Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp - Chương 12




Hắn xoay mặt qua, khóe miệng nhếch nhếch lên, đôi mắt đen lấp lánh phát ra ánh sáng: “Diệp Hồng Kỳ, chỗ này thì có việc gì của cô ? Thích đi toilet thì cũng đi rồi! Đi xong rồi thì mời tiết kiệm tài nguyên của công ty, đi thang bộ mà xuống dưới đi! ”



Tôi lệ rơi đầy mặt xoay mặt đấm ngực, thằng nhóc này miệng quá độc! Cùng với cái bản mặt đẹp trai thanh nhã kia của hắn quả thật là tỷ lệ ngịch! Nhưng mà nanh độc không thể khiến tôi khuất phục, liều mạng đi! Tôi suy sụp ngẩng mặt lên, đang muốn vung tay hô to, tranh thủ cơ hội có công ăn việc làm nhỏ nhoi của mình: “Tôi….”



Thái Kỳ đột nhiên quay sang, nhìn tôi lắc lắc ngón tay, giống như chữ xuỵt: “Diệp Hồng Kỳ, chỗ này không phải cái chợ, chỗ này không cho phép lớn tiếng! Biết chưa ?” Hai chữ biết chưa kia được phát ra cực kỳ ấm áp mềm mại, phối hợp với ánh mắt cười như không cười của hắn, nhìn kiểu gì cũng giống một tên reo rắc tai họa.



“…” Tôi câm nín, nhìn hắn tiếp tục phân công nhân viên.



“Được rồi, bộ phận thị trường toàn bộ đi theo tôi! ” Hắn vỗ vỗ tay, dẫn đầu đi trước, đôi dép lại nện vào sàn gạch, loẹt quẹt, loẹt quẹt, đẹp không gì sánh kịp.



Tôi rụt rụt cổ, thật cẩn thận bước theo sau đám tinh anh kia, cũng đi theo đến phòng họp thi vòng hai.



Bởi vì đi sau cùng, cho nên tôi phi thường khiêm tốn, cơ hồ dọc đường đi đều cắm đầu xuống, Thái Kỳ có quay lại vài lần, bí hiểm nhìn tôi, đều bị tôi dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc làm cho chấn động quay lại.



Nhóm này, có khoảng mười hai người, lúc tới gần phòng họp, cửa phòng đã có một em gái tóc đuôi sam cười hi hì chạy đến phát đề thi.



Đến lượt tôi, cô nàng lập tức sửng sốt, “A, Thái quản lý, nhiều ra thêm một người! ”



Thái Kỳ chẳng thèm quay đầu lại, khoát tay: “Cô ta tới đi WC nhờ, không cần phải để ý! ”





Tôi nghẹn cứng, nhất thời cảm thấy cơ mặt dày đã có phần không trụ được, gõ gõ vào bàn làm việc của cô nàng, cực kỳ nghiêm túc nói: “Tiểu thư, xin cho tôi đề thi! ”



Em gái kia rụt cổ lại, nhìn tôi cười đầy tiếc nuối: “Tiểu thư, chỗ này chỉ có mười hai tờ, không có chuẩn bị dư! ”



Tôi cáu, chỉ vào mặt mình nói: “Cô không nhìn thấy sao, tôi chính là tờ thứ mười ba đấy!” Nhân tiện vén vén tay áo dát kim tuyến của mình.




Cô ta im lặng nhìn tôi, ánh mắt nhất thời có một thứ gì đó tên là sợ hãi.



Có lẽ bộ đồ đường trang mà tôi đang mặc khí thế quá mức cường đại, khiến cho em gái kia sợ tới mức cúi gằm mặt xuống, sau một lúc lâu, mới từ trong ngăn kéo bàn làm việc lôi ra một cây bút máy cùng mấy tờ giấy viết bản thảo: “Hay là, chính chị tự chép thêm một đề đi ?”



Được! Được! Được! Tôi lập tức cười như hoa hướng dương, một tay đoạt lấy giấy bút của cô ta, vọt vào phòng họp, Thái Kỳ ngồi ở vị trí chủ tọa cao cao tại thượng, nhìn tôi cười nhẹ một cái, vậy mà cũng không có ý muốn đuổi tôi ra ngoài.



Tốt tốt! Diệp Hồng Kỳ, mi được lắm!



Tôi duỗi hai tay ra, gạt gạt tóc, rất nhanh tìm đến bên cạnh một thí sinh nhìn có vẻ yếu ớt, bổ nhào về phía hắn, đem giấy và bút trong tay đưa cho hắn, “Này, giấy với bút! ”



Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, “A ?”




“A cái gì mà a! Mau chép đề mục ra, chuẩn bị trả lời! ” Tôi thuận tay lấy cái bút cùng đề thi trên tay hắn, đắt đầu xóa đi tên của hắn vừa mới viết ở trên đó, viết lên tên của chính mình, đúng rồi, hắn viết là tiễu ngũ, mà tên hiệu của tôi là đại tam!



A…. sắp bắt đầu thi vòng hai rồi!



Tôi đắc ý duỗi duỗi tay, xắn tay áo lên, bắt đầu chuẩn bị điền đáp án.



“Tiểu thư, cái này, không phải vốn là bài thi của tôi sao ?” Đồng chí bị chấn động rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại, vươn ngón tay chỉ vào bài thì trên tay tôi, run rẩy.



“Đúng, bây giờ là của tôi! Ưu tiên cho nữ, biết chưa! ”



Tôi bắt đầu giải đề, viết viết ngoáy ngoáy, mỗi nét đều hữu thần.




Tên yếu ớt bên cạnh cuối cùng cũng bạo phát: “Cô cô cô như vậy là không được đâu, tiểu thư! ” Hắn tức gận đến mức đã bắt đầu nói lắp.



Tôi cực kỳ chán nản nhìn hắn, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc khuyên ngăn hắn: “Người anh em, thời gian chỉ có 20 phút, cậu không bắt đầu chép đề là không kịp nữa đâu đấy! ”



Hắn vừa buồn vừa giận run run 2 phút, lại nhìn thấy tôi tay không đóng cái chân bàn bị lệch vào vị trí xong, liền không dám ý kiến gì nữa, bắt đầu ngoan ngoãn ngồi chép đề.




Lúc cuộc thi còn 5 phút nữa là kết thúc, tôi cuối cùng cũng làm xong bài thi, thuận tay lôi tờ viết tay của vị kia kéo sang quang minh chính đại soi từ đầu tới cuối một lần.



Ánh mắt vị kia đã không thể dùng hai từ bi phẫn để hình dung nữa rồi: “Cô cô cô, không thể đọc đáp án của tôi! ”



Tôi cáu, đập bàn: “Cậu chép đề bài của tôi lâu như vậy, tôi mới nhìn đáp án của cậu một chút, có gì không thể ?”



Nhìn cái mặt tức đến đỏ au của hắn, tôi cũng phát cáu, tôi thực sự phát cáu: “Tôi cũng đâu có chép, chỉ nhìn thôi mà!” Nói như thế, nhưng tôi vẫn thuận tay sửa lại mấy câu đẳng cấp toán học! Biết sai thì phải sửa, cô giáo mẫu giáo chẳng phải đều dạy thế sao, đúng không, tôi không thể cứ vô sỉ như vậy, để đáp án sai trong bài thi được.



“….” Người anh em kia rốt cuộc cũng không đỡ nỗi, đơn giản nghiêng đầu qua một bên, bắt đầu đi ngủ.



Tôi thuận tay ném bài thi lại cho hắn, tốt bụng nhắc nhở hắn: “Cậu làm sót một câu đấy, mau viết đi viết đi, tôi chờ đáp án của cậu! ”



Hắn hừ một tiếng đứng dậy, cầm theo bản viết tay, làm người thứ nhất nộp bài.



“Oa, người anh em, cậu rất đẹp trai nha! ” Tôi cách bốn năm dãy bàn, giơ ngón tay cái lên nhìn hắn, đúng là mẹ nó quá đẹp trai, vậy mà nộp bài đầu tiên!



Hắn bi phẫn nhìn tôi, xách túi xách, quay đầu, đã văng cửa phòng họp rầm một tiếng. Tất cả các đồng chí trong phòng, đều dùng ánh mắt nhìn một con gấu trúc để nhìn tôi, tôi cười mỉa, vuốt vuốt tay, quyết định cũng nộp bài thi trước.