Sau khi Kiều Phương Hạ mặc quần áo vào và đẩy cửa bước ra ngoài, một nửa người nhà họ Lệ đều đứng vây quanh bên ngoài cửa, kinh ngạc nhìn cô thương tích đầy người, bước chân trần từ trong phòng đi ra.
Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy những ánh mắt đó như những con dao sắc nhọn cứa lên cơ thể cô, khiến cô cảm thấy đau thấu xương tủy.
Bà Trần thấy cô lập tức tiến lên, lấy tấm thảm mỏng quấn lên người cô, đưa cô quay về phòng.
Đầu óc Kiều Phương Hạ lúc này rất rối bời, cô ngồi trong phòng của mình, nghe thấy tiếng trò chuyện mờ hồ truyền đến từ vòng bên: “Trước mặt bao nhiêu người như vậy, dù sao con cũng phải đối xử với con bé có trách nhiệm một chút chứ.”
“Trách nhiệm sao?”
Lệ Đình Tuấn bật cười đầy mỉa mai: “Vậy thì con sẽ thành toàn cho cô ta.”
Buổi chiều, nhà họ Kiều liền cho người đến.
Hành lý của Kiều Phương Hạ giống như một đống rác bị vứt trước cổng nhà họ Lệ.
Đuổi Kiều Phương Hạ về chỗ bên ba ruột của cô là việc làm cuối cùng mà nhà họ Lệ có dính líu đến cô.
Bầu trời bỗng đổ mưa to, nhưng Kiều Phương Hạ không mở ô lên, cô chỉ đứng im ở đó, ngước mắt nhìn người đàn ông đang đứng trên hành lang, lạnh lùng nhìn cô.
“Anh ơi.” Đôi môi Kiều Phương Hạ run rẩy, đôi mắt cô mờ đi bởi nước mưa, cố gắng lên tiếng cầu xin Lệ Đình Tuấn lần cuối cùng.
Chính anh đã làm chuyện đó với cô, nhưng cô không dám khẳng định liệu lúc đó anh có phải bị kẻ khác hãm hại không.
Cô không trách anh, nhưng tại sao Lệ Đình Tuấn lại nhẫn tâm đuổi cô đi cơ chứ?
Cô không muốn quay về nhà họ Kiều, chính anh cũng biết điều đó mà.
Đối diện với lời cầu xin của Kiều Phương Hạ, gương mặt mặt Lệ Đình Tuấn không có lấy một tia thương xót, anh quay người lại, biến mất sau cánh cửa.
Cánh cửa sắt được chạm khắc tinh xảo cũng nặng nề đóng lại trước mắt cô.
Chuyện Kiều Phương Hạ leo lên giường của Lệ Đình Tuấn, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã được đồn thổi khắp thành phố Hạ Du.
Mọi người đều cho rằng, do mẹ của Kiều Phương Hạ đã cuỗm mất hơn ba mươi tỷ của nhà họ Lệ rồi bỏ trốn cùng tình nhân, chỉ để lại một mình Kiều Phương Hạ ở trong nhà họ Lệ, vì để bảo vệ chỗ đứng của chính mình, có thể tiếp tục trèo cao ở nhà họ Lệ, nên Kiều Phương Hạ đã làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Một tháng sau, Kiều Phương Hạ được lặng lẽ đưa ra nước ngoài, cả hai nhà họ Lệ và họ Kiều đều chọn cạnh im lặng khi đối diện với chuyện này, dù sao thì với địa vị của nhà họ Lệ ở thành phố Hạ Du này, dần dần cũng không có bất cứ ai nhắc đến chuyện này nữa.
Ba năm rưỡi sau, tại nhà họ Kiều.
“Tài xế ra sân bay đón cô cả đã trở về.” Người hầu nói nhỏ với Kiều Đông Phương.
Kiều Đông Phương nhìn chiếc Audi đỗ ở dưới lầu, không nói câu nào.
Lẽ ra đây không phải là thời điểm thích hợp để Kiều Phương Hạ quay về nước, việc học hành của cô ở bên nước ngoài vẫn chưa hoàn thành, song ông cụ nhà họ Kiều đột ngột trở bệnh nặng, vẫn luôn mong muốn được gặp Kiều Phương Hạ lần cuối, vì vậy Kiều Đông Phương không còn cách nào khác, chỉ đành để Kiều Phương Hạ quay về.
Bên ngoài trời mưa rất to, Kiều Phương Hạ cầm một chiếc ô màu đen, bước ra từ chiếc xe Audi.
Cô ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mặt Kiều Đông Phương đang nhìn cô, hai người nhìn nhau vài giây, rồi Kiều Phương Hạ vô cảm thu lại tầm mắt.
Thật khéo làm sao, bất kể ngày cô bị đuổi khỏi nhà họ Lệ hay là ngày cô bị đưa ra nước ngoài, thậm chỉ cả ngày hôm nay, khi cô về nước, trời đều đổ mưa to.
“Chị về rồi.” Cô con gái thứ hai của Kiều Đông Phương, Kiều Diệp Ngọc đứng cạnh cửa, nở một nụ cười xinh đẹp, lên tiếng chào hỏi.
“Ừm.” Kiều Phương Hạ chỉ thờ ơ đáp lại.
Nói xong cô liền mang hành lý vào bên trong, thẳng lưng bước qua cửa nhà họ Kiều.
Trên đường trở về, cô nghe quản gia nhà họ Kiều kể một số chuyện, Kiều Diệp Ngọc đã thi đỗ Đại họ Sân khấu điện ảnh, tuy mới học năm hai những đã có không ít hợp đồng quay phim trong tay, cô ta vừa mới quay xong một bộ phim cổ trang, mặc dù chưa công chiếu nhưng đã rất nổi tiếng.
Mọi người đều đồn thổi rằng, những hợp đồng của Kiều Diệp Ngọc đều do nhà họ Lệ đích thân giành lấy, bởi vì Kiều Diệp Ngọc đã trở thành con dâu tương lai của nhà họ Lệ.
Giờ đây khi nghĩ đến nhà họ Lệ, trong lòng Kiều Phương Hạ chỉ còn lại sự bình thản.
Mối quan hệ giữa nhà họ Lệ và nhà họ Kiều là gì?
Kiều Diệp Ngọc sẽ gả cho người đàn ông hô mưa gọi gió ở thành phố Hạ Du này sao?
Đã có chuyện gì xảy ra trong khi cô ở nước ngoài?
Nhưng dù sao thì cô cũng không quan tâm đến những chuyện này.
Sau khi đi chào hỏi ông nội xong, Kiều Phương Hạ quay trở lại phòng khách, liền trông thấy Kiều Đông Phương đang ngồi đó chờ cô, dường như ông ta có chuyện gì đó muốn nói.
“Nếu như đã về rồi thì đừng đi nữa.” Kiều Đông Phương nói với cô
Kiều Phương Hạ bước đến bên ghế sô pha, cô ngồi xuống, hai chân tao nhã bắt chéo nhau, cô nhìn thẳng vào Kiều Đông Phương, nhếch miệng nói: “Sao thế? Có chuyện cần tôi sao?”
Gần bốn năm không gặp, Kiều Đông Phương cảm thấy Kiều Phương Hạ đã thay đổi kha nhiều, nhíu mày đáp: “Ngày mai ba có sắp xếp cho con đi xem mắt ở bữa tiệc của giám đốc Tiêu, tối nay nghỉ ngơi cho tốt.”
Xem mắt?
E là ông ta chỉ muốn nhanh chóng đuổi cô ra khỏi cái nhà này mà thôi.
Kiều Phương Hạ nở một nụ cười yếu ớt: “Ông Kiều cảm thấy một người già nua héo mòn như tôi còn có người dám lấy không? Chuyện năm đó ầm ĩ như vậy, ông không sợ sẽ khiến nhà họ Kiều mất mặt sao?”.