Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 40: Cảm Ơn Mẹ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







“Ba cháu và mọi người sẽ rất lo lắng đó.



Ngoan, về nhà đi” Kiều Phương Hạ khuyên bảo hết nước hết cái.



Hơn nữa cô chưa từng sinh con, bây giờ đến bảo vệ chung cư cũng hiểu lầm rằng cô đã có một đứa con ba tuổi.



Sau này làm sao mà cô sống nổi được nữa chứ.



“Không về nhà” Đình Trung bướng bỉnh đái Nói xong, liền đẩy cái ghế nhỏ dưới mông Phương Hạ, ngồi đối diện cô: “Cô ơi, cháu đói.”

Đã hơn sáu giờ tối rồi, đừng nói là trẻ con, đến Kiều Phương Hạ cũng đang rất đói.



Cô chỉ đành thở dài bất lực, nói với Đình Trung: “Ăn tối xong là cháu phải về nhà ngay đấy nhé, không được chơi xấu”

Cô nhấc điện thoại lên, định gọi đồ ăn ngoài.



Tuy nhiên nhìn thấy đứa trẻ trước mặt mình có chút đáng thương, cô lại cất điện thoại đi, đứng dậy, bước đến bên tủ lạnh trong phòng bếp, lấy ra ít rau và mì sợi.



Cô có thể tùy tiện ăn uống linh tinh, nhưng trẻ con thì phía Kiều không thể.





Cô vừa rửa rau vừa quay đầu lại nhìn về phía phòng khách, thấy Đình Trung đã tự mở tỉ vi, tìm được kênh dành cho trẻ em, đang chăm chú xem hoạt hình.



Cái quái gì đang diễn ra thế này?



Chuỗi số đó như một vết xăm vào tim cô, khiến cô không bao giờ quên được.



Sau khi đắn đo khoảng hai phút, cô liền bấm gọi đến dãy số đó.



Cô hít sâu vài hơi rồi đưa điện thoại lên tai.



“Alo”

Mười giây sau, một giọng nói trầm thấp từ đầu dây bên kia vang lên, một giọng nói trầm thấp mà cô không thể quen thuộc hơn.




Kiều Phương Hạ mím miệng, rồi nói với anh: “Là tôi, Kiều Phương Hạ.



Con trai anh đang ở chỗ tôi.”

Lệ Đình Tuân nghe cô kể lại ngắn gọn mọi chuyện xảy ra trong hai ngày gần đây, trầm mặc vài giây, sau đó trả lời: “Vậy thì cứ để thẳng bé ở tạm chỗ cô đi, tôi sẽ nói lại với người nhà sau”

“Nhưng mà..”

“Bây giờ tôi đang ở nước ngoài, không tiện”



Nói xong liền tắt điện thoại của Kiều Phương Hạ.



Kiều Phương Hạ nhìn chảm chằm vào màn hình điện thoại, sao anh ta có thể tùy tiện như vậy nhỉ?

Chẳng lẽ anh ta không sợ cô bắt cóc con trai anh ra, rồi vơ vét năm mươi tư tỷ sao?

Nước sôi trong nồi suýt chút nữa trào ra ngoài, Kiều Phương Hạ vội vàng tắt bếp, thở dài rồi đặt mì và trứng xào cà chua lên bàn.



“Ba” Đình Trung liếc nhìn lại cô, chỉ vào một người trên bản tin giải trí, vui vẻ nói.



Kiều Phương Hạ bày biện bát đũa xong liền nhìn về phía tỉ vi đang phát sóng trực tiếp.




Một người phụ nữ đang khoác.



tay Lệ Đình Tuấn, có lẽ hai người bọn họ đnag tham gia thảm đỏ của một liên hoan phim nào đó.



Lệ Đình Tuấn quả nhiên không lừa cô, anh quả thực đang ở nước ngoài.



Cô nhìn anh điều chỉnh lại tai nghe không dây bên tai trái của mình, có lẽ lúc nãy anh ở đây nói chuyện điện thoại với cô, chẳng trách cô nghe thấy bên đó có chút ồn ào.



Cô lại liếc nhìn người phụ nữ đầy quyến rũ bên cạnh anh, tỏ ra điềm nhiên như không, nói với Đình Trung: “Đến ăn mì đi.”

Hai chân ngắn cũn của Đình Trung vội chạy về phía cô, líu lo tán thưởng: “Thơm quá.”

Kiều Phương Hạ liếc nhìn đĩa trứng sốt cà chua không mấy đẹp đẽ gì trên bàn, nhướn mày, món ăn tâm thường này e là chẳng có gì đáng để tâng bốc.



Đình Trung tự mình trèo lên ghế, ngoan ngoãn đợi Kiều Phương Hạ lấy mì cho mình, khi nhận lấy bát mì từ tay cô, liền vô vô thức nói: “Cảm ơn mẹ”

Kiều Phương Hạ lại sững sờ lân nữa, quay đầu nhìn Đình Trung..