Cô nhìn ông ta cúi lạy từng cái trước cô, tay phải nắm chắc thành đấm, móng tay gần như đâm sâu vào thịt trong lòng bàn tay.
“Đủ rồi”
Lúc Kiều Đông Phương đang cúi lạy đến cái thứ năm mươi mấy, Kiều Phương Hạ bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng “Ông làm tôi cảm thấy buồn nôn.”
Dứt lời, đứng dậy, vào trong ghế lái, dùng sức đóng sầm cửa xe.
Cô không chút do dự nổ máy xe, nhanh chóng quay đầu xe, rời khỏi nhà họ Kiều.
Cô chỉ ở lại nhiều thêm một giây, hít chung bầu không khí với người nhà họ Kiều thêm một giây thì sẽ nôn ra mất.
Đến khi nhìn trong kính chiếu hậu không còn thấy sân nhỏ nhà họ Kiều nữa, Kiều Phương Hạ mới dừng lại ở ven đường.
Cô điều chỉnh lại hơi thở, đang định tiếp tục lái xe rời đi, bỗng nhiên nhìn trong kính chiếu hậu, thấy một chiếc Maybach dừng ở phía sau cách khoảng hai mươi mét.
Hóa ra Lệ Đình Tuấn luôn luôn đi theo sau xe của cô.
Cô nhìn chằm chằm chiếc Maybach một lát, khởi động xe, lái xe đến chung cư: Xe của Lệ Đình Tuấn vào gara trong tầng hầm trước cô, Kiều Phương Hạ dừng ở chô đậu đã thuê, bình tĩnh một chút, cầm đồ đạc của mình xuống xe.
Sau đó, nhìn không chớp mắt Lệ Đình Tuấn đi qua trước mặt cô, tới thang máy.
Lệ Đình Tuấn trầm mặc một lát, đứng dậy, anh giữ cánh tay cô lại từ phía sau.
“Chát!” Kiều Phương Hạ xoay tay lại chính là một cái tát.
Cô ra tay nặng tới mức cả tay run rẩy, nước mắt ở trong viền mắt ngăn không được trực trào ra.
“Lệ Đình Tuấn, anh hiểu rõ nhà họ Kiều đối với tôi như thế nào mà.” Cô nói nhỏ với anh: “Cho dù là ai cũng được, tại sao lại là Kiều Diệp Ngọc?”
Anh thích người đàn bà nào trên thế giới này cũng không có liên quan gì tới cô, nhưng anh hết lần này tới lần khác yêu người phụ nữ cô hận nhất!
“Mục đích của anh đạt được rồi” Cô nước mắt lưng tròng, tiếp tục nói với anh: “Tôi thật sự hận anh”
Cho dù tận mắt nhìn thấy Tô Minh Nguyệt ở văn phòng anh, cô cũng kìm nén được.
Nhưng mà vừa nghĩ tới anh từng chạm qua người đàn bà Kiều Diệp Ngọc này lại khiến cô vô cùng ghê tởm, cô cố gắng muốn khống chế chính bản thân mình nhưng vốn dĩ không có cách nào khác.
Là bởi vì người đàn ông trước mắt này, hiểu rõ tất cả quá khứ của cô, anh xuất hiện trong mười mấy năm quan trọng nhất cuộc.
của cô.
Anh là người cô tin tưởng nhất, cho nên sự phản bội của anh, đối với cô là đả kích có tính chất hủy diệt.
Ai cũng có thể vứt bỏ cô, bao gồm cả An Phương Diệp, nhưng Lệ Đình Tuấn không thể vứt bỏ cô.
Ai cũng có thể phản bội cô, nhưng Lệ Đình Tuấn không được.
Chỉ là tất cả anh đều đã làm.
Đáy mắt Lệ Đình Tuấn phức tạp, ánh mắt lóe lên vài lần Có một số việc, sai chính là sai, nhiều lời vô ích.
Thật lâu, anh thấp giọng nói: “Đã như vậy, vậy cứ tiếp tục hận đi.”
Anh cúi đầu, đưa nước mắt mặn chát trên mặt cô đều ăn vào trong miệng, hôn lên môi của cô.
Kiều Phương Hạ lập tức cắn mạnh môi của anh, không cho anh tiến đến, một mùi máu tươi nồng nặc lập tức tràn ngập ở bên trong miệng hai người.
Lệ Đình Tuấn không nhịn được thấp giọng rên tĩ, nhưng không buông cô ra.
Nhìn thấy người phụ nữ độc ác này rơi lệ đau lòng, anh phải cảm thấy có khoái cảm trả thì mới đúng, nhưng anh không có cách nào lừa gạt chính mình, anh vốn đã không thể tàn nhẫn bỏ mặc cô.
Lệ Đình Tuấn hơi cúi người, trực tiếp ôm lấy eo Kiều Phương Hạ, đí vào thang máy.
Vốn là mỗi nhà một thang máy, không cần kiêng dè gì
Vô Nhật Huy nghe được người phía dưới nói hai người đang cãi nhau, đã sớm giúp đóng cửa phòng tắt đèn, tự mình né xa xa.
Lệ Đình Tuấn đi vào trong phòng, không mở đèn, ném Kiều Phương Hạ Lên trên ghế sofa.
Trước đó buổi sáng lúc ký thỏa thuận, Kiều Phương Hạ đã chuẩn bị xong tâm lý.
Cô nằm trên ghế sofa, từ bỏ ý định giấy dụa.
Ánh trăng mờ ảo từ bên ngoài đổ vào trong, cô nhìn thấy vết thương cũ trên lưng anh.
Vết sẹo khá sâu, ba, bốn năm trôi qua, vẫn đáng sợ như cũ Cô vô thức đưa tay, nhẹ nhàng sờ vết sẹo của anh.
Chạm vào trong nháy mắt, Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên cau mày chặt hơn.