*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chó chê mèo lắm lông, huống chỉ cô chưa từng ngủ với người đàn ông khác, tiền của cô đều dựa vào bản lĩnh cô tự mình kiếm được, rất sạch sẽ “Ai nói vậy?” Lệ Đình Tuấn nhíu mày hỏi ngược lại.
Kiều Phương Hạ âm thầm thở dài, Đình Trung chân trần chạy theo từ trên giường, đang đứng bên cạnh hai người bọn họ có chút không biết làm sao.
Đình Trung còn bị sốt.
Kiều Phương Hạ mím môi, lại nhìn về phía Lệ Đình Tuấn, nhẹ giọng nói: “Những người phụ nữ của anh tôi không có hứng thú biết, hơn nữa, cãi nhau trước mặt trẻ con thật sự không tốt lắm, Lệ Đình Trung còn sốt”
Đồ đạc còn chưa nhận được trên tay, phía sau vươn ra một bàn tay kéo túi xách trên tay Vô Nhật Huy cầm lấy.
Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn Lệ Đình Tuấn sắc mặt còn đen hơn đáy nồi đi vào phòng bếp, vẫn không lên tiếng.
Đó là vấn đề có tính nguyên tắc, không phải là ai tức giận là có lý.
Cô mở túi bánh phô mai xoay người đi vào phòng khách, vừa cùng Lệ Đình Trung không tập trung xem phim hoạt hình vừa cho cậu bé ăn bánh.
“Có ngon không?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
Lệ Đình Trung tuy rằng không có sức lực nhưng vân cố gắng phụ họa Kiều Phương Hạ, dùng sức gật đầu, mở miệng trả lời: “Ngon ạ!”
Trước cửa phòng bếp, Vô Nhật Huy hướng Lệ Đình Tuấn thấp giọng nói: “Vừa rồi đã khôi phục camera An Dương, đã tra được thân phận hai người xông vào, là người nhà họ Kiều thuê tới.”
Kiều Phương Hạ cũng nghe được những lời không Vô Nhật Huy nói, quay đầu lại nhìn anh ta “Gọi cho Kiều Đông Phương” Lệ Đình Tuấn cởi âu phục, sẵn tay áo sơ mi lên, bỏ thức ăn vào bồn rửa thản nhiên trả lời.
Kiều Đông Phương bên kia nhìn thấy nhà họ Lệ gọi tới lập tức biết chuyện lớn không ổn, bọn họ vốn là muốn bắt cóc Kiều Phương Hạ trở về, sau đó đưa đến nhà họ Tiêu, ép Kiều Phương Hạ kết hôn với Tiêu Hoàng Khải Ông ta không dám nhận máy lập tức nháy mắt với Kiều Diệp Ngọc ở một bên.
Kiều Diệp Ngọc đã mấy ngày không gặp Lệ Đình Tuấi ánh mắt này trong lòng chắc chắn đến bảy tám phần biết người bọn họ phái đến bắt cóc Kiều Phương Hạ bị bại lộ, cô ta cũng hoảng hốt không biết nên ứng phó như thế nào.
“Nhanh nghe máy đi” Tống Vân Lan vừa hoảng hốt vừa Sốt ruột.
Diệp Ngọc Lan cần răng nhận điện thoại nhưng chỉ nghe tiếng nước “ào ào” truyền đến.
“Đình Tuấn?” Kiều Diệp Ngọc cẩn thận gọi tên Lệ Đình Tuấn.
“Bảo ba cô nghe điện thoại.” Lệ Đình Tuấn rũ sạch nước trên rau xong mới trả lời từ “Anh từ nước ngoài trở về rổi sao?” Kiều Diệp Ngọc dừng lại một chút sau đó dùng giọng điệu nũng nịu hỏi anh “Tôi không nói lần thứ hai.” Lệ Đình Tuấn thản nhiên đáp lại.
Lúc Lệ Đình Tuấn càng tức giận biểu hiện càng bình tĩnh Kiều Diệp Ngọc không dám làm trái nữa, run rẩy đưa điện thoại di động hướng Kiều Đông Phương.
“Đình Tuấn à…” Kiều Đông Phương cầm duy trì bình tĩnh, cẩn thận chào hỏi Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn lạnh lùng liếc về phía điện thoại di động: “Cho tôi một lý do”
“Con nhóc Phương Hạ này không chịu về nhà, chúng tôi muốn con bé về nhà, vì vậy chúng tôi mới…”
“Ông có biết răng Đình Trung ở đây không?” Lệ Đình Tuấn không đợi ông ta nói xong, mặt không chút thay đổi tiếp tục hỏi.
Kiều Đông Phương đã không dám nói chuyện, đầu dây bên kia rơi vào im lặng như chết.
“Ngoài ra, tôi rất muốn biết năm đó ông Kiều phân phối tiền như thế nào” Lệ Đình Tuấn tiếp tục nói..