Tình Yêu Của Em Là May Mắn Của Anh

Chương 78:- Cuộc chiến bắt đầu (3)




-Đoàng-!


Cẩn Mai bị giật mình bởi tiếng súng bên dưới tầng một, cô nhìn xuống cửa ra vào của ngân hàng. Bên dưới có một đám đông người cầm súng đi vào không nói lời nào bắn chết cảnh an khiến cho người bên trong ngân hàng hỗn loạn hoảng sợ, người thì khóc lóc người thì bỏ chạy.


Cô nhìn thấy Cố Nam Phong dẫn đầu đám người kia thì đã hiểu bọn họ muốn đến đây tìm ai. Cẩn Mai hoảng sợ lui ra sau, cô vội tắt máy tính rồi rút USB ra.


“Soát cho kĩ từng người một.” Tiếng nói Cố Nam Phong vang lên. Người của hắn liền tỏa ra, một người tiến tới cô gái đang ngồi run sợ dưới đất không dám cử động thẳng tay túm lấy tóc cô ấy giật mạnh. Cô gái bị ép buộc ngẩng đầu lên, Cố Nam Phong nhìn qua rồi lắc đầu sau đó tên đàn ông thô lỗ kia không chút do dự mà nổ súng giết chết cô gái.

Cẩn Mai kinh hãi che miệng ngăn cho bản thân không hét lên, cô hoảng loạn, lui ra sau. Cứ như thế lần lượt từng phát súng nổ lên, từng người vô tội cứ thế bị giết. Cẩn Mai không thể lẫn trốn tiếp tục được nữa, trong một giây phút nào đó cô lấy hết tất cả dũng khí chạy lên, từ trên cao nhìn xuống nói lớn. “Thứ các người muốn ở đây, có bản lĩnh thì tìm tôi mà lấy.”


Cố Nam Phong tìm thấy mục tiêu thì hài lòng mỉm cười phất tay. Cẩn Mai còn tưởng hắn ra hiệu cho thuộc hạ lui lại nào ngờ ngay sau đó là hoàng loạt tiếng súng khác vang lên. Rất nhanh người có mặt tại quầy giao dịch ngân hàng đều bị giết, mùi thuốc súng trộn lẫn với mùi máu tanh khiến Cẩn Mai buồn nôn. Hai chân cô run rẩy, cuối cùng quay người tìm đường bỏ chạy. Nhưng phạm vi ngân hàng cũng chỉ có bao nhiêu đây, người của Cố Nam Phong thì quá đông, chẳng mấy chốc Cẩn Mai bị đám đông vây quanh không còn đường thoát.


“Phan Cẩn Mai, chúng ta lại gặp nhau rồi.’’ Cố Nam Phong chầm chậm đi lên, khẽ cười nhìn cô.


Cẩn Mai cảnh giác, hơi thở gấp gáp. “Cố Nam Phong, thứ anh cần ở trong tay tôi, tại sao phải giết những người vô tội chứ?’’


“Thế theo cô thì phải thả chúng ta sẽ đúng báo cảnh sát tới đây à?’’ Cố Nam Phong hỏi ngược, sau đó bật cười, ánh mắt quỷ dị. “Phan Cẩn Mai, món nợ lần đó của chúng ta còn chưa tính xong, hiện tại lại thêm chuyện này nữa. Thù mới nợ cũ tính luôn một thể nhỉ? Nhưng trước tiên, đưa USB ra đây.”


Cẩn Mai nắm chặt hai tay, cô tuyệt đối không thể đem thứ quan trọng như vậy giao ra, cô sẽ không tự tay phá đi cố gắng của Tư Vũ. Cẩn Mai cố gắng trấn tĩnh, sau đó lại bật cười thành tiếng.


Cố Nam Phong nhìn thấy bộ dạng này của cô, ngoài dự đoán nhíu mày. “Cô cười cái gì?”


“Tôi đang cười mỉa mai anh, đường đường là Cố nhị thiếu gia lại lúc nào cũng sống trong váy của mẹ mình. Thế nào, chỉ cần lần này đem được USB về thì anh sẽ được mẹ xoa xoa đầu và khen ngoan khen giỏi có đúng không?” Hơi dừng lại lời nói, nụ cười trên môi cô biến mất nhanh chóng thay thế bằng sự khinh thường nhấn mạnh từng chữ. “Như một con chó vậy.’’


Cố Nam Phong bị lời này của cô đả động tới, trong lòng thoáng chốc tức giận nhưng lại nhận ra chiêu trò khích tướng này của cô. Bàn tay hắn buông lỏng, thản nhiên đối đáp.

“Thắng làm vua thua làm giặc, ngay hôm nay, trong hoàn cảnh này, chỉ cần USB rơi vào tay tôi thì giữa chúng ta ai là chó vẫn chưa biết được. À, xin nhấn mạnh với cô một điều, dù có ra sao thì cô vẫn là con chó quý tộc xinh đẹp còn Cố Tư Vũ là một con chó nghiệt chủng.’’


Sắc mặt Cẩn Mai trở lạnh. “Nhưng mấu chốt là anh sẽ không lấy được USB.’’


“Chuyện đó không do cô quyết định đâu cô gái.” Cố Nam Phong nói rồi định ra lệnh cho thuộc hạ xông lên.


Cẩn Mai vội vàng lên tiếng. “USB này là do cha anh muốn tôi giữ nó.”


Động tác của Cố Nam Phong dừng lại, trên mặt cũng thể hiện sự biến đổi.


Cẩn Mai nắm được biểu tình này, đánh liều nói tiếp. “Cố lão gia đã đặc biệt căn dặn, người thật sự đáng trừng phạt là Trịnh Ân, chứ không phải anh. Thật ra ông ấy luôn muốn chừa cho anh một con đường lùi, cho dù bắt buộc phải vạch trần mọi chuyện cũng không muốn anh vào tù. Cố Nam Phong, hà tất anh phải cố chấp như vậy?”


Cố Nam Phong nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như muốn xác định tính chân thật của những lời Cẩn Mai vừa nói. Trong ký ức của hắn, từ lúc hắn bắt đầu có nhận thức thì đã cảm nhận được sự lạnh nhạt của cha dành cho hắn và mẹ. Cố Thành Khang đối xử với hắn như một vị khách xa lạ thậm chí ông còn không thèm đặt hắn vào mắt, lúc nào cũng là Cố Tư Vũ được ông quan tâm nhiều hơn.


“Phan Cẩn Mai, cô đừng hòng dùng lời nói lay động tôi. Cố Thành Khang muốn chừa cho tôi đường lùi? Nực cười.” Cố Nam Phong cười khẩy một cái. “Trong mắt ông ta tôi lúc nào cũng là kẻ làm sai, ông ta có bao giờ thừa nhận cố gắng của tôi chứ? Hiện tại người cần đường lùi là cô, Phan tiểu thư, chỉ cần cô chịu đưa USB ra tôi có thể nhẹ tay một chút.’’


Cố Nam Phong từng bước đi tới, Cẩn Mai càng lúc càng cấp bách, cô lùi ra sau. “Được, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. USB ở đây.”


Cô đánh liều một phen, âm thầm đem một chiếc USB khác đưa ra. Cố Nam Phong nhìn thấy thì hai mắt sáng lên muốn tiến lên để giành lấy USB. Thông qua hành động này của hắn cô đã có thể nhìn ra Cố Nam Phong vẫn chưa được nhìn thấy chiếc USB thật sự, cô không chút do dự ném USB xuống bên dưới.


“Mau chạy xuống tìm.” Cố Nam Phong lập tức ra lệnh cho thuộc hạ của mình.


Mà lúc này một chiếc xe hơi từ ngoài đường lớn lao tới, tông vỡ cửa kính của ngân hàng vốn dĩ đang được đóng chặt. Hàng loạt âm thanh lớn vang lên khiến cho trời đất như rung chuyển, Cố Nam Phong nhanh chóng trấn tĩnh chạy tới túm tay Cẩn Mai kề súng vào cổ cô.

Chiếc xe kia là xe của Cố Tư Vũ, nhưng điều khiến cô bất ngờ là bước xuống xe chỉ có anh và Trương Trình. Trong khi người của Cố Nam Phong lại đông như vậy, cả hai người bọn họ tới đây như vậy chẳng khác nào tìm đường chết.


Cố Tư Vũ ngẩng đầu nhìn lên chỗ cô ở vị trí tầng hai, ánh mắt giá lạnh ghim chằm chằm khẩu súng trên tay Cố Nam Phong.


“Cố Tư Vũ, mày đánh hơi cũng nhanh thật. Đến cũng tốt, sẵn tiện tao thay cho Hân Nghiên đòi lại công bằng một thể.’’ Cố Nam Phong cười lạnh, họng súng dí vào da thịt khiến Cẩn Mai đau đớn nhíu mày.


“”Ngoại trừ ra tay với phụ nữ mày chẳng làm được gì khác sao?’’ Anh bước lên hai bước, vừa dứt lời liền ra tay với một tên vệ sĩ của Cố Nam Phong đang đứng gần đó, thân thủ của anh nhanh nhẹn tới mức chỉ trong phút chốc khiến tên kia ngã xuống đất bất động và dễ dàng đoạt được khẩu súng của tên đó. Bàn tay cầm súng thản nhiên tháo chốt lắp đạn ra, sau khi nhìn thấy số đạn còn lại thì nhếch môi. “Thả cô ấy ra, cùng tao đọ súng.’’


“Đừng hòng lừa tao thêm lần nữa, thằng con rơi.” Hắn kéo Cẩn Mai lui về phía sau. “Lên hết cho tao.’’


Thuộc hạ của Cố Nam Phong lập tức xông lên, Trương Trình nhanh chóng động thủ. Cố Tư Vũ tung một cước đá văng một tên sau đó không cần nhìn cũng tùy tiện giơ súng bắn sang bên trái khiến một tên khác đổ gục.

Chẳng mấy chốc mà đã hạ gục gần hai mươi tên, Trương Trình bị xây xác nhẹ nhưng Cố Tư Vũ ngược lại chẳng hề hấn gì. Anh ném khẩu súng đã hết đạn trong tay đi, tìm kiếm xung quanh một vòng sau đó đi tới chỗ một kẻ đang nằm dưới đất không xa cúi xuống nhặt một khẩu súng khác lên. Tên nằm dưới chân vẫn còn cử động được, Cố Tư Vũ lại nhìn lên tầng hai, cười lạnh. “Cố Nam Phong, vẫn là câu nói cũ, nếu cô ấy bị thương tao thừa sức khiến mày chết không có chỗ chôn.’’


Nói rồi anh nổ một phát súng, kẻ đang nằm dưới chân cũng tắt thở ngay sau đó.


Cẩn Mai kinh hoảng nhìn anh, hiện tại tuy Cố Tư Vũ không bị thương nhưng số máu từ những người khác đã khiến chiếc áo sơ mi trắng của anh bị nhuộm đỏ một mảng, thậm chí còn có một số tia máu văn lên mặt và cổ. Cố Tư Vũ đứng giữa một rừng người đã bị hạ gục nằm dưới đất, sát khí tỏa ra khiến anh giờ phút này như trở thành diêm vương đến đòi mạng từ địa ngục.


Cô cảm nhận được tay Cố Nam Phong đang run, trong hoàn cảnh này Cẩn Mai cũng không dám manh động thêm nữa.


Vào lúc Cố Nam Phong cho rằng mình đã thất bại lần nữa, định thả Cẩn Mai ra thì hàng loạt tiếng súng nổ lên. Trịnh Ân dẫn theo người chi diện xông vào, Cố Tư Vũ vốn dĩ đang đặt tâm tư lên người Cẩn Mai cũng không kịp phản ứng đã bị trúng một phát súng của Trịnh Ân. Vai trái anh túa máu, bước chân cũng loạng choạng nhưng không hệ khụy ngã.


“Tư Vũ!” Cẩn Mai hoảng sợ la lên.


“Cậu chủ…”


Người của Trịnh Ân đem tới xông lên khống chế Trương Trình đang định động thủ. Đồng thời ba tên khác giữ lấy Cố Tư Vũ. Cục diện đảo ngược, thoáng chốc đã ở thế thua thiệt.

Cố Nam Phong cười vài tiếng đắc thắng sau đó quát. “Đi!”


Hắn ta lôi Cẩn Mai vào thang máy sau đó xuống tầng trệt bên dưới đi tới chỗ Trịnh Ân, trong cả quá trình khẩu súng trong tay vẫn nhất quyết không rời khỏi cổ của cô.


Cẩn Mai không quan tâm tới những chuyện khác, đau lòng nhìn anh, nước mắt cũng lăn dài. Dù cho bị thương Cố Tư Vũ vẫn kiên định nhìn cô, môi anh mấp máy, Cẩn Mai có thể nhìn ra điều anh muốn nói.


Anh nói: Anh không sao.


Cô và anh phút chốc đều bị khống chế, đứng đối diện nhau từ khoảng cách khá xa. Cố Nam Phong lúc này đem USB đưa cho Trịnh Ân, sau khi Trịnh Ân cầm lấy xem qua thì vẻ mặt liền nghiêm trọng trừng mắt.


“Thằng ngu, không phải cái USB này.” Trịnh Ân ném mạnh cái thứ đang cầm trong tay đi.


Cố Nam Phong cũng ngỡ ngàng, tay cầm súng cũng dí mạnh thêm. “Cô lừa tôi?”


Cẩn Mai không đáp, Trịnh Ân cười lạnh. “Nhưng không sao, hiện tại cả hai đứa nắm giữ thứ gây bất lợi cho tao đều đang có mặt ở đây, chẳng phải đây là ý trời sao? Cố Tư Vũ, giao USB mày giữ ra đây nếu không muốn nhìn thấy trái tim của mày bị thương.’’


Trịnh Ân giật lấy súng từ trong tay Cố Nam Phong sau đó dí vào đầu Cẩn Mai.


Cố Tư Vũ hốt hoảng, ban đầu vốn dĩ anh bình tĩnh như vậy là vì người cầm súng là Cố Nam Phong, anh có thể khẳng định Cố Nam Phong sẽ không có can đảm nổ súng nhưng hiện tại đổi lại là Trịnh Ân, anh biết người như bà ta sẽ không từ thủ đoạn nào.


Cẩn Mai bắt được ánh mắt chần chừ của anh, cô biết nếu tình hình này diễn ra Cố Tư Vũ thật sự sẽ giao ra USB để đổi lấy an toàn của cô. Nhưng cô cũng hiểu rõ cho dù hôm nay cả hai USB đều bị Trịnh Ân lấy đi thì bà ta cũng không tha cho bất kì ai. Cẩn Mai lắc đầu, Cố Tư Vũ, anh không được trúng mưu kế này.

Trịnh Ân thở dài tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó bà ta quát lớn. “Đánh!”


Cẩn Mai vốn dĩ nghĩ rằng bà ta sẽ đánh cô, nhưng lại không ngờ tới những tên thuộc hạ đang khống chế Cố Tư Vũ lại ra tay với anh.

“Không…” Cẩn Mai run rẩy.


Cố Tư Vũ vốn dĩ có thể phản kháng nhưng anh lựa chọn mặc kệ, thoáng chốc đã bị ba tên kia đánh cho ngã xuống đất, vết thương trên vai dường như khiến anh đau đớn trán cũng rịn mồ hôi. Máu đã loang ra bên dưới nền gạch, trong khi ba tên thuộc hạ của Trịnh Ân xuống tay không chút lưu tình nào,


Trái tim như bị hàng ngàn viên đạn xuyên qua, Cẩn Mai hét lên. “Được.’’


Trịnh Ân nhếch môi đắc chí ra hiệu cho thuộc hạ dừng lại.


Giọng cô run rẩy. “Tôi đưa USB cho bà.’’


Cố Tư Vũ nhìn cô, ánh mắt đỏ thẩm không rõ cảm xúc.


So với lấy được USB một cách dễ dàng như vậy Trịnh Ân lại càng thích việc làm người khác đau khổ hơn, bà ta bắt đầu giở yêu sách.


“Không, như vậy thì không vui nữa.’’ Trịnh Ân đột nhiên lại lên tiếng. “Hai đứa mày, đồng thời để USB trong tay ra giữa.’’


Ba tên thuộc hạ kia kéo Cố Tư Vũ đứng lên, Cố Nam Phong cũng giữ lấy Cẩn Mai, hai bên đồng thời bị áp giải về phía nhau. Càng tới dần, nước mắt cô càng rơi nhiều hơn. Cho tới khi cả hai cách nhau hai ô ghạch thì bị buộc phải dừng lại, Cẩn Mai lấy USB thật sự ra, Cố Tư Vũ cũng vậy. Cả hai đồng thời cúi người để USB xuống đất.


Trịnh Ân phía xa lại đặc biệt hưởng thụ loại cảm giác chiến thắng này.


Bà ta căm ghét Cố Tư Vũ, nếu như không có Cố Tư Vũ thì con trai bà đã sớm có chỗ đứng ở nhà họ Cố, nếu như năm đó không có sự xuất hiện của Tư Kiều thì bà ta đã không như ngày hôm nay trở thành tội phạm bị truy nã phải vùng vẫy tìm sống. Cuộc đời tươi sáng của Trịnh Ân đã dễ dàng bị hủy trong tay hai mẹ con Tư Kiều và Cố Tư Vũ.