Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 71




Ban đêm, Lộ Bái giận không kiềm được mà đi tới biệt thự thác nước.

Lúc ấy trong những khách hàng ăn cơm trong nhà hàng Monet có không ít người là khách hàng và bạn hợp tác của ông ta.

Chuyện Lộ An Thuần gần như sắp phá hủy quán của bố cô đã trở thành tin lạ trong giới nhà giàu, trong mấy tiếng đồng hồ đã truyền đi xôn xao khắp giới, suýt nữa náo loạn lên hotsearch.

Lộ Bái là người cần thể diện, hành động này của Lộ An Thuần đã tát thật mạnh vào mặt ông ta, nhưng điều khiến ông ta tức giận không phải là cái này.

Lộ Bái cảm nhận được rõ ràng, Lộ An Thuần không chỉ nhắm vào người nhân viên, hành vi quá khích như vậy của cô rõ ràng là đang phát tiết sự bất mãn đối với ông ta, khiêu chiến quyền uy của ông ta.

Mấy năm nay, cô càng ngày càng trở nên nổi loạn và làm càn, đã làm không ít chuyện như vậy.

Cô không phải là con gái ngoan của ông ta nữa.

Không, cô chưa bao giờ là con gái ngoan, cô chưa từng có giây phút nào chân chính nghe lời ông ta.

Tất cả đều là giả, tất cả đều là ra vẻ!

Lộ Bái tìm được phòng của Lộ An Thuần, thậm chí còn không gõ cửa mà quẹt thẻ đi thẳng vào.

Lộ An Thuần đang nằm trên giường nhắn tin với Ninh Nạc, Lộ Bái bỗng nhiên đi vào khiến cô không kịp phản ứng, người đàn ông tiến lên nắm lấy tóc cô một cách thô bạo, đập cô xuống sàn nhà đá cẩm thạch lạnh như băng.

“Mày tưởng mày là ai, mấy ngày nay ông đây không đánh mày, mày ngứa đòn đúng không.”

“Đập quán của tao, sao mày không phá luôn biệt thự thác nước đi!”

“Cho mày mặt mũi lắm rồi đúng không?”

Người đàn ông nhấc chân đạp mạnh vào cô, Lộ An Thuần cố gắng đứng lên, nhưng tên ác ma này hoàn toàn không cho cô cơ hội, ông ta vừa đá vừa đánh cô, mặc sức trút hết lửa giận trong lòng, giống như người trước mắt không phải là con gái ruột thịt của ông ta mà là kẻ thù đòi nợ.

Lộ An Thuần đau đến mức không có cách nào tránh né được, chỉ có thể ôm lấy cơ thể theo bản năng, dùng lưng chống cự lại hành vi thô bạo của người đàn ông.

Chuyện này đối với cô mà nói là chuyện như cơm bữa.

Nhưng đêm nay, Lộ Bái ra tay cực kỳ tàn nhẫn.

Đa số phụ nữ đều sẽ bị bạo lực làm cho thuần phục, bao gồm cả Liễu Như Yên, bao gồm cả mẹ cô.

Lộ Bái hưởng thụ cảm giác áp bức quyền uy tuyệt đối này, thứ ông ta muốn chính là sự phục tùng của mọi người đối với ông ta, ông ta khát vọng nhìn thấy nước mắt đau khổ yếu đuối của bọn họ.

Lộ An Thuần cắn răng, không rơi một giọt nước mắt nào, chống cự lại ông ta giống như một cục đá cố chấp quật cường.

Lúc này, cửa phòng bị người ta đẩy ra, Ngụy Phong sải bước đi vào, không nói một lời mà ngăn trước người Lộ An Thuần, lại bị Lộ Bái đá một cái té trên mặt đất.

Mặc dù như thế, Ngụy Phong vẫn dùng cơ thể bao bọc lấy Lộ An Thuần, vây cô gái nhỏ lại trong vòng bảo vệ của mình.

Lộ Bái thấy thế, cơ thịt ở khóe mắt khẽ run, lạnh giọng nói: “Ngụy Phong, tôi dạy dỗ con gái, cậu bớt can thiệp vào, cút ra ngoài.”

Ông ta coi như là khách sáo với anh rồi.

Ngụy Phong biết, lựa chọn sáng suốt nhất bây giờ chính là rời đi, chọc giận người đàn ông trước mắt này thật sự không phải là cách làm thông minh, nhưng anh không có cách nào xê dịch được, càng không có cách nào trơ mắt thờ ơ nhìn cô gái mình yêu bị ức hiếp.

Anh buông Lộ An Thuần ra, quay lại nói với Lộ Bái: “Tổng giám đốc Lộ, Tổng giám đốc Vương bây giờ đang chờ ông ở phòng tiếp khách, bảo tôi tới thông báo với ông một tiếng.”

“Đã trễ thế này rồi, ông ta có thể có chuyện gì.”

“Là chuyện của hạng mục khu Đông Nam, hình như xảy ra chút vấn đề.” Anh bình tĩnh nhấn mạnh: “Hơi nghiêm trọng.”

Lộ Bái lạnh lùng nhìn Lộ An Thuần dưới đất, mái tóc cô lộn xộn giống như con thú nhỏ bị thương, run rẩy rất khẽ, mũi chảy máu tươi dính đầy thảm trải sàn.

“Mày tự giải quyết cho tao.” Ông ta ném lại câu uy hiếp này rồi quay người đi ra khỏi phòng.

Ngụy Phong nhìn bóng lưng ông ta rời đi, đôi mắt ngoan ngoãn lập tức trở nên lạnh băng như lưỡi dao.

Ông ta đóng mạnh cửa phòng lại, chấn động đến mức nhân viên quét dọn xem náo nhiệt ở hành lang đều run rẩy.



Lộ An Thuần ngồi dậy một cách khó khăn, dùng mu bàn tay lau mũi, trên mu bàn tay toàn là máu, cô đưa tay rút khăn giấy trên tủ đầu giường, ngửa đầu chặn mũi lại.

Ngụy Phong đi ra từ nhà vệ sinh, ngồi xổm một gối trước mặt cô, dùng khăn lông ướt ấm áp đè mũi giúp cô, làm máu mũi ngừng chảy.

Trong mắt cô gái tràn đầy nước mắt, hòa lẫn với máu mũi.

Cô vốn không muốn khóc, thật đó, không muốn khóc đâu, nước mắt là biểu tượng của sự mềm yếu, cô không muốn yếu thế trước mặt Lộ Bái.

Nhưng bởi vì Ngụy Phong bước vào, sự tủi thân trong lòng Lộ An Thuần gần như sắp tăng lên.

Anh dùng khăn lông ướt mềm mại lau sạch vết máu trên mặt cô, lại lau đi nước mắt yếu đuối chảy xuống gò má.

Đây là lần thứ hai.

Lần thứ hai tận mắt nhìn thấy cô gái bị hủy hoại và tra tấn, lần đầu tiên là vào năm mười tám tuổi, ở sơn trang suối nước nóng, anh nhìn thấy người đàn ông kia túm tóc cô đập vào cửa kính thủy tinh.

Khi đó anh gần như muốn đồng quy vu tận với ông ta.

Lần này, sát ý của anh càng lớn hơn.

Lộ An Thuần gần như không nói được bất cứ điều gì, chỉ đưa tay nắm lấy tay áo anh, dùng sức kéo anh.

Vẻ lạnh lùng trong mắt Ngụy Phong tan đi, chỉ còn lại thương tiếc và dịu dàng.

Lộ An Thuần nghẹn ngào, siết chặt tay áo anh, khó khăn nói: “Ôm em đi, Ngụy Phong.”

Ngụy Phong ôm cơ thể gần như tàn lụi của cô gái vào lòng thật chặt, cho cô sự ấm áp và sức mạnh chân thật nhất.

Lộ An Thuần vùi mặt vào cổ anh, mở miệng hít hà, cướp lấy mùi hương trên người anh: “Anh nhìn… nhìn thấy rồi đó, đây chính là cuộc sống của em.”

“Anh biết.”

Cô gái nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngụy Phong, em thật sự hận bản thân mình, không có can đảm giống như mẹ… Có điều, cho dù em chết thì cũng phải đồng quy vu tận với ông ta!”

“Suỵt.” Ngụy Phong ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi cô, nhìn bóng đêm tối đen vô biên ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh như băng.

Anh sẽ không… để em chờ quá lâu đâu.

Anh ôm cô đến bên giường rồi nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó vào nhà vệ sinh xả nước ấm vào bồn tắm, để cô tắm thì sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Lộ An Thuần dừng khóc, ngồi vào bồn tắm, nước ấm trong phút chốc bao bọc toàn thân cô giống như lông vũ, cơ thể đau đớn dường như thật sự được xoa dịu, cơ bắp cứng nhắc chậm rãi thả lỏng.

Cô dựa vào bên bồn tắm, nhắm mắt lại, cố gắng gạt bỏ hoàn toàn cảnh tượng vừa rồi ra khỏi đầu.

Trước kia đều như vậy, sau khi gặp chuyện kinh khủng, cô sẽ luôn nghĩ đến một vài đoạn ngắn tốt đẹp, dùng việc này để tiến hành chữa lành cho bản thân.

Hồi ức năm mười tám tuổi đều liên quan đến anh.

Mà bây giờ hình như không cần lắm, bởi vì người mang đến cho cô sự tốt đẹp… đã bầu bạn bên cạnh cô rồi.

Một tiếng “Kẹt” vang lên, cửa kéo phòng tắm mở ra, Ngụy Phong bưng hộp bảo quản acrylic đựng đầy dâu tây đi vào.

Lộ An Thuần vô thức dùng hai tay che chắn chính mình.

Ngụy Phong cũng không nhìn cô, anh cầm tấm ván gỗ đặt nằm ngang trên bồn tắm, hộp dâu tây cũng ở trên đó, sau đó lại dùng bật lửa đốt nến thơm đã được chuẩn bị.

Tắt đèn đi, chỉ có ánh nến vàng dịu chập chờn, cảm giác bầu không khí chữa lành tăng cao.

Thấy cô vẫn có chút thẹn thùng, Ngụy Phong cong khóe miệng lên: “Che cái gì mà che, đâu phải chưa từng thấy.”

“Anh vào đây làm gì?”

“Vào với em.”

“Em ở trong bồn tắm mà, anh cứ xông vào như vậy hả.”

“Anh đi đây.”

Người đàn ông làm bộ rời đi, bàn tay ướt sũng của Lộ An Thuần vội vàng kéo tay áo anh, anh cười, lại một lần nữa ngồi bên bồn tắm: “Ngâm một lúc đi, đêm nay anh ở lại với em.”

“Ông ta tới mà anh dám ở lại à?”

“Có gì mà không dám.” Ngụy Phong hững hờ nói: “Bố em muốn gả em cho anh, đương nhiên là ngầm cho phép tất cả các hành vi giữa chúng ta.”

Lộ An Thuần ôm hai chân, đặt cằm lên đầu gối, giọng nói trầm khàn: “Bị đánh rồi, không còn hứng thú nữa.”

“Em tưởng anh là cầm thú hả, anh chỉ ở bên cạnh em thôi.” Ngụy Phong đưa dâu tây đến bên môi cô: “Ăn dâu đi.”

Cô ngậm lấy quả dâu đã ngắt lá trong tay anh, nhẹ nhàng cắn vào, nước dâu chua ngọt tràn khắp môi lưỡi.

“Ngon quá.” Cô nhìn anh một cái, má phồng lên: “Lấy đâu ra vậy?”

“Ở dưới lầu nhìn thấy Gan Heo xách một túi, cậu ấy biếu anh đó.”

Lộ An Thuần nhanh chóng vạch trần anh: “Là do anh cướp lấy đúng không!”

“Không khác nhau lắm.”

“Khác nhiều lắm đó!” Lộ An Thuần khinh bỉ nói: “Người ta mua cho bạn gái, anh có thể đừng giống như giặc cướp được không.”

“Được, vậy anh trả cho bạn gái cậu ấy.” Ngụy Phong đưa tay cầm hộp bảo quản đi.

Lộ an Thuần ôm lấy cánh tay anh, lại lấy một quả dâu bỏ vào miệng, cười vô lại: “Nhưng là vẫn ngon lắm, anh giúp em cảm ơn anh Gan Heo nha.”

Ngụy Phong thích nhìn cô cười, dùng lòng bàn tay xoa cái cằm ướt sũng của cô: “Lộ An Thuần, anh ở bên cạnh em sẽ tốt hơn một chút đúng không.”

“Sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Cô trả lời thành thật.

Ít nhất, không cần ôm lấy hồi ức cố thủ trước vực sâu tuyệt vọng nữa, anh chính là sự tốt đẹp lớn nhất trong sinh mệnh của cô.

“Vậy là đủ rồi.” Ngụy Phong hôn vết máu bầm trên cánh tay cô: “Để anh ở bên cạnh em.”

Lộ An Thuần nhắm mắt lại, anh hiểu rất rõ, tâm trí cô không kiên định, anh lại muốn cho “một đòn trí mạng” vào lúc cô mềm yếu nhất.

Khiến cô không có sức chống cự, chỉ có thể buông vũ khí đầu hàng.

Hồi lâu, Lộ An Thuần cuối cùng cũng hỏi: “Nhưng anh sẽ mất đi toàn bộ tự do, sống trong địa ngục giống như em, anh chịu được không?”

Người đàn ông nhìn vào mắt cô, vô cùng kiên định nói: “Lộ An Thuần, em tin anh không.”

“Lời này của anh có ý gì?”

“Em tin anh thì gả cho anh đi.”

Trái tim Lộ An Thuần đều co lại, cô nắm lấy cánh tay anh: “Có, có ý gì?”

Lộ An Thuần ghé đến bên tai cô, trầm giọng nói: “Anh không phải về để cùng em hy sinh, Lộ An Thuần, anh quay về để cứu em.”



Ngụy Phong lấy khăn tắm lau khô cơ thể cô, dùng khăn tắm bọc cô lại thành con sâu róm rồi vác lên, cẩn thận đặt trên chiếc giường lớn mềm mại.

Lộ An Thuần khó hiểu hỏi: “Không phải chứ, tại sao anh lại vác em.”

“Em có cảm thấy hành động này men lắm không.”

“Em hoàn toàn không cảm thấy, Ngụy Phong, trong đầu óc anh suốt ngày nghĩ gì vậy?”

Ngụy Phong cười, cởi khăn tắm của cô ra, Lộ An Thuần lập tức chui vào trong chăn, chỉ duỗi ra một đoạn cánh tay như ngó sen: “Giúp em lấy váy ngủ tới.”

Ngụy Phong lấy ra chiếc váy ngủ màu đen của cô từ tủ quần áo, lại giở trò xấu không đưa cho cô: “Anh nghe nói ngủ lõa thể có ích cho thể xác và tinh thần.”

“Ngụy Phong, em đếm tới ba, anh còn làm loạn nữa thì em sẽ đuổi anh ra ngoài, đồng thời cũng lập tức hối hận chuyện kết hôn.”

Còn chưa đợi cô mở miệng, Ngụy Phong lập tức ngoan ngoãn đưa váy ngủ tới: “Lộ An Thuần, em như vậy chán lắm đấy.”

“Sao em lại chán chứ.”

“Trước kia em dùng chia tay để uy hiếp anh, bây giờ lại dùng kết hôn uy hiếp, có thể có chút sáng ý mới không.”

“Cần sáng ý làm gì, có tác dụng là được rồi.” Lộ An Thuần ở trong chăn mặc váy ngủ xong thì ngô cái đầu nhỏ ngoan ngoãn ra, giật lấy gối, thoải mái nằm nghiêng người: “Em phải ngủ rồi, anh cứ tự nhiên đi.”

Ngụy Phong dịch chăn cho cô xong thì một mình đi nhà vệ sinh, tiếng nước rì rào truyền đến, Lộ An Thuần trở mình, nhìn qua bóng người màu đen mơ hồ trên cửa kính mờ.

Cơn buồn ngủ nặng nề xông lên, cô nhắm mắt lại, trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được có người ôm lấy cô từ sau lưng, vòng ôm an ổn mà nóng bỏng.

Đêm hôm đó Lộ An Thuần không nằm mơ.

Bởi vì toàn bộ mộng đẹp của cô giờ phút này đang ôm chặt lấy cô.