Tình Yêu Cấp 2

Chương 109




Tiếng ồn ào, hơi thở gấp, máu tụt dần, nhiệt độ cơ thể nó đã chạm mức 36 độ. Nó gắng gượng, xé mảnh áo rồi buộc chặt vết thương lại, nếu nó không tự cứu mình thì không ai có thể làm được! Căn hầm này, có đường thông ra ngoài, nó lấy hết sức để đi. Cánh cửa thông ra ngoài được mở ra, nó di chuyển chậm. Chỉ cần ra khỏi đây, nó sẽ thoát cái chết. Môi tím ngắt, khuôn mặt trắng bệch, từng bước đi là từng giọt máu thấm xuống nền đất…

– Kìa, nó kìa!

Có tiếng hét lên, nó giật mình cố gắng lấy hết sức chạy, nhưng cũng chẳng khá lên được bao nhiêu. Bỗng nó vấp rồi ngã xuống nền đất, mặt ngửa nhìn lên bầu trời, bất lực, cơn đau đang hành hạ. Đám người đó chạy tới, một tên chỉa súng vào đầu nó:

– Chết đi, con khốn!

– * Bằng … Bằng …bằng …bằng….*

Hàng loạt tiếng súng vang lên, như bắn nát cả bầu trời. Họ đã đến kịp! Yun chạy tới, bồng nó lên, máu đỏ thấm vào áo sơmi trắng của hắn..

– Anh tới rồi..

Nó gắng gượng cười rồi bất tỉnh

——————————-

Mùi hương quen thuộc, đôi mắt hé nhỏ, con ngươi tím chuyển động.. Nó tỉnh dậy, điều đầu tiên nó thấy là một chàng trai đang ngồi trên ghế và ngủ, mái tóc bạch kim rũ xuống khuôn mặt. Nó ngồi dậy, cả cơ thể đau nhức, anh giật mình khi có tiếng động:

– Tỉnh rồi à?

Anh ngồi xuống bên cạnh nó, đưa tay vén vài cọng tóc trên mặt nó, nụ cười nhẹ nhàng khiến nó cảm thấy lòng mình ấm áp hơn hẳn. Rồi thứ nước ấm lăn dài trên khuôn mặt nó, anh hốt hoảng:

– Làm..làm sao thế? Em đau ở đâu à?

Nó khóc, nức nở, anh ôm nó vào lòng, nếu nó đau 1 thì anh lại đau tới 10

– Có 2 rồi! Ngoan, 2 xin lỗi, lỗi của 2 bất cẩn!

Anh tự trách bản thân mình, nó lắc đầu, ôm chặt anh khóc. Nó cũng không biết tại sao mình khóc, là vì sợ hay là vì còn sống? Nó cứ ôm lấy anh, chẳng còn nước mắt để rơi nữa…

– * Rầm * Băng, con có làm sao không?

Ông Bạch chạy vào, khuôn mặt hiền hậu có vài giọt mồ hôi lăn dài. Nó ngước lên nhìn, anh đứng lên:

– Ơ ba? Sao ba lại ở đây? – Anh ngạc nhiên

– Nhà ba mày, ba mày không được vào sao?

– Ý con không phải vậy, chẳng phải hôm nay công ty có buổi họp quan trọng sao?

– Dời rồi, con gái ta quan trọng hơn!

Ông bước tới, ngồi xuống đưa tay lau đi giọt nước mắt trên má nó, nở nụ cười:

– Sao lại khóc chứ? Anh 2 ăn hiếp con à? – Ông hỏi

– * Lắc đầu *

Nó cảm nhận được sự ấm áp kì lạ từ ông, tình yêu vô bờ bến của người cha, ông bỏ cuộc họp khi nghe tin nó gặp nguy hiểm để chạy đến đây. Nó hạnh phúc lắm!

– Con không sao là ta vui rồi! Nếu con có mệnh hệ gì, anh con sẽ không sống nổi đâu!

Ông vừa nói vừa cười, anh cảm thấy có dòng điện chạy ngang qua, rùng mình -.-!

– Con xin lỗi!

Anh cúi người 90 độ, anh biết, lần này là do anh bất cẩn!

– Một lát ta sẽ nói chuyện với tụi con sau, bây giờ kêu người đem sữa lên cho em con đi! Sau đó, xuống nhà ta có chuyện còn hỏi!

Ông đứng lên, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn anh. Sau đó quay sang nở nụ cười nhìn nó:

– Con nghỉ ngơi đi!

– Dạ!

Nó cười rồi gật đầu, dường như ông chỉ dịu dàng với nó. Ông ra khỏi phòng, anh nói:

– Anh sẽ kêu người đem sữa lên cho em. Nghỉ ngơi đi nhé nhóc con!

Anh nhẹ nhàng xoa đầu nó, rồi xuống lầu. Lát sau có người đem sữa lên, nó đang uống thì nghe tiếng nói chuyện dưới phòng khách liền lén đi xuống. Nó nhìn xuống, anh Key Yun Cen đang đứng nhận lỗi còn ông Bạch thì ngồi trên ghế với vẻ mặt đầy tức giận:

– Chẳng phải ta đã giao nhiệm vụ cho mấy con rồi sao? Tại sao chỉ có cái việc như thế cũng làm không xong? Sau này thì làm cái gì ăn hả?

Ông lớn tiếng, nó cảm nhận được sự ngang tàn từ ông, 4 người kia chỉ biết im lặng, cuối đầu xuống đất. Bỗng nó cảm thấy có lỗi vô cùng..

– Nếu lúc đó, đám kia nhanh hơn tụi con một bước thì sao? Sẽ xảy ra chuyện gì? Cen thì ta không trách, còn ba đứa kia! Thân là anh trai, là người ta tin tưởng giao Băng cho! Tụi con làm ta thất vọng quá..

Ông thở dài, tay xoa xoa thái dương

– Lần này là lỗi của con, ba muốn phạt hãy phạt con! – Anh lên tiếng

– Không là lỗi của con! – Key nói

– Là lỗi của con! Bác đã trao Băng cho con, con không làm tròn trách nhiệm! Con sẽ chịu phạt! – Hắn nói

Ông nhìn, khuôn mặt phúc hậu nhưng giờ đây thì lạnh lùng, người toả ra sát khí. Quả thật, cha nào con nấy!

– Ba đừng trách họ!

Mọi người nhìn theo hướng giọng nói, nó từ cầu thang bước xuống. Ông nhìn nó, rồi nói:

– Tại sao lại xuống đây? Con lên phòng nghỉ ngơi đi! – Ông lo lắng

– Vết thương nhỏ thôi, con không sao!

Nó bước lên trước 4 người kia, như thể muốn bảo vệ họ. Ông nhìn nó, mặt ông đanh lại

– Chuyện này không liên quan đến con!

– Sao lại không liên quan? Nếu vì con mà họ bị phạt thì quả thật tội con nặng thêm!

– Bây giờ con đang chống đối ta?

– Con không dám! Lỗi này là do con! Nếu ba muốn phạt, phạt con đi!

Ông nhìn nó rồi:

– Con nghĩ chuyện này đơn giản lắm sao? Chuyện này không chỉ liên quan đến con, mà còn là trụ sở, tính mạng của mọi người. Nếu như việc này lặp lại một lần nữa thì sao? Làm sao mà ta có thể đảm bảo tính mạng của con đây!

Ông có phần tức giận, nhưng khuôn mặt vẫn điễm tĩnh, khiến đối phương chùn bước. Bỗng anh kéo tay nó, như nhắc nhở đừng nói thêm gì nữa, nó biết nhưng vẫn làm ngơ:

– Nhưng con không muốn có người chịu trách nhiệm cho con! Con nghĩ con đủ lớn để chịu trách nhiệm!

– Vậy thì theo con, lớn có nghĩa là như thế nào? Một đứa chỉ mới 15 tuổi đầu mà bảo là mình lớn? Chính câu nói của con, đã thể hiện cách suy nghĩ chưa trưởng thành!

Anh không chịu được nữa, kéo nó về phía sau:

– Mau xin lỗi ba!

Nó cắn chặt răng, nếu vậy chẳng phải họ sẽ chịu phạt sao? Không được, nó không chấp nhận!

– Con không cần ai bảo vệ con cả. Con sẽ tự đi trên đôi chân của mình, như trước đây con đã từng!

– Được! Bản lĩnh lắm! Vậy để ta xem con sẽ làm gì!

Nói rồi ông bỏ đi, cả không gian ngột ngạt hẳn. Anh nhìn nó:

– Giỏi lắm nhóc con! – Anh xoa đầu nó

– Tưởng chết rồi chứ! – Cen thở dài

– Chưa xong đâu, chuẩn bị bị tra tấn lỗ tai đi!

Hắn vừa dứt lời, điện thoại của Key có người gọi tới, là ba mẹ của Key! Key nuốt nước bọt, rồi đưa điện thoại cho nó:

– Bắt máy đi nhóc! – Key cười

Nó nghe theo và bắt máy

– Alo!

– Là Key đó à? – Mẹ Key nói

– À không, con là Như!

– À Như hả con? Con có làm sao không? Ta nghe tin xảy ra chuyện mà đứng ngồi không yên!

– Dạ con không sao!

– Tốt quá rồi! Key đâu con?

– Dạ ảnh….

Nó ngập ngừng, Key xua tay ý nói là không có ở đây!

– Nó đang ở đó chứ gì! Đưa điện thoại cho nó đi!

Nó đưa cho Key, mặt Key biến sắc:

– Alo!

– Tại sao lại để em nó bị như thế hả? Có việc làm anh thôi cũng không xong..bla…bla..

Thế là Key bị phụ huynh chửi cho một tăng, Cen và Yun cũng vậy! Nhưng họ không bị phạt, đó là điều làm nó vui hơn…

(Còn tiếp)