Chương 103: Tranh giành tình cảm
"Đã về rồi" Nghe được tiếng mở cửa, Nghiêm Cẩn đang mang tạp dề cười từ nhà bếp đi ra. Hai người ở bên nhau chung sống từng đó năm, cái tay trái từng bị tàn phế của Hạ Thiệu Nhiên tuy rằng sớm đã không còn đáng ngại, nhưng Nghiêm Cẩn vẫn luôn mang cảm giác áy náy, cũng không nỡ để cho Hạ Thiệu Nhiên phải làm bất kỳ công việc việc tay chân gì, cho nên mỗi ngày đều như nhau, Hạ Thiệu Nhiên đưa đón Nghiêm Ngôn đi học còn Nghiêm Cẩn thì ở nhà nấu cơm.
"Ba ba" Nghiêm Ngôn nhanh chóng chạy tới, trực tiếp lao vào trong lồng ngực Nghiêm Cẩn đã ngồi xổm xuống dang hai tay ra.
"Con lại gây chuyện nghịch ngợm cái gì chọc tức mẹ con không vui sao?" Nghiêm Cẩn ôm Nghiêm Ngôn đứng lên đi đến trước mặt Hạ Thiệu Nhiên đang làm mặt lạnh tanh.
"Không có a." Vẻ mặt Nghiêm Ngôn đầy ngây thơ đáng yêu vô hại.
"Bà xã, em sao vậy?" Nghiêm Cẩn buông Nghiêm Ngôn xuống, tiến lại gần Hạ Thiệu Nhiên nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cậu.
"Nghiêm Ngôn yêu sớm!" Hạ Thiệu Nhiên nhìn Nghiêm Cẩn nghiêm túc nói.
"Mẹ, yêu sớm là gì ạ?" Nghiêm Ngôn túm tay áo Hạ Thiệu Nhiên kéo xuống, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mang vẻ ngây thơ hỏi.
"Con đừng có giả vờ đáng yêu! Con biết gọi cả phụ nữ có chồng, chẳng lẽ còn không biết yêu sớm là gì?!" Hạ Thiệu Nhiên cúi đầu phẫn nộ trừng mắt nhìn Nghiêm Ngôn.
"Ba ba.... " Nghiêm Ngôn giả vờ sợ hãi trốn đến bên cạnh Nghiêm Cẩn.
"Được rồi, chuyện rốt cuộc là như thế nào?" Nghiêm Cẩn nâng tay xoa xoa đầu Nghiêm Ngôn, quay sang hỏi Hạ Thiệu Nhiên còn đang tức giận.
Hạ Thiệu Nhiên nói rõ chuyện Nghiêm Ngôn đánh nhau với nữ sinh vì một cậu bé tên là Tiểu Tây kia cho Nghiêm Cẩn biết.
"Nghiêm Ngôn, con đánh nhau với bạn học là không đúng, nhất là không được bắt nạt bạn học nữ." Nghiêm Cẩn nghe Hạ Thiệu Nhiên kể xong, ngồi xổm xuống vẻ mặt nghiêm túc thậm chí mang theo chút nghiêm khắc nhìn Nghiêm Ngôn. Tuy rằng ngày thường hắn cưng chiều cậu bé vô hạn, nhưng những khi cần giáo dục dạy dỗ thì lại nghiêm khắc đứng đắn hơn Hạ Thiệu Nhiên nhiều.
"Tại bạn ấy dành Tiểu Tây với con, Tiểu Tây là người của một mình con." Nghiêm Ngôn cắn cắn môi, bướng bỉnh nói.
"Tiểu Tây không phải là của một mình Nghiêm Ngôn, cậu ấy là bạn của mọi người." Nghiêm Cẩn kiên nhẫn giảng đạo lý của Nghiêm Ngôn.
"Tại sao không thể là của một mình con? Ba ba cũng không phải thường xuyên bảo mẹ là người của một mình ba hay sao?" Nghiêm Ngôn hợp tình hợp lý đáp trả lại.
Hạ Thiệu Nhiên đứng ở bên cạnh "phụt" ra một tiếng bật cười, bị Nghiêm Cẩn liếc mắt trừng qua, cậu nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng đứng đắn.
"Tại vì ba thích mẹ con, hơn nữa ba và mẹ con đã kết hôn." Nghiêm Cẩn ôn hòa giải thích nói.
"Con cũng thích Tiểu Tây, sau này lớn lên con cũng sẽ kết hôn với Tiểu Tây!" Nghiêm Ngôn trịnh trọng lớn tiếng tuyên bố.
thích truyện boy love "Anh xem, em nói con yêu sớm có sai không?" Hạ Thiệu Nhiên nhịn không được chen vào một câu, Nghiêm Cẩn vừa quay đầu lại, cậu liền ngậm miệng lại.
"Chuyện này bàn sau, chúng ta đi ăn cơm trước đi. Nghiêm Ngôn, con mau đi rửa tay đi." Chuyện này nói vòng tới vòng lui một hồi cũng không nói rõ được. Nghiêm Cẩn đứng lên bảo Nghiêm Ngôn đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
"Ăn cơm thôi!" Nghiêm Ngôn cao hứng phấn chấn chạy tới nhà bếp rửa tay.
"Chuyện này không thể cứ để vậy được, anh mau dạy dỗ lại Nghiêm Ngôn đi, không thể để nó nhỏ như thế đã yêu sớm, năm đó lúc em mười mấy tuổi mới bắt đầu yêu thầm anh...." Hạ Thiệu Nhiên bĩu môi nhìn Nghiêm Cẩn oán giận nói.
"Yên tâm đi, anh sẽ nói với nó. Ngoan, đi ăn cơm trước đi, bữa tối nay có món tôm lớn em thích ăn nhất đó." Nghiêm Cẩn xoa bóp cổ của Hạ Thiệu Nhiên, cười an ủi nói.
"Ông xã tốt nhất!" Hạ Thiệu Nhiên lập tức vui vẻ bật cười, vang dội hôn xuống môi Nghiêm Cẩn môt cái, sau đó hai người tay trong tay đi vào nhà bếp chuẩn bị ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Nghiêm Cẩn không ngừng đem tôm đã bóc vỏ xong để vào trong chén của Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên ăn đến mặt mày hớn hở, đôi mắt vui vẻ cong cong thành hình trăng non.
"Ba ơi, con cũng muốn ăn tôm" Nghiêm Ngôn nhìn thấy Nghiêm Cẩn chỉ lột tôm cho mỗi Hạ Thiệu Nhiên, bất mãn ồn ào đòi.
"Được, cho con nè." Nghiêm Cẩn lại lột vỏ tôm để vào trong chén Nghiêm Ngôn.
"Ông xã, cho em! Cho em nữa....." Hạ Thiệu Nhiên lập tức nóng nảy, dùng sức kéo kéo cánh tay Nghiêm Cẩn.
"Lát nữa lên giường ông xã sẽ cho em....." Nghiêm Cẩn tiến đến gần sát lỗ tai Hạ Thiệu Nhiên lộ ra nụ cười xấu xa, còn nhân cơ hội vươn đầu lưỡi liếm xuống vành tai mềm mại.
"Nè! Thượng bất chính hạ tắc loạn! Làm ba mà không đứng đắn thì trách sao con nó không yêu sớm!" Mặt Hạ Thiêu Nhiên lập tức đỏ tới mang tai, nhỏ giọng bĩu môi lẩm bẩm một câu.
"Ba ơi, ba đang thì thầm nói cái gì với mẹ đó, con cũng muốn nghe!" Nhìn thấy Nghiêm Cẩn kề sát Hạ Thiệu Nhiên nhỏ to, Nghiêm Ngôn cũng tò mò muốn biết.
"Con nít quan tâm nhiều như thế làm gì, mau ăn cơm đi!" Hạ Thiệu Nhiên đỏ mặt tức giận quát lên một câu, Nghiêm Ngôn rất là không phục nhìn Hạ Thiệu Nhiên le lưỡi, làm mặt quỷ. Nghiêm Cẩn vẻ mặt sủng nịch tươi cười nhìn hai người, người một nhà trong không khí ấm áp vui vẻ cùng nhau ăn bữa cơm tối.
Cơm nước xong, Nghiêm Cẩn dạy học cho Nghiêm Ngôn đồng thời thuận tiện giáo dục một chút về vấn đề "yêu sớm", Hạ Thiệu Nhiên đến thư phòng xử lý chuyện công ty. Hạ Thiệu Nhiên ở Nghiêm Thị công tác nhiều năm, bề ngoài thì chỉ là trợ lý của Nghiêm Cẩn, nhưng trên thực tế Nghiêm Cẩn không chỉ đơn giản đem 50% cổ phần Nghiêm Thị chuyển cho Hạ Thiệu Nhiên mà còn đem nhiều công việc quan trọng ở Nghiêm Thị cũng giao cho Hạ Thiệu Nhiên xử lý, phần nào giúp cho Hạ Thiệu Nhiên tạo được uy quyền ở Nghiêm Thị. Hiện tại ở Nghiêm Thị, Hạ Thiệu Nhiên và Nghiêm Cẩn cơ hồ có được quyền lực ngang nhau, bất luận văn kiện gì quan trọng một trong hai người hai ký tên cũng đều có hiệu lực như nhau.
Bởi vì ngày mai còn phải đi học nên Nghiêm Ngôn đúng giờ lên giường đi ngủ. Hai người vất vả tắm rửa cho cậu nhóc xong lại dỗ cậu lên giường đi ngủ. Nghiêm Ngôn trước khi đi ngủ một hai đòi phải nghe kể chuyện cổ tích. Hạ Thiệu Nhiên trước đó đã đi tắm rồi nên để cho Nghiêm Cẩn trở về phòng ngủ tắm, còn mình ở lại kể chuyện cổ tích cho Nghiêm Ngôn nghe.
Mới bắt đầu thì Hạ Thiệu Nhiên kể một câu, Nghiêm Ngôn liền lắm miệng hỏi một câu, sau đó dần dần không có thanh âm nữa. Hạ Thiệu Nhiên thả sách xuống, cúi đầu hôn hôn Nghiêm Ngôn đã ngủ say, cẩn thận giúp cậu nhóc kéo chăn lại, tắt đèn, rón ra rón rén đi ra ngoài.