Chương 94: Đồng tâm
"Cẩn, cảm ơn anh...." Một hồi hoan ái qua đi, Hạ Thiệu Nhiên vẫn khó nén nổi cảm xúc kích động trong lòng, ôm lấy cổ Nghiêm Cẩn không ngừng nói lời cảm tạ.
"Đồ ngốc, anh phải cảm ơn em mới đúng. Cảm ơn em đã tha thứ cho anh, một lần nữa trở về bên anh, cho anh thêm cơ hội để yêu em...." Nghiêm Cẩn lấy áo khoác để sau tấm lưng trần trụi của Hạ Thiệu Nhiên, lúc này hai người vẫn duy trì tư thế hoan ái như cũ, tuy rằng Nghiêm Cẩn đã bắn tinh, nhưng côn thịt cứng một nửa vẫn còn cắm ở trong hậu huyệt của Hạ Thiệu Nhiên. Trước đi khi Nghiêm Cẩn làm tình xong liền lập tức đi tắm rửa, nhưng hiện tại hắn luôn luyến tiếc rời khỏi thân thể ấm áp của Hạ Thiệu Nhiên, mỗi lần làm xong đều phải ôm cậu âu yếm hồi lâu mới rời đi.
"Cẩn....." Hạ Thiệu Nhiên mềm mại lên tiếng, quay đầu hôn nhẹ lên gương mặt Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn cũng xoay đầu, chạm vào môi Hạ Thiệu Nhiên liền dán lên ôn nhu hôn môi, hai người giờ phút này không hề có dục vọng thân thể, chỉ có cảm giác hai trái tim kề sát bên nhau đầy ấm áp.
Hai người ôm nhau âu yếm một hồi, Nghiêm Cẩn sợ Hạ Thiệu Nhiên trần truồng mãi sẽ bị cảm lạnh, liền ôm cậu đi đến phòng tắm.
Lúc trước khi hai người làm tình xong, Hạ Thiệu Nhiên đều mệt tới mức đầu dính vào cái gối là ngủ ngay, nhưng hôm nay lại quá mức vui sướng. Hạ Thiệu Nhiên đã thích Nghiêm Cẩn nhiều năm như vậy, tuy rằng giữa hai người đã trải qua một đoạn hiểu lầm gập ghềnh, nhưng cuối cùng vẫn là ở bên cạnh nhau, hiện tại lại có một căn nhà riêng cho chính mình, làm sao Hạ Thiệu Nhiên có thể không cao hứng kích động. Sau khi được Nghiêm Cẩn hầu hạ tắm rửa sạch sẽ thân thể xong, Hạ Thiệu Nhiên liền gấp không chờ nổi muốn cẩn thận tham quan một chút căn nhà mới của hai người.
Dù sao khi tắm rửa xong trước hết cũng phải mặc vào quần áo chỉnh tề, nhưng quần áo đều để hết ở khách sạn. Đang lúc Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy cực kỳ khó xử, Nghiêm Cẩn bế Hạ Thiệu Nhiên vào phòng ngủ, đặt cậu đứng trên sàn nhà trống trước tủ quần áo lớn, Nghiêm Cẩn cười cười chỉ vào tủ quần áo, Hạ Thiệu Nhiên vừa mở ra đã nhìn thấy. Oa! Đồ lót, tây trang, áo khoác, trang phục thường ngày.... Tất cả quần áo đều chuẩn bị đầu đủ, trên cơ bản còn đều là kiểu dáng và màu sắc mà Hạ Thiệu Nhiên ưa thích. Hạ Thiệu Nhiên cảm động tới mức suýt chút nữa đã khóc lên, nếu không phải sức lực có hạn, chỉ sợ cậu lại bổ nhào vào trên người Nghiêm Cẩn chủ động "hiến thân"
Hạ Thiệu Nhiên mặc xong quần áo chính tề thì hưng phấn đi xung quanh nhà tham quan, Nghiêm Cẩn vốn đang có chút lo lắng cho thể lực của Hạ Thiệu Nhiên muốn cậu sớm đi nghỉ ngơi, nhưng cũng không đành lòng phá hỏng hứng thú của cậu, liền để cho Hạ Thiệu Nhiên từ từ đi tham quan, còn mình đến thư phòng xử lý công chuyện.
"Cẩn...." Sau khi Hạ Thiệu Nhiên tham quan xong, bưng một dĩa hoa quả đã được gọt xong đi vào thư phòng.
Nếu nói làm sao Nghiêm Thị lại phát triển mạnh như thế, ngoài công tác chuyên môn, ở khía cạnh cuộc sống đời thường Nghiêm Cẩn là một người có rất nhiều chuyện làm đặc biệt chu đáo. Ví dụ như trước tiên đã chuẩn bị đầy đủ quần áo cho Hạ Thiệu Nhiên, còn có khi Hạ Thiệu Nhiên đến tham quan phòng bếp, nhìn thấy một loại các loại đồ dùng nấu bếp, nồi niêu xoong chảo gì gì đó đều có cả. Hạ Thiệu Nhiên trong lòng còn có chút kỳ quái, cả hai người đều chẳng biết nấu ăn, Nghiêm Cẩn chuẩn bị nhiều đồ như vậy làm gì. Có điều làm cho Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy kỳ quái nhất chính là cái tủ lạnh to đùng đang cắm điện, tò mò mở ra thì thấy, bên trong sắp xếp một đống các loại hoa quả rau dưa tươi mới rực rỡ muôn màu.... Hạ Thiệu Nhiên lấy ra mấy thứ trái cây gọt rửa sạch sẽ rồi mang qua chỗ Nghiêm Cẩn.
"Nước lạnh như vậy, tay em không sao chứ? Lần sau muốn ăn cái gì để anh lấy cho em" Nghiêm Cẩn nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên đi vào, lập tức từ trên ghế đứng lên đi qua nhận lấy dĩa trái cây trong tay cậu.
Nghiêm Cẩn đặt dĩa trái cây xuống trên bàn bên cạnh, cầm lấy tay Hạ Thiệu Nhiên nhẹ nhàng xoa nắn, cái tay trái tàn phế kia của Hạ Thiệu Nhiên vĩnh viễn là sự hối hận không thể bù đắp trong lòng Nghiêm Cẩn.
"Không sao đâu mà" Hạ Thiệu Nhiên cười cười lắc đầu, đối với những thương đau trong quá khứ, Hạ Thiệu Nhiên đang thử từ từ quên đi. Hạ Thiệu Nheien cảm thấy thật may mắn khi mình lựa chọn buông hết những đau thương lúc trước mà quay trở lại ở bên cạnh Nghiêm Cẩn, nếu không bây giờ cũng sẽ không được hạnh phúc như thế này.
"Anh đang xem cái gì đó? Thực đơn à?!" Hạ Thiệu Nhiên không muốn làm Nghiêm Cẩn lại khổ sở tự trách liền nhanh chóng chuyển đề tài, đi đến phía trước máy tính nhìn trang web Nghiêm Cẩn đang xem, kinh ngạc thốt lên.
"Anh đang muốn học nấu ăn. Thiệu Nhiên, về sau em muốn ăn gì, anh sẽ làm cho em ăn." Nghiêm Cẩn đi đến trước mặt Hạ Thiệu Nhiên, vẻ mặt ôn nhu nói.
"Cẩn...." Hạ Thiệu Nhiên lảm cảm thấy sóng mũi mình cay cay, đã hiểu rõ vì sao Nghiêm Cẩn lại chuẩn bị trong nhà bếp đầy đủ vật dụng như thế.
thích truyện boy love Nghiêm Cẩn không nói gì nữa, tiến lên phía trước liếm đi giọt nước mắt lăn trên má Hạ Thiệu Nhiên.
"Em cũng muốn cùng học với anh, nếu không anh cái gì cũng biết, còn em thì cái gì cũng không, như thế chẳng phải em ngu ngốc quá sao." Trong mắt Hạ Thiệu Nhiên hàm chứa nước mắt, môi lại bật cười, nhìn Nghiêm Cẩn tinh nghịch làm nũng nói.
"Được, vậy cùng nhau học" Nghiêm Cẩn sủng nịch cười cười, lại lần nữa ngồi trở lại trên ghế, ôm Hạ Thiệu Nhiên ngồi trên đùi mình, hai người cùng nhau nhìn vào máy tính lướt xem thực đơn.
Ngày hôm sau khi hai người từ công ty trở về nhà, thật đúng là bắt đầu ra dáng đi vào nhà bếp chuẩn bị nấu cơm. Nhưng mà trước đó Nghiêm Cẩn và Hạ Thiệu Nhiên không hề có tí căn bản nấu ăn nào cả, cũng không thể nào có chuyện ngày hôm qua vừa lật nhìn vài trang hướng dẫn nấu ăn thì hôm nay liền có thể nấu được. Hai người tay chân vụng về luống cuống, bới tung nhà bếp lên loạn xạ cũng không làm xong nổi một món ăn nào ra hồn cả.
"Hay là để em gọi điện thoại hỏi Kevin một chút." Hạ Thiệu Nhiên nhìn hai người lăn tới lộn lui làm lãng phí bao nhiêu đồ ăn đã mua, liền muốn gọi cho người khác nhờ hướng dẫn một chút kinh nghiệm nấu ăn. Hạ Thiệu Nhiên nghĩ tới nghĩ lui, trong số những người mà cậu quen biết thì chỉ có Trần Khải Văn là có tay nghề nấu ăn tốt nhất.
Nghiêm Cẩn nhìn trong nhà bếp một mảnh hỗn độn, bất đắc dĩ gật gật đầu.
Hạ Thiệu Nhiên sợ chỉ có mỗi mình sẽ nghe không rõ nên cậu đã bật loa ngoài đặt điện thoại di động lên trên tủ bếp, để cùng với Nghiêm Cẩn nghe Trần Khải Văn hướng dẫn nấu ăn.
"Thiệu..... Thiệu Nhiên, có việc gì sao?!" Đầu dây bên kia điện thoại rất nhanh được Trần Khải Văn bắt máy, nhưng không biết vì sao lời nói lại có chút lắp bắp.
"Kevin, tôi muốn hỏi....." Hạ Thiệu Nhiên cũng không nghĩ quá nhiều liền đi thẳng vào chủ đề.
"A! Quan.... đừng mà....." Hạ Thiệu Nhiên vừa mới mở miệng chưa kịp nói đã bị tiếng hét chói tai của Trần Khải Văn ngắt lời. Trong điện thoại thanh âm của Trần Khải Văn khàn khàn, giống như đang cố gắng đè nén chính mình.
Sau đó, mặt Hạ Thiệu Nhiên đỏ bừng, còn Nghiêm Cẩn bên cạnh thì nở nụ cười xấu xa. Dĩ nhiên cả hai đều biết rõ Trần Khải Văn và Quan Long ở đầu bên kia điện thoại đang làm cái gì.
"Kevin, không có việc gì cả" Hạ Thiệu Nhiên cầm lấy điện thoại nhanh chóng ngắt máy.
"Thiệu Nhiên, hay là chúng ta cũng...." Nghiêm Cẩn tiếp tục làm ra vẻ mặt cười xấu xa đùa giỡn với Hạ Thiệu Nhiên mặt mũi đỏ bừng.
"Em đói bụng chết rồi đây, mau đi nấu cơm đi!" Hạ Thiệu Nhiên ngượng ngùng dùng tay đánh Nghiêm Cẩn một cái.
Nghiêm Cẩn không chọc ghẹo Hạ Thiệu Nhiên nữa, dù sao sau khi ăn cơm xong thì hắn còn có rất nhiều cơ hội đưa cậu lên giường. Hai người lại bắt đầu nghiên cứu xem phải nấu ăn như thế nào, sau một hồi mất rất nhiều công sức, cuối cùng cũng nấu ra được mấy thứ có thể ăn được, tuy rằng hương vị thực sự là chẳng ra gì, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên nấu ăn, lại là hai người đồng tâm hiệp lực làm ra, Nghiêm Cẩn và Hạ Thiệu Nhiên vẫn vui vui vẻ vẻ ăn xong hết toàn bộ.