Tình Yêu Bắt Đầu Tại Điểm Kết Thúc

Chương 6: Cuộc gặp gỡ định mệnh




“Trật tự nào.” Cô giáo trên bảng vừa đập bàn vừa nói “Kỳ thi vừa rồi cô rất tự hào vì các em làm rất tốt, đặc biệt Hạo Hiên vẫn giữ vững phong độ top đầu.”

Dưới lớp là tiếng ồ, tiếng vỗ tay của các bạn, nhưng Hạo Hiên vẫn ngồi im đọc sách. Cậu trong mắt thầy cô là con ngoan, trò giỏi. Trong mắt bạn bè là tên mọt sách tự kỷ, không nói chuyện với ai, trừ khi nói về chuyện học hành. Từ khi bắt đầu vào cấp 3, cậu đã luôn luôn đứng đầu về thành tích, cậu đã đặt ra mục tiêu phải giành học bổng du học nên cậu đã rất chăm chỉ.

Cũng có một số bạn nữ thích cậu từng tỏ tình nhưng cậu đều từ chối, cậu luôn coi việc học là ưu tiên hàng đầu.

Trong một lần đang trên đường đi học về, vì hôm nay con đường mà cậu hay đi đang thi công, nên cậu phải đi đường khác. Vừa đi qua một con hẻm cậu liền thấy một đám côn đồ đang bao vây một học sinh. Cậu ta đang mặc đồng phục trường cậu, nhìn cậu ta cũng có vẻ là một tên du côn. Cậu nhìn xung quanh, rồi chạy về phía chú bán thịt heo gần đó, rồi mượn cái loa mà chú đang rao bán thịt, rồi mở điện thoại lên bật tiếng còi cảnh sát.

Bọn côn đồ nghe thấy liền chạy đi hết, còn lại cậu ta đang nằm dưới đất với cái đầu đầy máu. Cậu gọi mọi người xung quanh rồi đưa đến bệnh viện.

Vì cậu là nhân chứng nên bị bệnh viện giữ lại, nên cậu bất đắc dĩ ở lại. Ngồi trong phòng bệnh, cậu lôi cuốn sách tiếng anh ra đọc, lúc này người trên giường bệnh cũng tỉnh lại, nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng cậu vẫn chăm chú đọc.

“Cậu đưa tôi vào đây sao?”

Lúc này cậu mới ngẩng đầu lên, không nói gì rồi cúi xuống đọc tiếp. Người trên giường nhăn mặt, sao lại có loại người hỏi không trả lời thế, thật bất lịch sự, khó ưa.

Cửa phòng bệnh mở ra, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng chạy vào

“Tiểu Văn, con không sao chứ, ai làm con ra nông nỗi này.” bà ta chú ý đến Hạo Hiên đang ngồi ở góc phòng đang đọc sách “có phải cậu không hả?”

“Mẹ, không phải đâu, người ta là người cứu con đó.”

“Không còn gì nữa thì cháu xin phép đi về đây ạ.” Hạo Hiên đứng dậy xách balo ra về

Lâm Bác Văn đang định ngồi dậy nhưng vì bị thương nên bị đau liền nằm xuống giường thở hổn hển

“Con còn chưa kịp hỏi tên cậu ta là gì?”

“Thằng này, có biết mẹ với ông lo thế nào không hả? Suốt ngày chỉ biết gây gổ đánh nhau thôi.” Mẹ Bác Văn vừa nói vừa đánh vào vai cậu.

“Mẹ, con đang bị thương đó.”

****

Một chút về Lâm Tổng,

Lâm Bác Văn là cháu trai của Tập đoàn Lâm Thị, một tập đoàn kinh doanh đa lĩnh vực.Mặc dù vậy nhưng cha mẹ của Lâm Bác Văn không tham gia vào việc kinh doanh của gia tộc, đời tư cũng khá kín tiếng. Cha của Lâm Bác Văn là một họa sĩ, còn mẹ của Lâm Bác Văn là giảng viên. Lâm Bác Văn có một cô em gái đang học tại nước ngoài tên là Lâm Tĩnh Hương.

****

Ngày hôm sau tại trường học,

Tại lớp của Lâm Bác Văn, do suốt ngày chỉ biết cầm đầu đánh nhau gây chuyện, nên thành tích của Lâm Bác Văn rất kém, bị xếp vào lớp chót khối. Góc lớp một nhóm học sinh nam khoảng 4-5 người, trông có vẻ ngỗ nghịch đang ngồi vây quanh Lâm Bác Văn. Một người trong số họ nói

“Đại ca, với cái thông tin ít ỏi này cũng khó mà tìm được người.”

“Mày có làm được việc không?” Lâm Bác Văn quác mắt hỏi

“Chỉ biết là học sinh trường mình thì cũng hơi khó đó đại ca.Trường này cũng có cả nghìn học sinh. Chẳng khác nào mò kim đáy bể.”

“Không nói nhiều, nhất định phải tìm thấy người.”

Lúc này, Lâm Bác Văn chú ý ra ngoài cửa sổ, bóng dáng quen thuộc lướt qua, người này đi không chú ý nhìn đường chỉ chăm chú đọc sách, đeo tai nghe. Lâm Bác Văn khẽ nhếch mép

“Tìm thấy rồi.”

Nói rồi liền lao ra khỏi lớp, lướt qua giáo viên chuẩn bị bước vào lớp, đi đến lớp đầu. Đứng ngoài cửa sau, quét mắt một lượt, dừng lại ở bàn cuối cùng.

Ánh nắng buổi sáng nhè nhẹ hắt vào bàn học của Hạo Hiên, gió thổi khiến rèm cửa bay phấp phới, Hạo Hiên cảm giác được có người đang nhìn mình, liền quay lại. Bốn mắt chạm nhau, Lâm Bác Văn không hiểu sao lúc này tim mình đập rất nhanh. Có vẻ Hạo Hiên đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm, nên cũng quay đi tiếp tục đọc sách. Lâm Bác Văn cứ đứng ngẩn người ra, cho đến khi giáo viên trong lớp lên tiếng,

“Bạn học sinh kia đến tìm ai?”

Lâm Bác Văn bừng tỉnh, rồi vội quay người rời đi. Cả buổi hôm ấy, Lâm Bác Văn cứ để thần trí trên mây. Ra về liền chạy tới lớp 1, mặc cho đám đàn em ngơ ngác.

Trên đường về, Hạo Hiên đi phía trước, Lâm Bác Văn rảo bước theo sau. Hạo Hiên đột ngột dừng lại, quay lại

“Cậu theo tôi làm gì?”

“Sao tôi phải theo cậu. Nhà tôi cũng hướng này.”

“Sao tôi chưa từng gặp cậu?”

“Mới chuyển đến. Chẳng phải hôm qua cậu đã cứu tôi một mạng đó sao.”

Nhớ rồi, là tên lưu manh hôm qua. Hạo Hiên tiếp tục vừa đi vừa đọc sách tiếng anh. Lâm Bác Văn đi tới ngang bằng cậu.

“Cậu có vẻ thích đọc sách quá ha?”

“...”

“Này là sách tiếng anh mà, cậu hiểu sao.”

“...”

“Này sao cậu không trả lời thế?”

“Đừng làm phiền tôi.”

Lâm Bác Văn tiếp tục lẽo đẽo theo cậu

“Này, cậu tên gì?”

“Hạo Hiên.”

“Cậu không hỏi tên của tôi sao?”

“Không quan tâm.”

“Này chúng ta kết bạn nhé.”

Hạo Hiên dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Bác Văn, đây là lần đầu tiên kể từ khi vào học cấp 3, có người chủ động kết bạn với cậu, nhưng cậu nghĩ cậu ta là một tên lưu manh. Cậu nói

“Tôi chỉ kết bạn với những người thành tích tốt thôi. Không kết bạn với lưu manh”

Lâm Bác Văn ngẩn người, vì anh học hành không giỏi chỉ giỏi đánh nhau, gây sự

“Nhưng đâu phải người thành tích tốt sẽ tốt đâu.”

“Đừng làm phiền đến tôi.” Hạo Hiên lạnh lùng nói rồi dứt khoát rời đi, để lại Lâm Bác Văn đứng đơ ra một chỗ.

Lâm Bác Văn vừa về đến nhà liền lao lên phòng, ném chiếc balo xuống đất, rồi lao lên giường mắng

“Cái gì mà chỉ kết bạn với người có thành tích tốt, cái gì mà lưu manh.”

Lúc này Lâm Bác Văn nghĩ ra gì đó liền bật dậy rồi nói

“Hạo Hiên cậu cứ chờ đi.”

****

Mấy ngày sau đó Hạo Hiên liên tục nhận được quà từ một người dấu tên, bánh kẹo, socola, sách bút,... có khi còn nhận được quần lót. Thật là biến thái. Hạo Hiên thầm mắng.

Bẵng đi một khoảng thời gian, những món quà ấy lại không xuất hiện nữa thay vào đó cậu nhận được cuốn sổ tay, mở ra là dòng chữ nguệch ngoạc

“Chào cậu, Hạo Hiên.”

Cậu không trả lời, trực tiếp bỏ lại vào ngăn bàn.

Ngày hôm sau, cuốn sổ vẫn ở đấy, cậu mở ra lại có thêm một dòng chữ khác

“Sao cậu không trả lời T-T.”

“Bỏ cái trò con nít này đi.” Hạo Hiên viết vào cuốn sổ rồi nhét lại vào hộc bàn

Hôm sau:

“Con nít gì chứ. Mấy món quà tôi tặng cậu có thích không?”

“Không. Biến thái.”

Hôm sau:

“Tôi thấy cậu mặc chiếc quần đó thật dễ thương.”

Hạo Hiên khẽ rùng mình một cái vứt cuốn sổ lại vào ngăn bàn mà không trả lời.

Sáng hôm sau, Hạo Hiên cố tình đi thật sớm để xem ai là người viết, vừa đến ngoài cửa lớp thấy một bóng dáng quen thuộc, đang nhét cuốn sổ vào hộc bàn của cậu

“Này.”

Lâm Bác Văn đánh rơi cuốn sổ xuống đất, định giải thích gì đó nhưng Hạo Hiên đã nói

“Cậu đúng là cái đồ biến thái.”

“Thì chỉ có cách này mới làm bạn được với cậu.”

“Tôi không muốn làm bạn với loại người như cậu.”

“Loại người như tôi?” Lâm Bác Văn trong lòng cảm thấy khó chịu cùng cực

“Đúng vậy, cậu chỉ là một tên lưu manh, làm bạn với cậu ảnh hưởng đến việc học hành của tôi.”

Nói rồi Hạo Hiên kéo ghế ngồi xuống bàn của mình, Lâm Bác Văn lúc này trong lòng sụp đổ nhặt cuốn sổ rồi bỏ ra ngoài. Hạo Hiên cũng thấy mình hơi quá đáng, nhìn theo Lâm Bác Văn rời đi. Mấy ngày sau đó Lâm Bác Văn không xuất hiện trước mắt Hạo Hiên nữa, như vậy cũng tốt, cậu lại quay trở về quỹ đạo của mình.

***