rồi đi làm cẩn thận nha tạm biệt.” Ghi xong Ánh Linh lấy một cái cốc để lên tớ giấy rồi rời đi.

Ra tới bên ngoài đường thì Ánh Linh phải run rẩy vì trời lạnh cô thầm nói trong lòng:

“Mình hối hận vì lúc nãy nghĩ đến sắc đẹp mà không lấy theo áo khoác... lạnh quá đi mất mau mau bắt tắc xi qua nhà anh Văn Trị mới được kẻo muộn giờ.”

Ánh Linh mau chống bắt được tắc xi đi qua nhà của Phan Văn Trị, khoản năm mươi phút sau thì Ánh Linh cũng đến.

Khi đến nơi thì cửa nhà anh đã bị khóa bên trong Ánh Linh nói trong đầu:

“Thôi chết rồi hôm qua về gấp quá không xin chìa khóa bây giờ thì vào kiểu gì đây, hay là bấm chuông kêu anh ấy ta... nhưng mà cũng không được lỡ như anh Văn Trị đang ngủ mình đánh thức anh ấy thì sao.”

Ánh Linh ngẩn đầu lên nhìn cổng nhà một cái rồi nở nụ cười nham hiểm.

Một lát sau thì Ánh Linh trật vật cũng đã leo lên được phía trên cổng nhà, một tay của Ánh Linh thì luôn đang bám vào cổng vì sợ bị ngã, một tay thì hất tóc ra phía sau rồi tự tin nói:

“Ba cái chuyện nhỏ nhặt này sao mà làm khó được bà chứ.”

Ánh Linh đang định nhảy xuống phía dưới thì Văn Trị từ trong nhà đi ra đến chỗ của Ánh Linh ngước lên nhìn cô rồi hỏi:

“Ánh Linh em đang làm gì ở trên đó vậy hả.”



Ánh Linh bị tiếng nói của Văn Trị làm cho giật mình nên thả tay đang bám cổng nhà ra mất thăng bằng nên ngã xuống phía dưới, đang giật mình muốn chết đứng cô la lên thật lớn:

“Aaaa.”

Đang sắp tiếp đất thì Ánh Linh được Văn Trị đỡ lấy cô nắm gọn trong vòng tay của anh, Ánh Linh sợ hãi không giám mở mắt ra nhìn cô nhắm mắt thật chặt, thấy vậy thì Văn Trị cất giọng:

“Mở mặt ra được rồi em không có chết đâu mà sợ.”

Ánh Linh mở mắt ra đập vào mắt là gương mặt của Văn Trị cô ngượng ngùng vì ngày đầu đã bị mất mặt thế này nên chỉ đành nở nụ cười rồi đưa bàn tay của cô lên vẩy vẩy mấy cái rồi nói:

“Chào anh Văn Trị ạ một ngày tốt lành ha.”

Văn Trị từ từ thả Ánh Linh xuống, rồi anh chống hai tay vào hông nhìn ở phía trên của nhà rồi lại nhìn cô nói:

“Em giống con trai vậy còn leo cả rào nhà, bộ không sợ té hay sao vậy còn nữa sao không gọi anh một tiếng để ra mở cửa cho.”

Hai tay của Ánh Linh nắm chặt lấy nhau để ra phía sau lưng rồi có ngượng ngùng đáp lại: “Do em không có chìa khóa với lại không muốn làm anh tỉnh giấc nên mới dùng cách này ạ, anh tha lỗi cho em ha lần sau nhất định em sẽ không leo cửa nữa đâu.”

Văn Trị chỉ nhẹ nhàng lắc đầu rồi đáp lại:

“Không có gì đâu anh chỉ sợ em sẽ té thôi mà Vũ Hàn chưa đưa chìa khóa nhà của anh cho em hay sao vậy.”

Ánh Linh lắc đầu, Văn Trị thấy vậy thì liền bất lực nói: “Cậu ta thiệt là quên trước quên sau, để một lát anh lấy chìa khóa nhà đưa cho em ha để thuận tiện ra vào khỏi phải lần sau leo cửa nữa.”

Ánh Linh xoa xoa đầu rồi nói: “Dạ em biết rồi ạ.”