Tình Yêu Cấp 2

Chương 147




Im lặng ngoan ngoãn ăn cháo, nó khụt khịt mũi vài lần, không dám lắc hay gật chỉ tiếp tục ăn cháo

Hắn dường như rất hài lòng, ngồi trên giường cạnh nó tiếp tục đút cháo, lâu lâu lại dùng khăn trên đầu giường lau miệng cho nó. Mỗi khi như vậy nó đều khó chịu né tránh nhưng bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng sợ lại ngoan ngoãn vô cùng..

– Có chuyện gì phải nói ra, em cứ giấu trong lòng thì làm sao mà tôi biết để mà giải quyết?!

Hắn đột nhiên phá vỡ bầu không khí, nó ngước lên nhìn, được có chuyện gì phải nói đúng không? Nó nhìn sắc mặt hắn lạnh như tờ giấy, định nói rồi lại thôi. Không khéo lại bị ăn quát!

– Con gái của bà Lương, vừa đi du học Pháp về. Bức ảnh em thấy, tôi đi trước cô ta đi sau đúng không?

Nó khựng người lại, thì ra hắn biết rồi? Vậy sao nãy giờ còn vòng vo? Được rồi, không đánh mà tự khai, ngoan lắm!

Yun đút cho nó một muỗng cháo nữa, ánh mắt hình viên đạn bắn thẳng vào đối phương, gằn từng chữ:

– Em muốn chọc tôi tức chết đúng không? Chỉ có như thế thôi mà em đã nổi điên lên với tôi?!

– Anh rõ ràng nói rất ghét tiếp xúc với con gái, không thích con gái chạm vào cũng như đến gần! Chính miệng anh nói như vậy, tấm ảnh đó khoảng cách hai người cách nhau chưa tới một sải tay, cô ta còn cười tươi như tìm được mỏ kim cương vậy.

Nó tức giận nói, cứ cho là nó có tính con nít suy nghĩ chưa kĩ mà đã tức giận nhưng hắn không nên nổi nóng ngược lại! Điều này chỉ khiến nó càng muốn nổi điên hơn!

– Đúng rồi, tôi tính tình con nít! Tôi muốn chọc tức chết anh đấy, nổi điên với anh đấy! Sao hả, anh định làm gì? – Nó nói tiếp

– Định làm gì? Em rõ ràng không biết phải trái đúng sai đã vội kết tội y như rằng tôi lừa em vậy! Em có cầm tấm hình đó hỏi tôi chưa? Có hỏi rằng người trong đó là ai, làm gì đi đâu với tôi chưa? Rốt cuộc, em đã từng quan tâm đến tôi chưa?

Từng lời của Yun thốt ra, nó ngồi im lắng nghe mà tim cũng nhói theo.

Tuổi 18, cái sự nông nỗi bồng bột, tính háo thắng và cả những cảm xúc thất thường như thời tiết ở Sài Gòn. Nếu một phút trước có thể tức giận thì một phút sau đã vỡ oà ra những cảm xúc vỡ vụn..

– Không muốn hỏi anh, vì sợ anh sẽ quát thế này.. Anh sẽ giận dữ, sẽ bênh vực người ta như anh đã từng. Tôi sợ anh tức giận, một tay đập bỏ hết tất cả tình cảm tôi dành cho anh.. Hoàng Nhật, anh nói xem lúc đó tôi phải làm sao?

Bỗng nó dịu giọng, mắt đọng lại một màn nước mỏng, hai bờ vai nhỏ run lên, mặt cúi xuống đất, lúc này cổ họng nó nghèn nghẹn như bị thứ gì đó chặn lại. Cố giữ bình tĩnh, nó ngước lên nhìn vào đôi mắt màu xám, cổ họng đau rát mà nói:

– Nếu một ngày anh có bỏ đi, thì hãy đánh tôi một cái để tôi có lí do mà hận anh, được không?

Yun sững người, nhìn cô gái nhỏ trước mắt lúc này mới nhận ra người con gái này mong manh đến mấy.

– Tôi doạ em sợ rồi?

Hắn thở dài, tay áp vào má nó.

– Xin lỗi, tôi lại to tiếng với em..

Nó im lặng, rồi lắc đầu.

– Không nói được thì đừng cố nữa, đau không?

Hắn để hộp cơm xuống, hai tay áp vào má đối phương bắt nó nhìn mình.

– Hỏi em, đau không?

Nó chần chừ, rồi gật đầu.

– Đau lòng lắm..

Nước mắt chảy dài xuống, nó nhắm tịt hai mắt lại ngăn không để bản thân khóc thêm nữa. Hắn lau nước mắt trên khuôn mặt, thấp giọng nói:

– Ai chọc em đâu mà khóc? Em mít ướt vừa thôi..

– Không thích anh, cả đời này cũng không thích anh nữa. Thích anh, đau lòng chết đi được…

Nó oà lên, giọng nói khàn khàn khó nghe. Mít ướt cũng được, khóc nhè cũng được, giờ đây chỉ muốn khóc thật lớn cho cả thế giới biết rằng vì Trang Hoàng Nhật mà bản thân đã phải đau lòng đến đâu.

– Không thích nữa thì yêu được rồi, không sao đâu!

Hắn ngồi lên giường kéo nó vào lòng, thở dài như vừa trút đi một gánh nặng trong lòng vậy.

– Anh rõ ràng đang chơi tôi, anh gạt tôi.. – Nó nghẹn ngào

– Tôi gạt em cái gì? – Hắn hỏi lại

– Tại sao hôm đó không kéo tôi lại, anh nói sẽ không buông tay tôi vậy mà anh để tôi đi! Rõ ràng là anh gạt tôi! – Nó nói

– Em, rõ ràng em là người bỏ đi bây giờ lại trách tôi? – Hắn nhíu mày

– Anh chuẩn bị quát nữa chứ gì, không sợ, không sợ anh nữa! – Khóc lớn

– Em…

– Không cho anh ôm nữa, buông ra!

Nó vùng vẫy khỏi vòng tay của Yun rồi chui tọt vào chăn. Hắn bóp bóp mi tâm, từ ngày quen biết con bé này dường như hắn không còn biết kiềm chế cơn tức giận nữa. Nhưng khi nghe tiếng khóc thút thít, tiếng nấc nghẹn ngào thì cơn giận kia lại xẹp xuống.

Cái này gọi là dại gái, dại gái!

– Mau chui ra đây, em chết ngạt thì tôi phải ở với ai? – Yun kéo kéo cái chăn

– Ra đây, chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà! – Hắn nói tiếp

– Em tỏ tình xong, giờ trốn như vậy tôi phải làm sao đây? Mau ra đây, tôi sẽ vì đất nước mà chịu thương một kẻ ương bướng như em!

– Không cần anh thương, đi đi! – Nó trong chăn hét lên

– Không được, đi là đi thế nào? Tốn bao nhiêu công sức mới đem em về được, lỡ ai cướp em đi thì làm sao? Ai đền em cho tôi đây? – Hắn cười

– Ra đây, không khóc nữa, nghe lời tôi!

Hắn giật mạnh cái chăn ra nhưng không được, nó bên trong như dính keo với cái chăn vậy. Không khí im lặng, nó hơi thả lỏng không cầm chặt chăn nữa và đó là sai lầm!

– Anh làm cái gì vậy? Mau cút ra!

Bên trong chăn tối như mực, nó chỉ có cảm giác ai đó đè lên mình rồi cả hơi thở nóng phả vào tai.

– Yên nào..

Lời nói bên tai, trong bóng tối nó mơ hồ không thấy rõ mặt của đối phương. Nước mắt vẫn cứ chảy dài, ướt đẫm cả chiếc gối, nó mím chặt môi không để mình khóc lên thành tiếng.

– Bản thân tôi thô lỗ, luôn cọc cằn quát em, không thể nói lời yêu thương ngọt ngào như nam chính trong ngôn tình mà em hay thấy. Nhưng tôi thương em, cả đời này tôi chỉ thương mình em!

Hắn mở cái chăn ra, tay lau đi nước mắt, dừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Tôi chọn ba từ này vì từ thương có cả tình yêu lẫn trách nhiệm mà tôi dành cho em. Tình cảm không chỉ thể hiện qua lời nói, em phải hiểu điều này. Tôi không hẹn thề, nhưng sẽ bảo vệ em cả đời. Tôi không nói lời yêu thương mỗi ngày, nhưng cả đời này ngoài em tôi không yêu ai cả.

Nó định nói thì hắn đã thay đổi sắc mặt, tay nâng cằm nó lên nói:

– Cái gì cần nói cũng đã nói, cho nên nếu em chạy khỏi tôi, tôi sẽ đánh gãy hai chân em.

– Cái này là anh đang tỏ tình hay đang ép buộc? – Nó hỏi

– Hành hạ người mình yêu cũng là một cách thể hiện tình cảm!

– Không cần, không thích anh nữa!

– Em dám không thích?!

Nó nở nụ cười, tay chạm lên khuôn mặt hắn. Ngón tay chạm lên từ đôi mắt đến sóng mũi rồi đôi môi. Chậm rãi cất tiếng:

– Không cần anh hẹn thề, chỉ cần một đời này ở bên nhau.

Xong rồi tay choàng qua cổ Yun, nó kéo xuống đặt nụ hôn lên má hắn. Cảm giác khuôn mặt nóng như lửa đốt, nó hắng giọng nói:

– Mau leo xuống, tôi muốn ăn cháo!

– Cái này là em đang dụ dỗ tôi, biết không hả?

Nói rồi Yun nâng cằm rồi chiếm lấy bờ môi mềm. Nó bị hôn đến mê man, khi cả hai dứt ra hắn vẫn còn chút luyến tiếc..

– Anh, lại ăn ” đậu hủ ” của tôi! – Nó nói

– Ừ, rất ngon! – Hắn thản nhiên

– Tự nhiên không muốn thích anh nữa…

– Không muốn thích tôi? Cô gái, em muốn tôi đánh em tới khóc không?

-…..

Dù có thích hay không, thương hay không thì giữa hai người này vẫn luôn tồn tại bạo lực!

– Ngày mai sẽ đem cháo qua cho em, nghỉ ngơi cho tốt!

Sau khi hắn đút nó ăn hết cháo, ép uống hết chai nước chanh pha với mật ong mới yên tâm đi về. Nó no căng ngồi trên giường, nhìn hắn tay xách hộp đựng cơm mà phì cười.

– Không cần đâu, nhìn thấy anh chỉ tổ chướng mắt! – Nó nói

– Tôi càng muốn em chướng mắt cả đời! – Hắn thản nhiên

Hắn hôn lên trán nó rồi xoa đầu, thấp giọng nói:

– Ngủ đi, tạm biệt!

– Ừ, tạm biệt!

– Mau nói, em yêu anh thử cho tôi nghe?!

– Hơ, anh nghĩ mình là ai? Tôi chỉ là cảm nắng anh thôi, đừng có mơ mộng viễn vông. Đợi sau khi hết bệnh, tôi sẽ đá anh!

– Ừ, tôi cũng đợi sau khi em hết bệnh, đem em nhúng vào thùng kem!

– Anh rõ ràng là muốn hành hạ tôi!

– Đã nói rồi, hành hạ cũng là một cách thể hiện tình cảm!

Hắn cười rồi bỏ ra ngoài, nó ngồi trên giường ngây người một lúc..

À thì ra là đã tỏ tình rồi, là nó tỏ tình trước, là nó tỏ tình trước, là nó tỏ tình trước! Là cọc đi tìm trâu!!!!!!!!!!!!! Nó xấu hổ, gào thét trong tâm ngàn lần!

————-

Hai ngày tiếp theo, đúng như đã nói Yun làm tròn trách nhiệm một người chồng tương lai đem cháo sang! Và nó đã hết bệnh!

Tiếp theo đó, chính là sinh nhật 18 tuổi của nó! Vừa hết bệnh, nó đã bị Ngọc lôi lôi kéo kéo lựa trang phục cho buổi tiệc quan trọng này. Thật ra bản thân nó cũng không thấy có gì là quan trọng lắm, bởi vì nó chưa từng tổ chức tiệc sinh nhật cả!

– Này này, mày xem cái này đẹp không?

Ngọc huých tay nó, khẽ nhíu mày không thèm liếc mắt sang mà nói:

– Đẹp đẹp!

– Đến cả nhìn cũng không có mà đẹp cái nỗi gì, đừng chơi game nữa mau lại đây lựa với tao! – Ngọc kéo tay nó

– Mày hỏi tao cả chục bộ rồi, chọn đại đi!

– Không được, chị đây phải thật lộng lẫy!

– Hôm đó sẽ cho mày lên cắt bánh kem, yên tâm

– Sinh nhật tao qua rồi, cảm ơn!

Nó cười rồi tiếp tục chuyên tâm chơi game. Ngọc ngồi kế bên đang xem trang sức thì có điện thoại gọi đến:

– Alo, nghe! – Cô nàng trả lời

– Chịu bắt máy rồi? Muốn chết hả con nhỏ kia! – Bên kia có vẻ đang tức giận

– Xin lỗi ai thế ạ? – Cô nàng vẫn thản nhiên

– Em, em được lắm! Đại Ngọc, em đây là muốn gì?

– Muốn đánh chết anh, được chưa? Bảo cô người yêu cũ của anh đừng gọi cho tôi nữa, tiểu thư danh giá mà hành xử như một kẻ thiếu học!

– Ghen, em ghen sao? Hahahaha, Đại Ngọc rõ ràng là em thích tôi!

– Ghen cái con khỉ, mau cút!

Cô nàng giận dữ tắt máy, hừ lạnh rồi tiếp tục xem trang sức. Nó ngồi bên cạnh nghe rõ cuộc nói chuyện liền tò mò hỏi:

– Sao thế? Lại cãi nhau với Kino à?!

– Cả tuần rồi – Ngọc hờ hững

– Lần này là chuyện gì?

– Bạn gái cũ của anh ta đột nhiên phát điên, gọi cho tao nói gì mà không được đến gần rồi gì mà đừng cưa cẩm anh ta! F*ck, bà đây cho tiền cũng không cần loại người như anh ta!

– Hahahaha, vậy chẳng phải cô ta coi mày là tình địch sao?

Ngọc thở hắt ra rồi bực dọc nói:

– Một lũ người phiền phức!

Nó cũng gật gù đồng ý, không cho ý kiến thêm. Bỗng Ngọc liếc nhìn, rồi cười cười nói:

– Còn mày với Yun sao rồi? Tình nồng thắm hay là đã chà đạp nhau đến biến dạng đây?

Đang chơi game lưu loát thì bàn tay bỗng cứng đờ, nó cố bình tĩnh nói:

– Sao là sao? Ý mày là gì?

– Còn hỏi nữa, đã tỏ tình chưa? Ai tỏ tình trước? – Ngọc hào hứng

– Nói nhảm, nói nhảm! – Nó xua xua tay

– Tỏ tình rồi? Thiệt sao?

– Tỏ tình cái đầu mày, bà đây cho tiền cũng không thèm tỏ tình với hắn, nghe rõ chưa?! – Nó nói

– Ồ vậy sao, vậy để tao hỏi Yun! – Ngọc cười

– Mày mà hỏi anh ta, tao sẽ kêu anh hai cho mày nhận vụ ở Nga vào đầu xuân!

– Nham hiểm, đây là lạm dụng chức quyền! – Cô nàng ức uất

– Cái gì có lợi phải biết sử dụng chứ, mày cũng đã từng nói ý này với tao mà

– Tao đánh giá thấp mày rồi..

Nó hài lòng, trong lòng mừng rở. Nếu Ngọc hỏi Yun thì hắn ta chắc chắn sẽ lộ khuôn mặt kiêu ngạo mà nói: Đương nhiên là em ấy rồi, nhìn tôi giống như sẽ nói trước sao?

Còn đang ăn mừng trong lòng, chỉ một câu nói của Ngọc mà điện thoại trong tay đã rơi bộp xuống đất:

– À mà mày biết gì chưa, Trường cũng có mặt hôm đó, hôm trước hắn ta có hỏi tao về tình hình của mày, giọng điệu nghe có vẻ lo lắng lắm…

(Còn tiếp)