Màn đêm buông xuống bao trùm nước Mĩ, nhiệt độ về đêm càng thấp cũng như tuyết rơi càng dày thêm. Nhà hàng A đang du dương đắm chìm trong bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng, tiếng va chạm của thuỷ tinh hay là tiếng ồn ào từ nhà bếp ngược hẳn với thời tiết bên ngoài. Tiếng cười nhỏ nhẹ của những tiểu thư danh giá, tiếng trò chuyện nho nhã của những chàng thiếu gia nhà giàu khiến cho nơi này đặc biệt sang trọng, hay còn gọi là nơi chỉ dành cho nhà giàu!
– Chai 1775 Massandra, không tệ..
Chàng trai ngồi bàn cạnh tấm kính vừa cầm ly rượu nhấm nháp vừa nói, môi khoé léo nở nụ cười hài lòng khiến bao nàng tiểu thư có mặt đêm nay chết mê chết mệt. Anh ta mặc âu phục đen, áo sơ mi trắng mở hai cúc khiến khuôn ngực rắn chắc màu đồng lấp ló dưới lớp vải, đôi mắt nâu sắc bén lại mang thêm vài phần lạnh lẽo.
– Sao? Có cô nào lọt vào mắt xanh rồi?!
Giọng trầm khàn vang lên, người ngồi đối diện đang nhàn nhã cắt miếng thịt trên dĩa, động tác nho nhã vô cùng. Áo sơ mi màu tối, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay trái vẫn băng vải trắng. Ánh mắt anh ta lạnh băng, khuôn mặt vô cảm khiến người ta dù ngồi cạnh đống lửa cũng đổ mồ hôi lạnh.
– Để xem…ưm chậc chậc, trang điểm chắc cũng cả chục lớp, nụ cười quá giả tạo, giọng nói thì chảy cả nước. Hình như ở cạnh hai con bé kia ít trang điểm nên đã quen mắt với mặt mộc rồi!
Key cầm ly rượu cười cười, ánh mắt đảo xung quanh nhà hàng, có khi chạm mắt với vài tiểu thư đang nhìn anh ta lại nháy mắt khiến người ta thẹn đến đỏ mặt, còn vị thiếu gia ngồi cùng thì tức đến tím cả mặt. Key cười nhẹ như chào hỏi, ánh mắt lại bắn ra vài tia đắc ý..
– Mặt mộc? Ừ, cũng thuận mắt vài phần..
Yun cười đểu, khoang miệng đang lan ra vị thịt cùng sốt rượu vang. Hắn vừa nãy cũng nhìn vài cô gái trong đây, quả nhiên chỉ có người kia là thuận mắt!
– Đại Ngọc, nhìn kĩ thì chính là mỹ nhân. Nhưng vì quen biết lâu ngày, mọi tính xấu con bé cũng không thèm giấu diếm, lại giỏi võ nên trong mắt tụi thuộc hạ lẫn cấp trên đều trở thành một đứa con trai mất rồi!
Key nói tiếp, ánh mắt có phần tia thích thú khi nhắc đến chủ đề này.
– Còn về nhóc con, chậc chậc đúng là hơi khó để đánh giá nha. Tổng quát toàn diện rất bắt mắt, càng nhìn càng đắm chìm vào si mê không thôi nhưng đối với người lạ thì lạnh nhạt khiến nhiều người dễ mất hứng thú sau khoảng thời gian ngắn tiếp xúc. Nếu muốn một cô gái quyến rũ, tính cách lì lợm thích gây chuyện thì chọn Đại Ngọc. Còn nếu muốn một cô gái lúc thì lạnh nhạt vô cùng, lúc thì tàn nhẫn như Đắc Kỉ thì chọn Thảo Như a~
Key nói tiếp, ánh mắt sắc bén nhìn Yun đang nhâm nhi ly rượu trong tay. Thấy anh ta dùng đột ngột, hắn đưa mắt nhìn Key một cái. Key bật cười, tay lắc lắc khiến thứ chất lỏng trong ly thuỷ tinh dập dờn như sóng biển:
– Cả hai đều có một điểm chung chính là..
– Cực kì ngông cuồng.
Hắn cướp lời, môi cũng nhếch lên, khoé mắt hơi cong. Key ngưng động tác lại, nhìn hắn bằng ánh mắt thích thú. Yun đặt ly rượu rỗng xuống, nhân viên thấy thế tiến tới rót rượu rồi lui xuống với bộ dáng cực kì cẩn trọng.
– Hôm nay rốt cuộc hẹn tao ra đây để nói về chuyện này? – Yun hỏi
– Một chủ đề thú vị, chẳng lẽ mày không thích? – Key nhìn Yun
– Đem con gái người ta ra đánh giá, có gì thú vị?
– Sao không nói thẳng là không thích người con gái của mình bị người khác lôi ra đánh giá? Còn vòng vèo trăm ngã!
-….
Hắn không phủ nhận, im lặng uống rượu. Key đương nhiên không bỏ qua cơ hội đáng giá này, liền công kích:
– Chơi đùa có giới hạn!
Biểu cảm lạnh đi vài phần, ánh mắt viên đạn bắn về phía Key. Hắn buông ly rượu xuống, giọng nói lạnh âm độ C:
– Ý mày là gì?
– Chính là những gì mày đang nghĩ. Nếu là chơi đùa, dừng tại đây ngay lập tức. Vì những gì xảy ra, tao thấy đã quá giới hạn cho phép..
Key cắt đứt miếng thịt trên dĩa, lời nói ngập mùi máu tanh. Hôm nay, anh ta cần phải nói chuyện với người có thể sau này làm em rể của mình một cách nghiêm túc nhất!
– Hoàng Nhật, mày phải biết rằng gia thế chúng ta ngang nhau, chuyện tình cảm chính là thứ dường như bị cấm tuyệt đối! Một khi mày đã để con bé lún sâu vào, bản thân con bé sẽ vùng vẫy đến chết – Key nói
– Nhìn tao giống có chỗ nào chơi đùa sao? – Hắn dùng ánh mắt lạnh nhìn Key
– Rất giống! – Key thản nhiên
-…..em ấy nói vậy sao?
– Nếu em ấy nói vậy, mày sẽ làm gì?
– Đương nhiên là lên giường đập cho một trận, giảng một bài đạo đức về việc tôn trọng nhân phẩm người khác!
– Mẹ nó, dùng cách khác!
– Giảng một bài đạo đức xong leo lên giường!
– Thiếu gia, hai cách này khác nhau sao?
– Quy trình diễn ra?
– Dẹp mày đi!
Key tối mặt mày, thật đúng là không hiểu sao anh ta có thể làm bạn với Yun được! Còn hắn thì nở nụ cười nhàn nhạt, suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói:
– Lấy kết hôn làm tiền đề, cứ thế mà tính!
Key sặc sụa, nhanh chóng uống rượu như nước lã xua tan cái thế làm nghẹn cổ họng, ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn. Một vài giây sau mới bình tĩnh nói:
– Mày thích con bé ở điểm nào?
Hắn im lặng hồi lâu, thích ở điểm nào sao? Nghĩ lại thì hắn cũng chẳng biết, nhìn chung nó không phải mẫu người lí tưởng của hắn..
Bỗng điện thoại hắn rung lên, Key nhìn cười gian rồi không hỏi nữa tiếp tục chuyên tâm ăn. Yun mở điện thoại ra, một tin nhắn được gửi đến:
” Em ”: Cầu mong những người yêu nhau sẽ về bên nhau…
Bàn tay khựng lại trên màn hình, lông mày đang cau lại từ từ giãn ra theo đó là nụ cười trên môi, nụ cười nhàn nhạt nhưng đủ để hớp hồn các tiểu thư xung quanh. Key bắt gặp hắn đang nở nụ cười khi nhìn vào điện thoại, định cướp lấy thì hắn đã bỏ vào túi quần:
– Gì thế? Ai nhắn tin đấy?
Key nheo mắt lại hỏi
– À …. Không gì đâu!
Hắn lắc lắc đầu, tiếp tục nhâm nhi ly rượu mặc kệ Key có dùng ánh mắt viên đạn nhìn mình.
– Bữa tối này…ngon đấy chứ!
Bỗng Yun nói khiến Key phải ngước lên nhìn, vài giây sau nở nụ cười quỷ quyệt. Key cầm ly rượu, cùng hắn nâng ly như thể chúc mừng cho việc gì đó. Việc mà chỉ hai người mới hiểu được…
———————-
Nằm sấp trên giường, nó lại gọi video call cho Ngọc.
– Chị hai, lại có chuyện gì đây?
Ngọc xuất hiện trên màn hình, mái tóc còn ướt hình như vừa tắm xong. Nó xoay xoay điện thoại trên tay, vẻ mặt đăm chiêu nói:
– Ba năm về trước, anh ta sống như thế nào?
Ngọc bên kia màn hình đang lau tóc thì động tác dừng lại vài giây, vẻ mặt hờ hững đáp:
– Anh ta? Ý mày là Yun?!
– Ừ! – Nó ngồi dậy
– Có chuyện gì sao?
– Không, chỉ là hỏi vậy thôi…
Nó vùi đầu vào gối vài giây rồi ngẩng lên nói tiếp:
– 242, nghĩa là gì?
– Hửm? 242 sao?!
Ngọc vừa lau tóc vừa lẩm bẩm, hình như đang tính toán gì đó. Một lát sau lại nhìn rồi cô nàng nói tiếp:
– Chữ cái?
Nó còn đang đăm chiêu nghe cô nàng nói vậy liền giật mình, tư duy hoạt động mạnh hẳn. Nhưng cũng nhanh chóng bác bỏ ý kiến của đối phương:
– Hoàn toàn vô nghĩa!
– Thử hỏi hai ông anh của mày xem, có lẽ mấy ổng biết! – Ngọc nói
– Chậc, để xem thế nào đã..
– Hôm nay làm sao thế? Vừa nhận được email, nghe bảo mày ở lại đây?!
– Mày thấy sao? – Nó ưu tư
– Mày thấy tốt là được! – Ngọc trả lời
– Vậy còn mày?
– Mày nghĩ anh hai của mày để tao về Việt Nam chắc? Với lại bố mẹ tao cũng muốn tao ở lại, mày cũng quyết ở lại tao về đấy làm gì?!
– Mối quan hệ rắc rối! – Nó cười
– Hahahaha, chí lí chí lí! – Ngọc bên kia cũng bật cười
Cả hai nói chuyện phiếm đến tận khuya, đến khi Ngọc bảo buồn ngủ thì mới kết thúc. Rửa mặt đánh răng xong, nó chui rúc vào chăn thuận tay tắt hết đèn chỉ còn duy nhất cái đèn ngủ ánh sáng mờ mờ. Ngáp ngắn ngáp dài, vừa lim dim ngủ được một chút thì điện thoại lại reo.
– Alo
Nó bắt máy, giọng khàn khàn, ngáp vài cái đợi đối phương trả lời
– Ngủ rồi sao?!
Lập tức nhận ra đối phương là ai, nó hơi bàng hoàng rồi nhìn vào đồng hồ. Anh trai, nửa đêm nửa hôm gọi điện cho con gái người ta có ý gì đây??
– Chưa..
Nó đáp, người càng rúc vào chăn ấm.
– Khuya rồi sao chưa ngủ?!
Hắn đầu dây bên kia nói, thanh âm dễ nghe.
– Vì bị anh đánh thức – Nó đáp
– Vậy sao nói chưa ngủ?!
-……
– Em nói dối tệ thật đấy…
Tiếng cười trầm thấp vang lên, nó hơi cáu nhưng vì cổ họng lại đau nên không thể quát lên. Với lại sợ kinh động đến mọi người xung quanh nữa a~
– Nửa đêm anh gọi đến để chê người khác nói dối tệ đấy à? – Nó nói
– Không, muốn nghe giọng em thôi..
-…… Đồ điên!
– Thời gian này, có lẽ tôi không thường xuyên gặp em được…. – Giọng hắn hơi trầm xuống
– Tại sao? – Nó buột miệng hỏi
– Nhiều công việc cần phải giải quyết trước khi sang năm mới.
– À…. – Nó bắt đầu cảm thấy buồn ngủ
– Sẽ cố gắng sắp xếp để gặp em, đừng có nhớ tôi quá rồi khóc đấy!
– Ngủ đi rồi mơ nhé! – Nó đáp
-….
-…….
– Ngủ rồi?! – Bên kia hắn dò hỏi sợ nó ngủ quên
– Chưa, muốn nói gì sao? – Nó giật mình đáp
– Ừ, muốn ôm em! – Hắn nói
– Anh bớt biến thái đi! – Nó nhíu mày
– Chẳng phải lúc tôi ôm em, không những em không đẩy ra mà còn ôm tôi quyết không buông sao?
– Không có, anh nói bậy! – Mặt nó hơi đỏ lên vì xấu hổ
– Có hay không sau này sẽ có dịp kiểm chứng, yên tâm yên tâm
– Không có lần sau, anh đừng có mơ! – Nó nói
– Chẳng lẽ em định cưới xong mỗi đứa một phòng?! – Hắn cười thành tiếng
– Ai cưới anh chứ?! – Nó càng thêm xấu hổ
– À phải nói là em gả cho tôi mới đúng! – Hắn cười lớn
– Đồ vô lại!
– Hahahahahaha
– Anh còn cười nữa tôi cúp máy đấy! – Nó doạ
– Rồi rồi… – Hắn hắng giọng
– Cũng trễ rồi, em ngủ trước đi – Hắn nói tiếp
– Anh không ngủ sao?! – Nó ngạc nhiên
– Sao? Muốn tôi ngủ chung?!
– Anh, mặt dày!
– Ngủ ngon – Hắn cười
– Ngủ Ngon!
-……. – Hắn yên lặng không đáp lại
-…..? – Nó cũng không tắt máy
– Em..
– Trang Hoàng Nhật, tôi về rồi!
Nó cắt ngang lời Yun, giọng nói mang theo ý cười, nó cảm thấy lòng mình rung động khi nói câu này. Còn hắn thì im lặng vài giây, nó nghe bên kia có tiếng hít thở rồi lại có tiếng cười trầm thấp:
– Mừng em trở về, nhóc con..
Nó nghe tim mình đập nhanh, như muốn nổ tung ra.
– Tôi sẽ vui hơn nếu em về nhà của chúng ta.
Hắn nói tiếp, nó đỏ mặt như quả cà chua rồi xấu hổ đáp:
– Anh đừng có mơ, cút về giường đi!
Xong rồi tắt máy, nó sợ chỉ cần nói vài câu nữa tim sẽ vỡ mạch máu hết mất. Vùi đầu vào chăn, nó cuộn tròn người rồi ngủ từ lúc nào không hay..
—————
Ở bên kia đầu dây, hắn nhìn màn hình điện thoại nở nụ cười nhàn nhạt rồi đặt lên bàn sau đó đi tắm. May mà sức khoẻ kinh hồn, nếu người khác mà nửa đêm đi tắm giữa mùa đông thì đã chết cóng rồi.-.!
Mái tóc vừa được lau khô, hắn nằm trên giường mà đầu óc quay cuồng vì hơi men lan toả. Hai mắt nhắm lại, hắn dần dần chìm vào giấc mộng có hình ảnh người con gái từ lâu đã ở trong lòng mình..
——————–
Chuỗi ngày tiếp theo, nó không gặp lại hắn nhưng cuộc sống bị đảo lộn một cách đáng sợ. Ví dụ như những ngày ba không có mặt, nó và Vĩ An hỡ đụng mặt là sẽ tuôn một tràn cãi nhau như oan gia. Vì người hầu ở đây đa số không biết tiếng Việt nên họ không hiểu nó và Vĩ An cãi nhau vì cái gì, chỉ có ông quản gia già là hết lòng khuyên can.
Giấy tờ tuỳ thân mọi thứ đều được Ken giải quyết nhanh chóng, không lâu sau nó đã mang quốc tịch Mĩ. Việc học sẽ được sắp xếp, nó một bước một vào đại học với điều kiện vào mùa hè năm sau vượt qua một bài kiểm trả toàn diện. Nghe đến chỗ này, nó đã muốn mình chảy thành cục bột rồi..
Tập luyện, ăn uống, ôn lại tất cả kiến thức và học thêm kiến thức mới với cường độ cao. Đây chính là những việc nó trải qua trong một tháng, và dĩ nhiên ngoài hai ông anh và Vĩ An nó không gặp ai cả! Việc gặp được Key cũng là một việc khó khăn rồi, nói chi là gặp người khác vì mỗi khi tập luyện về nó đã ngủ khò khò trên giường..
Với tên thù dai như Vĩ An, đây chính là cơ hội ngàn năm có một. Anh ta phụ trách về sức khoẻ cho nó, những bài tập luyện vô cùng khốc liệt mặc kệ thể lực nó đã hồi phụ hoàn toàn hay chưa. Nhờ vậy mà nó nhanh chóng khoẻ mạnh, dẻo dai hơn trước. Vĩ An rất hài lòng, còn nó thì không! Bị anh ta áp bức, nó vẫn đang chờ dịp để báo thù…
———————-
– Là con rùa đúng không? Con rùa còn nhanh hơn em, nhanh lên xem!
Vĩ An vừa nhìn nó đang treo mình lên những thanh xà ngang đu qua đu lại mà quát, mặc kệ mùa đông nó đã đổ mồ hôi như tắm.
– Bạch tiểu thư, nếu em không nhanh lên thì mau xuống đây và biến thành con rùa cho anh trai xem!
Vĩ An tiếp tục công kích, đá vào thanh xà ngang nó đang đu. Nó thở hồng hộc, quay sang trừng mắt với anh ta:
– Ừ tôi là con rùa đấy, anh làm gì tôi?
– Làm gì em? Làm thế này này, đu nhanh lên!
Anh ta đá mạnh vào xà ngang khiến cả thanh xà không ngừng lung lay, nó hoảng vội đu mình sang thanh khác. Dẻo dai đu từ thanh này sang thanh khác, cả khu tập luyện xây riêng cho ba anh em họ Bạch oang oang tiếng quát của Vĩ An!
– Em sợ thanh sắt biết đau à? Còn không lo bám chắc vào?!
Vĩ An tức giận quát khiến nó giật mình, quay lại quát ngược anh ta:
– Anh có giỏi thì lại đây làm!
– Đương nhiên là tôi giỏi rồi, người ta tập chỉ hai ngày là nhanh như sóc, còn em cả tuần rồi còn chưa thành thục, rớt lên rớt xuống. Bộ dạng này nếu ra ngoài gặp địch thì em bị chúng bắn thành cái rổ luôn rồi! Còn cãi nữa, em mà không đu thì đừng hòng về ăn cơm! – Vĩ An hùng hổ
– Tôi không về anh được về chắc? – nó vừa đu mình vừa nói
– Bộ tôi không biết khoá cửa nhốt em chắc?
-…..
Nó đành im lặng cố hết sức, người lấy lực mà đu. Nhưng cánh tay lại ướt đẫm mồ hôi khiến nó bị tuột tay trong lúc đu mình bay sang thanh khác. Mông tiếp đất, nó nhăn tít mặt đứng lên!
– Đồ con rùa, mau làm lại! – Vĩ An nói
– Không làm nữa! – Nó cáu
– Đây là hạng mục cuối cùng để qua chương trình mới, em không làm ngày mai cũng phải làm! Mau lên!
– Tại sao hồi đó mẹ không đẻ tôi ra trước anh chứ, đồ thù dai!
Vì lầm bầm vừa mắng Vĩ An, nó lại phải bắt đầu lại từ đầu.
– Vì IQ tôi cao, đẻ ra trước để dạy cho em! – Vĩ An nghe được liền cười đáp
– IQ anh cao? Tôi tưởng anh bị thiểu năng chứ?! – Nó cười đểu
– Vậy IQ em cao lắm sao?
– Đương nhiên, cao hơn anh!
– Em có IQ sao? Tôi tưởng não em đi bụi rồi chứ!
– Não anh mới đi bụi, mau đi tìm nó về đi!
– Não em ấy, mau đu nhanh lên!
Cả hai cãi qua cãi lại, nó vừa mệt vừa hết hơi nhưng vẫn cố cãi với Vĩ An. Lúc này một vài người bước vào, những người lâu rồi không gặp. Đương nhiên Yun cũng có mặt, vừa vào vừa nghe cuộc cãi nhau, hắn hắng giọng rồi thản nhiên nói:
– Vừa nãy đi vào, thấy não của hai người đang chơi nhảy dây ở bên ngoài. Không định đem vào sao, nhanh lên kẻo não bị úng nước!!!
Cả đám đồng loạt im lặng…
(Còn tiếp)