3.
Nửa năm trước.
Khi Tống Kỳ say khướt trở về nhà, dì Phương bảo mẫu sớm đã tan tầm.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể tiếp nhận Tống Kỳ từ trợ lý Tiểu Đông.
Hô~
Thật nặng!
Không hổ là ảnh đế nổi tiếng trong làng giải trí, vóc dáng rất cao, thậm chí không phát điên khi say rượu.
Ừm.
Tửu lượng tốt.
Để Tống Kỳ trên ghế sofa trong phòng khách, tôi quay người đi nấu canh giải rượu.
Tôi chưa kịp đứng vững thì Tống Kỳ bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.
Hí~
Tôi đứng không vững, trọng tâm dịch chuyển nên ngã vào người Tống Kỳ.
Chỉ bất quá.
“Hừm~”
Tôi hơi choáng váng, muốn đứng dậy nhưng Tống Kỳ đã mở mắt, đôi mắt to đen láy có chút sáng lên.
Không biết có làm Tống Kỳ bị thương hay không, tôi muốn đứng lên.
Nhưng.
Tống Kỳ vòng tay qua eo tôi, khoảng cách lại một lần nữa được rút ngắn lại.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi, đôi mắt chuyên chú.
Tôi hơi sợ hãi.
Bởi vì, tôi chưa bao giờ gần gũi với một người đàn ông đến vậy.
“Anh ơi, anh... anh say rồi.”
“Anh buông em ra, em đi lấy canh giải rượu cho anh…”
Tôi ngẩng đầu lên, không dám nói quá lớn, sợ đánh thức Tống Kỳ.
Vì vậy, cả hai đều trở nên khó xử.
“Nhiễm Nhiễm... Nhiễm Nhiễm...”
Sau khi say, giọng của Tống Kỳ hơi khàn, nhưng không hiểu sao lại có chút mê hoặc.
Tôi chưa kịp giãy giụa thì Tống Kỳ đã dùng đầu ngón tay chạm vào môi tôi.
Bùm~
4.
Hành động này đã vượt quá giới hạn của anh trai em gái.
Tôi không còn quan tâm đến tính mạng của Tống Kỳ nữa, tôi nhảy dựng lên, trốn vào bếp.
Hô~hô~hô~
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Nhiễm Nhiễm, không có chuyện gì xảy ra cả.
Anh trai chỉ là nhận nhầm người thôi.
Sau khi thu lại vẻ ngạc nhiên và hoảng sợ trên mặt, tôi đem cho Tống Kỳ một bát canh giải rượu.
Quả nhiên.
Tống Kỳ chỉ là uống say, nhận nhầm người.
“Anh ơi, anh ơi...”
Vỗ vỗ mặt Tống Kỳ, anh ấy vô thức đánh vào tay tôi.
“Anh ơi, uống canh giải rượu xong lên lầu nghỉ ngơi đi...”
Không có phản ứng.
Được rồi.
Giải quyết dứt khoát.
Tôi cũng vỗ mạnh vào cánh tay Tống Kỳ một cái.
Ba!
Trên cánh tay trắng nõn xuất hiện một dấu tay màu đỏ tươi, trông có vẻ tàn nhẫn.
Nhưng dù sao thì Tống Kỳ cũng đã tỉnh dậy.
Anh ấy ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu.
Có vẻ rất không hài lòng với hành vi của tôi.
Ách.
“Anh ơi, em đã nấu canh giải rượu cho anh, uống xong thì lên lầu nghỉ ngơi.”
Không nói một lời, Tống Kỳ nhanh chóng sảng khoái uống xong.
Bất quá.
Tống Kỳ đang đi trên đầu cầu thang, quay lưng về phía tôi.
“Nhiễm Nhiễm, lần sau anh uống say... em.”
Giọng của Tống Kỳ vẫn khàn khàn và êm dịu.
“Tránh xa anh ra. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng anh nói với em.”
Nhìn thấy Tống Kỳ từng bước biến mất khỏi mắt tôi, tôi không hiểu sao lại cảm thấy bất an.
Có ý tứ gì?
Tống Kỳ, là muốn tôi sớm dọn ra ngoài sao?