Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 83




Có đôi khi, Lộ An Thuần cảm thấy tất cả mọi thứ giống như một giấc mộng.

Buổi sáng, nương theo ánh nắng đầu tiên chiếu nghiêng vào khung cửa sổ, tạo ra từng mảng ánh sáng loang lổ trên sàn nhà bằng gỗ, cô từ từ mở mắt ra, áo ngủ lơi lỏng, vẫn có chút không thể tin được là mình đã thật sự được tự do.

Hoàn toàn tự do, tự do muốn làm gì thì làm.

Cô có thể ngủ đến khi tự nhiên dậy, có thể làm tình với Ngụy Phong ở bất cứ nơi nào trong nhà, bất cứ thời gian nào, chỉ cần cô muốn.

Về đêm cô còn có thể không ngủ, ngồi ở ghế công viên bên đường, không làm gì cả mà chỉ nhìn những chiếc xe lui tới.

Ngay cả hít thở cũng trở nên mạnh mẽ hơn, để phổi căng phồng, hưởng thụ không khí tự do một cách thỏa thích.

Bởi vì định vị trong đồng hồ, Ngụy Phong luôn là người đầu tiên có thể tìm được cô ở đâu.

Có một lần, thế mà Ngụy Phong lại tìm được Lộ An Thuần trong nhóm các dì múa quảng trường.

Cô nhảy múa rất chân thành, cũng rất đúng chuẩn, thậm chí là trở thành người múa dẫn đầu, các dì các cô cực kỳ thích cô, vào lúc Ngụy Phong kéo cô đi, các dì còn mời cô lần sau đến tiếp.

“Bạn Lộ An Thuần này, em đang làm gì vậy?” Ngụy Phong lấy khăn giấy từ trong túi ra, lau mồ hôi trên trán cho cô.

Lộ An Thuần kéo tay anh, cùng anh đi bộ về nhà: “Em đã liệt kê ra một danh sách 500 việc mà em phải làm trong cuộc đời này, múa quảng trường là việc đầu tiên.”

Ngụy Phong rất hứng thú mà hỏi: “Còn việc gì nữa?”

“Nhiều lắm luôn, có việc thì em tự hoàn thành, có việc thì em cần chúng ta cùng nhau hoàn thành.”

“Nói anh nghe thử xem.” Ngụy Phong ôm bả vai mảnh mai của cô, cùng cô đi về nhà.

“Ví dụ như đạp xe chạy nhanh dưới cơn mưa to, ví dụ như tới trường tiểu học, trường cấp 2 của anh xem một chút, ví dụ như cùng anh tâm sự trắng đêm, nói thật nhiều thật nhiều…”

“Nghe cũng không tệ lắm, nhưng anh có một câu hỏi, vì sao việc đầu tiên trong danh sách của em lại là múa quảng trường?”

Lộ An Thuần cười nói: “Bởi vì trước kia ngồi trên xe của Lộ Bái, nhìn thấy bên ngoài có các dì đang múa quảng trường, khi đó trong đầu em bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ điên cuồng, chính là em lập tức đẩy cửa xuống xe, xông vào giữa các dì cùng bọn họ nhảy múa, không biết Lộ Bái sẽ có sắc mặt như thế nào.”

“Nghĩ đi nghĩ lại, em chỉ ngồi một mình ở hàng ghế sau cười đến đau bụng, đó là lần đầu tiên em cười như vậy trước mặt ông ta, cũng là lần cuối cùng.”

Ngụy Phong đặt khuỷu tay lên vai cô, đầu ngón tay hờ hững chơi đùa búi tóc lỏng lẻo của cô: “Em nhớ ông ta à?”

“Không nhớ, ông ta không phải là bố em, từ lâu đã không phải rồi.” Lộ An Thuần nói lời này… rất quả quyết.

Im lặng một lúc, Ngụy Phong cười khẽ một tiếng: “Ừm, anh mới là bố của em, giới hạn ở trên giường.”

“...”

Còn chưa dứt lời, Lộ An Thuần đã đá anh một cái.

*

Sau khi Lộ Bái vào tù, Lộ An Thuần hoàn toàn cắt đứt với ông ta, tất cả tài sản ông ta để lại, Lộ An Thuần quyên góp hết cho cơ quan từ thiện, không giữ lại một đồng nào.

Ở thành phố Kinh có mấy phần bất động sản cũ là của ông bà ngoại để lại cho cô, cô đã bán mấy tòa nhà, đầu tư hết vào sảnh triển lãm tranh, trở thành đối tác triển lãm nghệ thuật, mỗi tháng có thu nhập khá hậu hĩnh. Đồng thời, cô cũng trả cho Tạ Du số tiền ông ấy mua sảnh triển lãm cho cô.

Ngụy Phong vừa nỗ lực nghiên cứu chuyên ngành kỹ thuật hàng không vũ trụ, vừa vẽ thiết kế chạy đến công trường, tiền lời cũng rất phong phú.

Ngụy Nhiên học ngành máy tính mà cậu thích ở trường đại học Công nghệ, cuối tuần sẽ đến nhà anh chị ăn một bữa, thưởng thức đồ ăn thịnh soạn.

Cuộc sống sau khi kết hôn của gia đình bình thường lại ấm áp, bọn họ cũng không phải chỉ có đối phương, cũng không ngóng trông lẫn nhau. Bọn họ có sự nghiệp mà mình yêu thích, Lộ An Thuần ở trong phòng vẽ tranh, đôi khi sẽ ngồi ngơ ngẩn cả ngày; Ngụy Phong đi học ở trường, ngâm mình trong phòng thí nghiệm làm số liệu tính toán, khi rảnh rỗi sẽ vẽ thiết kế kiến trúc, làm kết cấu mô hình, kiếm thêm thu nhập nuôi gia đình.

Vào lúc rỗi rãi, thời gian hai người cãi nhau chiếm phần lớn, đôi lúc Lộ An Thuần bị anh chọc tức đến mức nổ phổi, đôi lúc anh bị Lộ An Thuần đánh gần chết, nhưng vào mỗi tối, bọn họ sẽ làm đến đêm khuya.

Cuộc sống bình thường, phong phú mà hạnh phúc.

Hiện tại Lộ An Thuần đã trở thành đối tác của sảnh trưng bày triển lãm, thường xuyên tham gia triển lãm tranh, giá của tranh cũng tăng theo danh tiếng, có vài tháng, nếu như cô cố gắng một chút thì thu nhập thậm chí còn vượt qua cả Ngụy Phong.

Lần đầu tiên sau khi cô tiết lộ với Ngụy Phong về thực lực kinh tế của mình, buổi tối hôm đó, Ngụy Phong nằm thành hình chữ đại (大) trên giường, Lộ An Thuần hỏi anh muốn làm gì, Ngụy Phong chỉ lẩm bẩm hai chữ —

Nằm ngửa.

“Bà xã, em biết ước mơ của anh là gì không?”

“Em biết.” Lộ An Thuần cạn lời nói: “Anh muốn yêu đương với chị gái giàu có trưởng thành, nghe lời chị gái, làm chó của chị gái. Xin lỗi nha, em không phải chị gái, khiến anh thất vọng trọng đời rồi.”

“Nhưng về mặt kinh tế thì em đã trưởng thành rồi, bà xã à, em hoàn toàn có thể muốn làm gì anh thì làm.”

Lộ An Thuần ngồi ở mép giường, cong một chân lên, bôi sữa dưỡng thể một cách tao nhã: “Việc em muốn làm gì với anh thì làm hoàn toàn không liên quan gì đến kinh tế của em cả.”

Ngụy Phong sáp tới gần, nằm dựa vào chân cô: “Dù sao thì đêm nay anh cũng muốn thị tẩm.”

“Ngụy Phong anh liêm sỉ chút được không.”

Ngụy Phong kiên nhẫn đợi cô bôi sữa dưỡng thể xong, sau đó xoay người đặt cô bên dưới, Lộ An Thuần lại đưa tay đặt ngang trước ngực anh: “Em không muốn tắm lại đâu, đêm nay không làm.”

Anh ngửi cô gái thơm tho ngào ngạt, cười nói: “Không cần tắm, làm chuyến tàu nhanh thôi.”

“...”

Tàu nhanh quả thật khá là đơn giản thô bạo, nhưng thời gian duy trì lại vô cùng dài, cuối cùng vẫn khiến cô đổ mồ hôi đầm đìa.

Sau khi xong việc, Ngụy Phong ôm cô đi tắm rửa, lại tự tay bôi sữa dưỡng thể cho cô, Lộ An Thuần cực kỳ buồn ngủ, nhắm mắt lại mặc cho anh làm tất cả mọi thứ, dù đang nửa tỉnh nửa mê nhưng cô cũng có thể cảm nhận được sự nghiêm túc và dịu dàng mà anh dành cho cô.

Cuối cùng, người đàn ông ôm cô từ phía sau chìm vào giấc ngủ, tất cả niềm hạnh phúc trên thế giới này đều ở bên bọn họ, cùng nhau tràn vào giấc mộng.

*

Ở phương diện này Ngụy Phong rất tham lam, gần như mỗi ngày một lần, chỉ cần ngủ cùng với Lộ An Thuần thì không có lần nào ăn chay.

Mỗi một ngày anh đều sống hết mình, làm ra món ăn tinh xảo nhất, mua cho cô chiếc váy đẹp nhất, tốt với cô trong phạm vi khả năng của mình, cũng tốt với bản thân, tổ chức cuộc sống rất thú vị.

Mấy năm đó, Ngụy Phong cùng Lộ An Thuần làm rất nhiều việc, bọn họ cùng nhau đến trường tiểu học và trường cấp 2 check in, cùng đi Na Uy ngắm cực quang, trải nghiệm cuộc sống nông thôn trong ba mươi ngày vân vân.

Trong danh sách 500 việc phải làm của Lộ An Thuần, những điều này đã từng là “hy vọng xa vời”, trông đơn giản, nhưng lại không thể bắt kịp, Ngụy Phong cùng cô hoàn thành từng việc một.

Bản án tử hình của Lộ Bái sắp được thi hành, ông ta không có di ngôn khác, nguyện vọng duy nhất chính là hy vọng có thể gặp lại người thân duy nhất trên thế giới này một lần.

Ông ta muốn gặp Lộ An Thuần.

Dưới sự nhờ vả của Lộ Bái, người quản ngục từng gọi điện thoại cho Lộ An Thuần, lần đầu tiên là thuật lại tâm nguyện của Lộ Bái, hy vọng có thể gặp cô, lần đó Lộ An Thuần đã từ chối yêu cầu của Lộ Bái gần như không do dự.

Không muốn gặp, thật sự không muốn gặp tên ác ma đó.

Lần thứ hai người quản giáo gọi điện thoại tới, nói ngày nào Lộ Bái cũng cầu xin, thời gian không còn nhiều nữa, cô cũng không còn bao nhiêu thời gian để suy xét nữa.

Mặc dù như vậy, Lộ An Thuần vẫn từ chối yêu cầu gặp mặt của ông ta.

Sự đau đớn tổn thương mà người đàn ông đó gây ra cho mẹ, gây ra cho tất cả những người cô yêu, gây ra cho cô quá sâu sắc, khó mà tiêu tan được.

Hiện tại chỉ cần nghĩ đến ông ta, Lộ An Thuần cũng cảm thấy rùng mình.

Cũng không phải là Lộ Bái không có tình yêu thương đối với cô, nhưng tình yêu này cũng mang theo lưỡi dao sắc bén, nhiều năm như vậy, ông ta cắt từng nhát vào xương cốt của cô, khiến cô đau thấu tim gan, thống khổ khó chịu được.

Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho Lộ Bái.

Sau khi nói chuyện điện thoại với người quản giáo, mấy ngày liền Lộ An Thuần đều mất ngủ.

Vừa nhắm mắt thì những ký ức đau xót trong quá khứ, hình ảnh mẹ tự sát đẫm máu trong bồn tắm, còn có từng cảnh tượng ông ta túm tóc cô đập vào tường… đều hiện lên trong đầu cô.

Cảm xúc lo âu và bực bội gần như cắn nuốt cô, nỗi sợ hãi như hình với bóng.

Niềm an ủi duy nhất chính là Ngụy Phong ở bên cạnh cô.

Giấc ngủ của anh không sâu, chỉ cần Lộ An Thuần thức giấc, hoặc là cô trằn trọc mấy lần, Ngụy Phong chắc chắn sẽ lập tức thức giấc theo. Anh ôm chặt lấy cô từ phía sau, đặt tay ở bụng dưới bằng phẳng của cô, dán chặt vào cô giống như có cả thế giới ấm áp.

Được anh ôm thật sự rất dễ chịu, cũng rất yên tâm.

“Ngụy Phong, anh thức giấc rồi sao?” Cô xoay người lại đối mặt với anh.

“Ừm.” Trong giọng nói của anh mang theo chút lười biếng.

“Em làm anh thức giấc à, hay là em đến phòng khách nằm nhé, ngày mai anh còn phải đi nghe giảng mà.”

Lộ An Thuần muốn rời đi, vừa ngồi dậy thì lại bị người đàn ông kéo lại, cuốn vào trong chăn như gió cuốn mây tan.

Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông chìm trong đêm tối, đường nét sắc bén lại rất rõ ràng, cô có thể cảm nhận được ánh mắt u ám của anh đang nhìn mình.

“Ưm… Ngụy Phong.”

Ngụy Phong lấy dây thừng “chuyên dụng” của bọn họ từ trong ngăn kéo ra, trói một tay của cô gái vào đầu giường.

“Anh lại nữa rồi.”

“Anh không cho em đi.”

Anh giống như một bạo chúa muốn chiếm đoạt cô, hôn cổ cô một cách động tình, nụ hôn kéo dài xuống phía dưới.

Cả người Lộ An Thuần đều căng thẳng, bàn tay nắm lấy ga giường thật chặt.

Cách Ngụy Phong khiến cô vui thích luôn đơn giản lại trực tiếp như vậy.

Sự vui sướng nguyên thủy nhất chính là sự vui sướng tột cùng.

Lộ An Thuần cũng vô cùng yêu sở thích đặc biệt của Ngụy Phong, cô không biết vì người đó là Ngụy Phong cho nên cô sẵn lòng phối hợp với anh, làm tất cả những thứ anh thích; hay là ở một số phương diện, hai người thật sự có đam mê giống nhau, hoặc là nói tâm ý tương thông.

Không nói rõ được.

Nhưng Lộ An Thuần lại rất thích anh, thích tất cả mọi thứ, hy vọng anh chiếm lấy cô một cách mạnh mẽ.

Thậm chí… thích nghe tiếng anh đánh cô lanh lảnh từ phía sau.

Mỗi một cái đều khiến cơ thể và linh hồn cô cùng nhận được sự thỏa mãn cực lớn.

Trong sự kích thích hết lần này đến lần khác được nâng lên mây xanh sau đó điên cuồng rơi xuống, vào lúc cơ thể vô cùng mệt mỏi, cô nghĩ chỉ sợ cô không có cơ hội mất ngủ nữa đâu.

Sáng sớm hôm sau, Lộ An Thuần thức dậy trong lòng người đàn ông, trong chăn toàn là mùi hương của anh và cô, đan xen thân mật.

Lộ An Thuần chui vào lòng anh, dựa vào lồng ngực ấm áp của anh nhắm mắt nghỉ ngơi thêm một lúc, cô không ngủ, chỉ lẳng lặng nghe nhịp đập trái tim mạnh mẽ của anh, chân thật lại sống động như vậy.

Cô mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt khi ngủ say của người đàn ông, mặt mũi anh cực kỳ hoàn mỹ, tựa như được phủ thêm một lớp filter mông lung trong nắng sớm, giống như hình ảnh được rửa ra từ cuộn phim, đôi môi mỏng, mũi cao thẳng và mi mắt hẹp dài…

Anh thật là đẹp.

Thậm chí Lộ An Thuần còn không kiềm được, trong lòng phác họa ra dáng vẻ đứa con tương lai của bọn họ.

Nhất định, chắc chắn sẽ là một cô bé xinh đẹp hoặc là cậu nhóc đẹp trai.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ đều không sử dụng bất cứ biện pháp an toàn nào, cô để Ngụy Phong làm càn chiếm lấy cô, để lại dấu ấn nóng bỏng của anh.

Cô rất chờ mong ngày đó, hạt giống thuộc về anh nảy nở trong thế giới của cô, cô rất muốn có được một bé cưng thuộc về Ngụy Phong và cô.

Cô nhìn dáng vẻ anh lúc ngủ say, muốn hôn đánh thức anh, nhưng lại muốn để anh ngủ thêm một lúc.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không kiên định được, hôn vào yết hầu anh một cái, đó là nơi nhạy cảm thứ hai ngoại trừ nơi nào đó của anh.

Đôi mắt người đàn ông được phủ một lớp màu cà phê đậm trong nắng sớm, anh yên tĩnh nhìn cô, ánh mắt khiến tim cô hơi tăng tốc.

“Nhìn gì vậy.” Lộ An Thuần vùi mặt vào khuỷu tay của anh.

“Là em nhìn anh mãi đấy chứ.”

“Muốn hôn anh, lại không muốn làm anh thức giấc.”

Cô dịu dàng quấn lấy anh: “Cho nên chỉ chầm chậm chờ anh dậy.”

Ngụy Phong chủ động tiến tới hôn cánh môi mềm mại của cô, tựa như nhấm nháp bữa tiệc ngon lành, trằn trọc qua lại, không ngừng không nghỉ.

Hai người dần động tình, Ngụy Phong lại đè cô xuống dưới người.

Lộ An Thuần kêu dừng lại trước, chui vào lòng anh làm nũng: “Được rồi được rồi, không thể tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì chúng ta cũng chết trên giường mất thôi.”

Nó xảy ra quá thường xuyên, có khả năng sẽ thuộc vào tình trạng mà bác sĩ sẽ khiển trách.

Ngụy Phong ngược lại không quan tâm: “Chết trên giường của em, anh cũng cảm thấy rất đáng.”

“Vậy thì không được, anh chết thì em làm sao đây.”

“Được rồi, mới sáng sớm mà chết chóc gì chứ, không sợ kiêng kỵ à?”

“Không phải… ai nói trước chứ!”

“Rõ ràng là em mà.”

Lộ An Thuần không muốn tranh luận với anh nữa: “Anh ngủ thêm một lúc đi, khi không nói gì đẹp trai hơn.”

“Ôm anh ngủ.”

Thế là Lộ An Thuần ôm anh thật chặt, cô nhắm mắt lại, hưởng thụ mỗi một tấc da thịt và nhiệt độ cơ thể anh trong ánh nắng sớm uể oải.

“Ngụy Phong.”

“Hửm?”

“Anh nói xem em nên làm gì đây.”

Ngụy Phong biết cô đang hỏi điều gì.

Người đó… dù sao cũng là bố của cô.

Cho dù là người bố vô cùng đáng sợ, vô cùng tồi tệ, nhưng chung quy lại, trong máu của cô có máu của ông ta.

“Anh không muốn em đi gặp ông ta.” Ngụy Phong nói rất kiên quyết chắc chắn: “Cho dù hối hận, tương lai em cũng có thể trách anh, là do anh không cho em đi.”

“Không, Ngụy Phong, em không trách anh.”

Ngụy Phong nhắm mắt suy tính một lúc: “Nếu như ông ta nhất định có lời muốn nói thì anh sẽ đi gặp ông ta, sau đó thuật lại cho em nghe, em cảm thấy thế nào?”

Ngụy Phong không hy vọng Lộ An Thuần lại gặp người đàn ông từng làm cô tổn thương, cho dù ông ta là bố của cô. Nhưng nếu như không đi, chờ đến lúc Lộ Bái thật sự bị thi hành án rời khỏi thế giới này, anh cũng sợ tương lai Lộ An Thuần sẽ có thời điểm hối hận.

Cho nên, nếu gặp thì cũng là anh đi gặp, anh muốn nghe xem rốt cuộc ông ta muốn nói gì.



Lộ An Thuần và Ngụy Phong quay về thành phố C, đương nhiên, đồ quấn người Ngụy Nhiên này cũng không muốn xa anh chị cậu một phút nào, cũng theo đuôi hai người quay về thành phố C.

Ngụy Phong đi gặp Lộ Bái, Lộ An Thuần dứt khoát cùng Ngụy Nhiên đi đến trại giam gặp Kiều Chính đang bị phạt cải tạo.

Lần này gặp này không còn xấu hổ như lần đầu nữa, năm lớp 12 tuần nào Ngụy Nhiên cũng sẽ đến nói chuyện với bố, tâm sự về những việc trong cuộc sống, hai người trở nên thân thiết quen thuộc hơn rất nhiều.

Ngụy Nhiên nói mình đi học đại học có lẽ không có cách nào đến thăm chú ấy thường xuyên được, chỉ có thể đợi đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè rồi tới, cậu còn chia sẻ cho bố biết tin tức mình đã đậu vào đại học Công nghệ.

Kiều Chính cảm động đến mức gần như rơi nước mắt, có thể nhìn thấy con trai thi vào đại học, đây là niềm kiêu ngạo và hạnh phúc lớn lao trong cuộc đời, sự khổ sở và đen tối không thấy ánh mặt trời của hơn mười năm nhẫn nhịn chịu đựng gần như đều sáng tỏ vào giờ phút này.

Chú ấy cam đoan với Ngụy Nhiên, bản thân mình nhất định sẽ cố gắng cải tạo, cố gắng tranh thủ giảm hình phạt.

Ngụy Nhiên cũng đồng ý, chờ sau khi chú ấy ra ngoài, mình có tương lai rồi nhất định cũng sẽ chăm sóc chú ấy thật tốt.

Lộ An Thuần nhìn hai cha con này càng ngày càng có tình cảm, trong lòng cũng thấy rất ấm áp, trước kia cô chưa từng cảm nhận được tình cảm gia đình, mà bây giờ, tất cả mọi thứ đều được bù đắp dần, cô cũng có được gia đình của mình, có được người thân chân chính.



Ngụy Phong gặp lại Lộ Bái trong phòng tiếp khách giống như một phòng học, còn có các tù nhân khác cũng đang gặp người thân, Lộ Bái ngồi ở bàn nhỏ cạnh cửa sổ, hai tay bị còng đặt trên bàn.

Mấy ngày qua, người đàn ông này đã gầy đi không ít, hai má đều hoàn toàn lõm vào, mái tóc cũng trở nên hoa râm, sự thay đổi rõ ràng nhất chính là ánh sáng trong mắt ông ta biến mất không còn lại gì, giống như bị che đậy bởi một bóng râm, tựa mắt cá chết, không có chút thần thái nào.

Nhìn thấy người vào là Ngụy Phong, sắc mặt Lộ Bái tối đi, ông ta đè nén giọng nói: “Tôi muốn gặp Lộ An Thuần.”

“Tôi sẽ không để ông gặp cô ấy.” Ngụy Phong ung dung ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, hai chân tùy ý bắt chéo nhau, ánh mắt nhìn về phía ông ta vừa có sự dò xét, vừa có ý lạnh lùng chế giễu.

“Lộ An Thuần là của tôi, tôi sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương cô ấy nữa, cũng xin ông đừng quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa, nghênh đón cái chết một cách yên ổn bình tĩnh đi.”

Lời này khiến Lộ Bái càng nổi nóng hơn.

Người đàn ông trước mắt đã cướp đi mọi thứ của ông ta, khiến ông ta thất bại thảm hại, bây giờ còn dùng tư thái ăn trên ngồi trước tới đây đùa cợt sự thất bại của ông ta.

Hai tay bị còng lại của Lộ Bái ở trên bàn siết chặt nắm đấm.

Ông ta nhìn thấy được mình của năm đó từ trong mắt Ngụy Phong, không, mức độ điên cuồng của người đàn ông này chỉ hơn ông ta chứ không hề kém.

Hồi lâu… hai tay cuối cùng mới chậm rãi thả lỏng.

“Là tôi, nhìn lầm rồi.” Ông ta chán nản ngồi trên ghế, chút tia sáng trong mắt cũng hoàn toàn biến mất: “Ngụy Phong, cậu sẽ tốt với nó chứ?”

“Bây giờ ông hỏi tôi có tốt với cô ấy không trông cực kỳ hài.” Ngụy Phong chống khuỷu tay lên bàn, lười biếng đến gần, khóe miệng cong lên một cách khinh thường: “Ông chưa từng tốt với cô ấy, không phải sao.”

“Tôi có cách thức của riêng tôi.” Giọng nói người đàn ông khàn khàn.

“Cách thức của riêng ông.” Ngụy Phong trào phúng hừ lạnh một tiếng: “Ông tự cho là ông yêu vợ ông, yêu con gái ông, nhưng từ đầu đến cuối ông chỉ yêu bản thân ông thôi.”

“Không phải! Không phải!” Lộ Bái cuối cùng cũng không kiềm chế được cảm xúc nữa, lệ rơi đầy mặt nhìn anh, như vội vàng muốn chứng minh điều gì đó: “Tôi thương bọn họ, bọn họ là tất cả những gì tôi có, là tất cả mọi thứ của tôi, đương nhiên là tôi thương họ, tôi không muốn họ rời xa tôi cũng có lỗi sao!”

Ngụy Phong lạnh nhạt nhìn ông ta, rất lâu sau, anh mới nói: “Tình yêu của ông ấy, con mẹ nó khiến cho người buồn nôn.”



Ngụy Phong đi ra khỏi trại giam, Lộ An Thuần đứng bên sân rộng với những cơn gió mạnh, sau lưng cô là một bãi cỏ lau bị gió thổi lắc lư qua lại, cô gái mặc váy trắng đơn giản mỏng manh, có một vẻ đẹp trong trẻo thuần túy dưới ánh mặt trời.

Cô lo âu nhìn Ngụy Phong.

Ngụy Phong bước qua ôm cô gái vào lòng, dịu dàng nói bên tai cô: “Ông ta nói, rất hối hận về những việc đã làm với em, ông ta không yêu cầu em tha thứ, chỉ hy vọng em quên đi những chuyện không tốt đó, bước tới tương lai hạnh phúc thật sự, cũng quên đi ông ta mãi mãi.”

Nước mắt cô gái chậm rãi chảy xuống, rơi bên cổ nóng bỏng của chàng trai.

“Thật, thật sao?”

“Ừm, bây giờ ông ta yếu lắm rồi, ông ta sẽ chờ đón cái chết một cách yên ổn an bình, cũng hy vọng em yên ổn an bình trải qua quãng đời hạnh phúc còn lại.”

Lộ An Thuần ôm người đàn ông trước mặt thật chặt, hai người ôm nhau trong cơn gió lớn đang gào thét.

Lộ Bái sẽ nhận sai sao, có lẽ sẽ nhận, có lẽ không.

Nhưng những thứ này đều không quan trọng.

Cô bằng lòng tin tưởng Ngụy Phong, trải qua tương lai và quãng đời còn lại một cách yên ổn an bình.



Một tháng sau, Lộ Bái thi hành án tử hình.

Một tháng sau, Lộ An Thuần mang thai.

Thần chết mang đi sự lo lắng và sợ hãi, thần tình yêu lại vì bọn họ mà mang đến niềm vui mới.

Khi Lộ An Thuần nhìn thấy hai vạch không quá rõ ràng trên que thử thai, cô gần như hạnh phúc đến mức sắp ngất đi.

Có thai rồi, sao lại nhanh như vậy!

Cô nghe nói chuẩn bị mang thai là một chu kỳ dài dằng dặc, rất nhiều bạn bè xung quanh hơn mấy tháng, thậm chí là nhiều năm cũng không có con được.

Sao bây giờ chưa đến một tháng mà đã có thai rồi?

Quả thật, không cần chu kỳ dài dằng dặc, với mức độ hoạt động khỏe mạnh này của Ngụy Phong, đương nhiên đứa trẻ sẽ đến rất nhanh.

Cô vui đến phát khóc, run rẩy nhắn tin cho Ngụy Phong —

“Ông xã, anh sắp làm bố rồi!”