[Lúc trước tôi cứ nghĩ, nếu như được sống trên đời này thì tôi thật là bất hạnh, nhưng đối với những người khác thì sống trên đời này lại là một niềm vui, tôi trái ngược với họ hoàn toàn vì gia đình của tôi hay xào xáo ba mẹ thì suốt ngày cải lộn vì công việc, đi từ sáng đến tối, từ khi tôi lên chín tuổi thì cả một buổi cơm chung của gia đình cũng không có.]
[Ai cũng cho là mình đúng, ai cũng cho mình là nạn nhân, bởi vì những việc đó nên dần dần tôi cũng không muốn ở nhà, tôi chuyển đến ở ghép trong một căn nhà cũng với ba người khác, ba mẹ của tôi họ cũng không thèm để tâm đến nỗi tôi cũng dần quên là mình còn có ba và mẹ, những ngày của tôi giống như địa ngục trần gian không vui vẻ không biết hạnh phúc là gì hết cho đến khi... tôi gặp được những người bạn mà tôi yêu mến họ và họ cũng yêu mến tôi, đặt biệt hơn là... tôi gặp được anh ấy.]
- ---------------
Trong một căn phòng nhỏ, mọi thứ điều gọn gàng ngăn nắp, những tia nắng buổi sáng đã chiếu thẳng vào những khe màn của cửa sổ, Trương Ánh Linh đang nằm ở trong phòng của mình đắm chìm trong giấc ngủ thì bị một tiếng gõ cửa làm cho giựt mình.
[cốc...cốc...cốc]
Dứt tiếng gõ cửa thì Vũ Minh đã từ bên ngoài kêu lớn: "Ánh Linh, Ánh Linh à cậu dậy đi trễ làm bây giờ mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi."
Trương Ánh Linh kéo cái mền đang phủ qua đầu của mình xuống, đang trong cơn mê ngủ trả lời vọng ra: "Tớ biết rồi mà, cậu cứ đi trước đi một lát nữa tớ sẽ đi sau."
Vũ Minh bên ngoài chóng hai tay vào eo rồi lắc đầu nói: "Được rồi chỉ nằm được năm phút nữa thôi đấy nhá, bây giờ tớ đi trước đây hôm nay tớ còn nhiều tài liệu phải làm đi trước nha tạm biệt cậu."
Trương Ánh Linh chỉ nói vọng ra một câu: "Được tớ biết rồi cậu đi cẩn thận đó." Nói xong Trương Ánh Linh lại kéo mền lên rồi ngủ tiếp, Vũ Minh chỉ có thể lắc đầu, bất lực, rồi quay người bước đến bàn lấy cặp của mình rời đi.
...----------------...
[Tôi có ba người bạn cùng nhà cũng là những người bạn mà tôi thân nhất, gồm có Vũ Minh, Hàn Xuân, và Thiên Nủ. Vũ Minh thì là kiểu con gái mạnh mẽ luôn bao bọc bạn bè, tính khí thì... chả khác gì một đứa con trai cả.]
[Thiên Nủ là một trap girl chính hiệu phải nói là quá đỉnh vì cô ấy luôn được các chàng trai quay quanh, luôn mua đồ ăn cho, hoặc cho tiền cô ấy sài, nhưng vì biết rõ bản tính của những người con trai đó nên chẳng có ai là Thiên Nủ yêu thật lòng cả, về trình độ học tập và kiếm tiền thì chắc cô ấy đứng nhất trong số ba người bọn tôi.]
[Cuối cùng là Hàn Xuân, tính tình của Hàn Xuân thì lúc nào cũng vui vẻ hoạt bát giao tiếp với mọi người, cô ấy mặt dù đã hai mươi lăm tuổi nhưng cứ phải nói là như trẻ con, mỗi lần mà Hàn Xuân đi chung với ba đứa tôi thì y như rằng ai cũng nói ba đứa tôi là chị của Hàn Xuân, tuy như vậy nhưng cô ấy lại có một điểm yếu là dễ tin tưởng người khác, bởi vì vậy mấy đứa con trai thường lợi dụng điểm yếu này của Hàn xuân mà trêu đùa tình cảm của cô ấy biết bao nhiêu mối tình cũng tan vỡ trong một hai ngày, còn nếu dài nhất là khoảng một tháng.]
[Lý do tôi ở chung với bạn thì là vì lúc tôi muốn ra ở riêng nhưng lại e dề vì sợ ma, với lại nhiều khi tôi còn nghe chuyện ma khi ở nhà trọ một mình rồi bị hù này nọ nữa cơ, nên trần trừ rất lâu cũng chưa dọn ra, đến một hôm tôi lướt Facebook thì thấy bài đăng ở ghép của Vũ Minh thế là nhắn tin rồi dọn vào ở chung luôn đến giờ, hai người kia cũng chẳng khác tôi gì mấy đâu, bọn tôi là bạn thân của nhau chắc cũng phải cỡ ba hay bốn năm gì đó rồi.]
- ---------------
Sau sự cám dỗ của ngủ nướng thì Trương Ánh Linh đã thức dậy, cũng đã đi tắm và diện một bộ đồ thật tươm tất để đi làm, cô với tay qua bên bàn làm việc ở trong phòng của mình để lấy cặp rồi đứng trước gương chỉnh lại tóc tai một xíu nữa khi đã thấy tạm ổn rồi thì mới vui vẻ cười một cái rồi nói:
"Đã xong, một ngày làm việc mệt mỏi lại bắt đầu cố lên nào Trương Ánh Linh mày làm được nhất định làm được."
Mỗi buổi sáng Ánh Linh điều khuyên nhủ bản thân của mình như vậy để tiếp thêm năng lượng, xong xui thì Ánh Linh bước thẳng ra phía cửa phòng mở cửa ra, bước ra rồi với tay đóng lại.
Đang vui vẻ rời đi thì cô phải lùi lại, Ánh Linh có lia mắt qua bên bàn ăn chung thì thấy có một phần đồ ăn đã được gói gọn để vào bên trong túi giấy, Ánh Linh tò mò quay lại phía bàn để xem coi là ai để quên, vì lúc này nguyên căn nhà chỉ có một mình cô là chưa đi làm.
Bên ngoài túi giấy còn có một mảnh giấy màu xanh đưa dán lên, Ánh Linh đưa tay ra cầm lấy để đọc thì thấy nội dung trong tờ giấy là:
[Ánh Linh tớ đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu rồi, tại tớ biết thế nào cậu cũng dậy trễ rồi đi ra ngoài cửa hàng tiện lợi để mua bừa thứ gì đó để ăn lót dạ nên tớ đã chuẩn bị bánh cho cậu rồi đó nhớ ăn nha, Hàn Xuân.]
Trương Ánh Linh đọc xong những gì Hàn Xuân viết thì bất giác cười một cái, để tờ giấy vào lại bên trong túi giấy luôn rồi xách đi đến chỗ làm luôn.
Chỗ mà Trương Ánh Linh làm thêm thì cũng gần nhà nên có thể đi bộ đến được, trên đường đi thì chợt ánh mắt cô va vào một chiếc xe ô tô màu đen đang ghé trước cửa quán bánh ngọt chỗ mà mình làm.
Mọi chuyện đang rất bình thường cho đến khi cô đi vào trước cửa quán, tò mò nhìn qua bên phía sau của xe thì thấy cửa kính xe phía sau đang được mở hé một chút đủ thấy mặt của người ngồi phía trong.
Vừa nhìn thì Ánh Linh đã chợt nhận ra đó là Phan Văn Trị người mà mình đã hâm mộ từ rất lâu cũng là người trong lòng mình, Trương Ánh Linh đang bất ngờ không biết nên làm gì tiếp theo nên nói trong lòng:
"Đó là anh Văn Trị... mình... mình nên làm gì tiếp theo đây mình có nên lại xin chữ ký của anh ấy hay không, hay là đến xin chụp ảnh cũng được."
Vì sự khó lựa chọn của Trương Ánh Linh mà cô vừa dứt luồn suy nghĩ thì người tài xế chở Phan Văn Trị đã nhận bánh rồi chạy xe đi mất.