*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơi thở nhàn nhạt của cô phun vào trong lòng bàn tay anh, giống như đang gãi gãi khiến anh không giải thích được ngứa ngáy.
Đáy mắt anh hơi dao động.
Buông tay ra, cúi đầu hướng môi Kiều Phương Hạ hôn xuống, bàn tay của Kiều Phương Hạ lại mạnh mẽ che môi mình, không để cho anh chạm vào.
Lúc trước môi anh hẳn là vừa chạm vào Tô Minh Nguyệt, anh không ngại nhưng cô để ý.
Đôi môi lạnh lẽo của Lệ Đình Tuấn rơi vào trên mu bàn tay cô lập tức dừng lại dừng lại.
Kiều Phương Hạ bị anh im lặng hôn, cảm thụ môi anh trẳn trọc từ tay đến dưới tai cô, cổ, tai.
Lệ Đình Trung còn đang ở trên người Lệ Đình Tuấn, Kiều Phương Hạ chỉ sợ đánh thức cậu bé cho nên không dám đưa tay ra đẩy.
“Cô không giữ Anh cắn cắn vành tai nhỏ nhẳn của cô sau đó thì thầm vào tai cô.
Cô mím chặt môi lại thậm chí không dám nhìn anh.
“Khu…” Đúng lúc này trên lầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng ho nhẹ nhàng theo bản năng.
Kiều Phương Hạ vừa ngước mắt lên nhìn thấy Vô Nhật Huy cùng mấy vệ sĩ nhà họ Lệ đứng trên lầu, cô lập tức xấu hổ né tránh môi Lệ Đình Tuấn, bước xuống cầu thang một bước.
‘Việc mất điện hôm nay chắc chắn có liên quan đến chuyện bọn chúng vào phòng của Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ nghe Vô Nhật Huy nói như vậy thì sửng sốt, không quan tâm đến những thứ khác lập tức bước nhanh lên lầu.
Chuyện đầu tiên cô xông vào phòng chính là nhìn máy tính xách tay trên bàn vẫn còn ở đây, tất cả tâm huyết của cô đều ở bên trong, tuy rằng đều có bản sao lưu, cũng đã xử lý mã hóa nhưng nếu bị người trong nghề lợi hại trộm đi thì phiền phức!
Nhìn thấy máy tính vẫn còn, cô lập tức mở ra kiểm tra xem có ai giải mã mật khẩu máy tính của cô hay không, kiểm tra đơn giản thấy cũng không có dấu vết có người động vào mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lệ Đình Tuấn ôm Lệ Đình Trung đi đến trước cửa phòng, nhìn chăm chăm Kiều Phương Hạ đang sử dụng máy tính trong chốc lát nhịn không được hơi nhíu mày.
Cô hình như đối với chiếc máy tính này có sự quan tâm không bình thường.
Kiều Phương Hạ ngước mắt lên vừa lúc đối diện với ánh mắt nghỉ ngờ của Lệ Đình Tuấn.
Cô không lên tiếng, chỉ cẩn thận đóng máy tính của mình, quay lại xem vali và bàn cạnh giường ngủ của mình cũng không bị mất cái gì.
Lệ Đình Tuấn đi ngang qua bên cạnh cô, cẩn thận đem Lệ Đình Trung đặt trên giường Nghiêng đầu lại nhìn về phía máy tính trên bàn.
Một miếng sticker pvc không thấm nước được dán trên nắp máy tính đã được đóng.
Anh ngạc nhiên lại quay mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ giả vờ không biết anh đang nhìn chắm chẳm vào mình, chỉ cúi đầu kiểm tra bên trong vali.
“Năm năm rồi, cô vẫn chưa vứt.” Lệ Đình Tuấn ở phía sau cô bỗng nhiên thấp giọng mở miệng nói..