Đôi tay Ngọc run run cầm chiếc điện thoại, trên màn hình, tấm ảnhvà người trong đó là nó với dòng máu chảy trên đầu! Kai nhanh chóng cầm lấy điện thoại đưa mọi người cùng xem, ai nấy đều sửng sốt, một đứanhư nó mà bị bắt cóc như thế này thì thật bất ngờ!
– Nhanh chóng định vị tìm chỗ đang ở! Tập trung người đi lục soátthành phố này lên, liên lạc sang Anh thông báo về việc này, liên lạcqua dây chuyền, một nửa ở lại đây quản tất cả mọi việc, một nửa đi lục soát! Tuyệt đối không được mất cảnh giác, rõ chưa? – Key nói
– RÕ!
– Ngọc, Kino, Ken, Yun, Kai dẫn người đi lục soát! Còn lại ở nhà sẽ đăng nhập vào bản đồ vị trí và liên lạc, nhờ bên họ Bạch liên lạcbên phía cảnh sát là ok! – Key nói
– Lục soát tất cả khu vực quanh đây! – Cen nói
Mỗi người một việc, 5 người được giao việc đi lục soát như tên bắnnhanh chóng 2 chiếc xe hơi và 1 chiếc moto phóng thẳng ra đường, sau đó thì một dàn xe đua chạy sau với tốc độ kinh khủng! Không màng đến tính mạng, chạy bán sống bán chết, trên con đường tràn ngập người dân,đoàn xe đua chạy như điên khiến ai thấy cũng phải né. Yun chạy chiếcmoto lượn lách trên đường, đúng như tên gọi là ĐMV! Kino đi cùng Kai, Ngọc đi cùng Ken trên 2 chiếc xe hơi và phía sau là một dàn siêu xekhác nhau.
– Chẳng phải anh không đủ tuổi lái xe sao? – Kai nhìn Kino
– Chú mày không muốn rớt xe thì im lặng đi! – Kino nói
– Lần trước anh là người lái xe đúng không?
– Cầu nguyện đi! – Kino nhếch mép
Trong căn biệt thự, các vệ sĩ áo đen đứng xung quanh nhà, Key cùngnhững người khác ngồi trong phòng khách, những chiếc laptop hiện đại, tân tiến nhất đều tập trung ở đây cả! Tiếng gõ bàn phím liên tục vang lên, không khí nặng nề:
– Đã kết nối tới vệ tinh! – MC nói
– Tốt rồi! Kiểm tra! – Cen nói
Rất thành thạo, chuyên nghiệp, nhanh như chớp trên màn hình của mỗi chiếc laptop đã hiện lên bản đồ thu nhỏ, dấu chấm đỏ là vị trí cănbiệt thự, dấu chấm màu vàng là vị trí của nó, màu đen là của nhữngngười đang đi lục soát!
– Không có tín hiệu! – Pin nói
– Mẹ kiếp! Kiểm tra lại lần cuối ở sân bay! – Key tức giận
Lúc sau, màn hình hiện lên camera của toàn bộ sân bay, trên camera ở bãi giữ xe đã ghi hình lại toàn bộ sự việc diễn ra! Key cực kì tứcgiận khi xem những thứ diễn ra trên màn hình:
– Mẹ nó! Bọn hèn! – Key quát lên
– Bình tĩnh đi! Nhận dạng bọn chúng! – Cen nói
– Bọn này là sát thủ đánh thuê, thường chỉ nhận tiền và làm theo yêu cầu của khách hàng! – TA nói
– Thông tin vừa mới cập nhật thì chúng đã gia nhập vào một băng, đó là băng chúng ta đã bỏ sót! – Pin nói tiếp
– Tìm trụ sở của chúng! TA cùng Pin đến dọn ổ đi! – Cen nói
– Rõ!
Hai người vừa được giao nhiệm vụ liền tức tốc đi cùng với một nhómcấp A. Ai nấy đều tức giận, đều chung một mục đích là tìm ra nó!Trong vòng chưa tới 2 tiếng, trụ sở của băng nhóm đó đã bị dọn sạchnhưng vẫn không bắt được tên thủ lĩnh!
– Giết sạch từng tên rồi đốt trụ sở của chúng! – Key nói qua điện thoại
Cúp máu điện thoại, nỗi bất an dần tăng lên, vẫn không có tin tứccủa nó! Đã rất lâu rồi từ 5 người kia vẫn chưa có báo cáo gì hết khiếnKey càng lo lắng thêm! Bỗng tai nghe phát lên tiếng rè rè:
– rè … Rè….. Như đây ….. Rè…… Rè… Căn nhà gỗ ….. rè…. Rừng cao su ……. Rè … Nhân
Ai nấy đều lắng nghe tín hiệu phát lên, không khí căng thẳng hẳn lên! Tín hiệu tắt đi:
– Như, như! – Cen nói
– Mất tín hiệu rồi! – Key nói
– Định vị tín hiệu! – Cen nói
– Có rồi! Căn nhà gỗ ở rừng cao su phía Tây thành phố!
– NHANH CHÓNG DI CHUYỂN SANG RỪNG CAO SU Ở PHÍA TÂY THÀNH PHỐ! – Key nói qua dây chuyền
5 người đi lục soát nhận được thông tin liền chuyển hướng, Yunphóng hết tốc độ sau khi nhận được thông tin đó! Lúc này điện thoạiNgọc reo lên:
– Alo?! – Ngọc bắt máy
– Alo, Trường đây, Quỳnh bị bắt rồi! Theo tín hiệu ở đó có ngườibên mày, căn nhà gỗ ở rừng cao su phía Tây thành phố! – Hắn nói
– Tụi tao vừa biết đây, gặp nhau ở đó! – Ngọc nói
Thông tin đã được xác nhận, không cần nghĩ ngợi nhiều! Thành phốhiện tại bị náo loạn bởi hàng chục chiếc xe chạy như điên trên đường.Hắn cũng nhanh chóng cùng người của mình đi tới phía Tây! Cuộc chơichính thức bắt đầu!
Một lát sau, hàng chục người đã tới rừng cao su, như đã được sắpxếp sẵn, các sát thủ đều tìm cho mìn vị trí thích hợp! Không biết từbao giờ, Yun đã tiến đến cánh cửa gỗ ==, nhìn vào, Nhân cùng một đámngười đang chỉa súng vào nó và Quỳnh! Quay lại ra hiệu cho những ngườibên dưới tiến lên, Kino nhanh chóng bỏ 6 trái bom khói mù vào căn nhàgỗ qua cửa sổ! Hắn cũng đã đến tự lúc bao giờ và mai phục trên nóc nhà
– * ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG * * Rầm 8
6 trái bom nổ liên hồi, căn nhà nhanh chóng bị lớp khói trắng baotrùm! Nó bất ngờ nhìn lên phía trên, có người đang nhảy xuống!
– PHÒNG NGỰ! – Nhân hét lên
Từ cửa có người đang bước vào, qua lớp khói trắng mù mịt, nó khôngthể nhìn ra là ai cả! Nhanh như gió, tiếng kiếm vụt trong khoảng không. Nó bắt đầu cảnh giác, lớp khói trắng dần tan và khung cảnh hiện lên! Đám người của Nhân đều đã chết một cách thảm thương, đầu lìa khỏi cổ. Cảnh tượng rùng rợn, máu chảy lênh láng, chỉ có một mình Nhân sốngsót!
– Quỳnh! – Hắn kéo Quỳnh
Nó mất cảnh giác quay lại, hắn đang hỏi han lo lắng cho Quỳnh, cóvẻ hắn rất lo lắng. Quỳnh khóc oà lên, nó nhìn 2 người họ rồi cảm thấy thật thương hại cho bản thân! Bỗng Nhân từ phía sau kẹp cổ nó, họngsúng chỉa vào thái dương:
– Không được đến gần! – Nhân nói
Từ ngoài cửa, Anh và Kai bước vào, trên tay là khẩu súng trường đặc biệt! Anh nhìn nó, lòng không khỏi đau xót, da thịt rách ứa máu,khuôn mặt lấm lem đầy máu, đôi bàn tay thẫm đẫm máu không khác gì mộtkẻ giết người.
– Như! – Quỳnh kêu lên
– Hahahaha! Các người nghĩ thắng được tôi sao? Thật nực cười, thử bước lên đi! – Nhân cười đểu
– Như, em không sao chứ? – Ken hỏi
– 2 … Giết chết con khốn này đi, đừng lo cho em! – Nó nói
Nó nhìn anh mỉm cười, nụ cười của sự đau thương mất mát, vô vọng,bỏ cuộc. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nó không cần sống nữa, nụcười đi kèm nước mắt, nó mệt rồi! Kai nhìn nó, không còn là cô gáiKai gặp đầu tiên, đôi mắt tím đó không còn vui vẻ nữa, nụ cười đó mang đầy đau thương. Cô gái tên Như khi Kai gặp mang đôi mắt tím đầy sứcsống, luôn rạng rỡ! Giờ đây không còn nữa ….
– Nhân, buông súng xuống! – Anh nói
– Anh có quyền gì bảo tôi? – Nhân hỏi
– Nếu mày buông xuống, mày không chết! Chọn đi! – Hắn đưa súng nhắm vào Nhân
– Hahahaha! Thật nực cười, Trường à, mày không ngờ tao lại bắtQuỳnh đúng chứ! Để tao nói cho mày nghe lí do, con nhỏ trong tay tao, tao biết chắc nó sẽ hi sinh vì Quỳnh! – Nhân nói
– Như …. – Quỳnh lo sợ
– CÂM MỒM LẠI HẾT ĐI! MẸ KIẾP, GIẾT CON KHỐN NÀY ĐI! – Nó quát lên
Ai nấy đều sững sờ, nó quát lên đầy tức giận. Nó không muốn nghethêm nữa, chết là hết, tại sao cứ nói nhiều? Không nghe nữa!
– Nào nào! Bình tĩnh đi cô bạn! Cuộc vui chưa kết thúc! – Nhân nói
– Đồ con khốn! – Nó nghiến răng
– Hahahaha! Để tao nói cho mày nghe, một đứa con không thể bảo vệcha mẹ mình, một đứa bất tài vô dụng, một đứa có lòng vị tha vô bờ bến. Kết cục là trả giá, ba mẹ mày đã trả giá cho lòng vị tha của mày! – Nhân nói
– Im đi! CÂM MỒM MÀY LẠI! – Nó hét lên
Nó thở dốc, một lần nữa đôi mắt huyền ảo đó lại sáng lên, nhìn xung quanh, nó phát hiện cây kiếm trên sàn!
– Sao hả? Kích động lắm sao? – Nhân nói
– Tao đã từng nói, tao sẽ không tha thứ cho kẻ nào đụng tới người thân của tao! Và mày đã phạm lỗi rồi …
– Mày sẽ làm gì tao? – Nhân nói
– * Xoẹt * a a a a a
Tiếng lưỡi kiếm sắc bén vang lên trong đêm, cánh tay kẹp cổ nó đứtlìa ra, không phải là nó, mà là Yun! Không biết đứng đó từ bao giờ,Yun nhanh chóng chặt đứt cánh tay của Nhân. Nó chụp lấy thanh kiếm trên sàn, quay sang nhìn Nhân đang ôm cánh tay chảy máu của mình:
– Mày đã phạm tới ba mẹ tao! Kết cục không tốt rồi!
Nụ cười nhếch mép in hằn lên môi, màu tím sáng rực lên, nó như trởthành người khác. Lòng hận thù bao trùm lấy lí trí của nó, mục tiêucủa nó là Nhân!
– * Xoẹt * a a a a
Tiếng kiếm sắc bén lại vang lên, một bên chân cũng đứt lìa! Thanhkiếm trên tay đã dính máu của Nhân, nó không lòng thương hại nữa:
– Sao hả? – Nó nhếch mép
– Tha …. Tha cho tao! – Nhân khóc lóc
– sẽ cho mày chết từ từ đừng lo! – Nó nói
– Tao xin lỗi, tha cho tao!
– Mày nói đúng, giết hoặc bị giết, tao chọn cách giết, mày là bị giết! Cầu nguyện chúa, Amen! – Nó nói
Quay lưng bước về phía Anh, nó mệt rồi, chỉ muốn được anh và Key ôm vào lòng và khóc oà lên! Cuộc sống, xã hội, gia đình, thật mệt mỏi!
– NHƯ, CẨN THẬN!
– * ĐOÀNG *