Tình Yêu Bắt Đầu Tại Điểm Kết Thúc

Chương 32




Hạo Hiên định chạy đi tìm Lâm Bác Văn nhưng lại nghĩ đến bà nội bây giờ vẫn cần cậu bên cạnh. Hạo Hiên đưa mắt nhìn qua ô kính trên cửa phòng bệnh, thấy bà nội vẫn đang ngồi đọc sách.

Hạo Hiên lướt tìm trong danh bạ gọi cho Vương Bảo Dĩnh muốn nhờ cậu ta giúp đỡ.

“Alo, Bảo Dĩnh có đó không.”

“Hạo Hiên cậu nói được rồi sao? Bà nội cậu thế nào rồi?”

“Ừm, bà nội tỉnh rồi. Bây giờ cậu có bận gì không?”

“Mấy hôm trước tôi bận đưa học viên của mình đi thi đấu, nên chưa đến thăm bà nội cậu được. Tôi đang định lát nữa vào thăm bà nội cậu đây.”

“Được, vậy cậu đến nhanh một chút tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp.”

“Được.”

Hạo Hiên cúp máy, quay người bước vào phòng bệnh. Từ khi cậu bước vào, mặc dù khuôn mặt vẫn nở nụ cười nhưng bà nội vẫn cảm nhận được trong cậu đang có tâm sự, liền hỏi:

“Hạo Hiên có chuyện gì sao.”

Hạo Hiên lắc đầu

“Không có gì đâu bà nội.”

“Thế cháu đã liên lạc được với Bác Văn chưa?”

“Chưa ạ. Có lẽ cậu ấy đang bận lo chuyện công việc thôi.”

“Nhà chúng ta nợ thằng bé nhiều quá.”

“Cháu thực sự quá may mắn khi gặp được cậu ấy, vậy mà ngày trước cháu lại lỡ làm cậu ấy tổn thương, thế nhưng cậu ấy chẳng quan tâm mà vẫn giúp đỡ cháu.”

Hạo Hiên cười khổ, nhớ lại những gì mình đã đối xử như thế nào với Lâm Bác Văn. Bà nội mỉm cười khẽ xoa đầu cậu an ủi.

Cửa phòng được mở ra, Vương Bảo Dĩnh cùng mẹ của cậu ta bước vào. Dì Vương buôn bán lâu năm, tính tình cởi mở, vừa bước vào phòng bệnh như thổi một làn gió mát đã phá tan bầu không khí u buồn. Vương Bảo Dĩnh hai tay xách hai túi hoa quả lớn đặt xuống bàn.

“Cháu chào dì Vương.” Hạo Hiên đứng dậy nhường ghế cho dì Vương ngồi.

“Hạo Hiên đã bình phục rồi sao. Thần kỳ quá.” Dì Vương vô cùng ngạc nhiên, khuôn mặt không giấu nổi sự vui mừng.

“Cũng mới thôi ạ. Dì ngồi đi ạ.”

“Dì Hạo, dì cảm thấy thế nào rồi.” Dì Vương kéo ghế ngồi bên giường bệnh.

“Cũng đỡ nhiều rồi, phiền mọi người quá.”

“Dì Hạo, dì đừng nói thế, có gì mà phiền chứ.”

“Bà nội, bà phải thật nhanh khỏe lại nhé. Cháu rất nhớ hương vị món mì của bà.” Vương Bảo Dĩnh tay gọt hoa quả, không quên khích lệ bà vài câu.

“Được được, ta sẽ nấu cho cháu một bát thật lớn nhé.”

Mọi người nói một lúc thì Hạo Hiên cùng Vương Bảo Dĩnh ra ngoài nói chuyện.

“Cậu có chuyện gì cần tôi giúp sao?”

“Lâm Bác Văn bị bắt đi rồi.”

“Cảnh sát bắt sao.”

“Không phải. Cậu nhớ đám lưu manh hôm nọ không? Bọn họ cùng vài người nữa, đã đến Lâm Thị bắt Lâm Bác Văn đi.”

“Vậy đã báo cảnh sát chưa?”

“Họ nói sau 48 giờ mất tích thì họ mới giải quyết.”

“Có lẽ bọn chúng muốn trả thù chuyện hôm trước.”

Nghe Vương Bảo Dĩnh nói vậy, trong lòng Hạo Hiên càng thêm lo lắng hơn. Dù sao thì cũng là vì bảo vệ cậu mà Lâm Bác Văn bị bắt đi.

“Vương Bảo Dĩnh, cậu có thể giúp tôi tìm Lâm Bác Văn không?”

“Cậu không nhờ thì tôi cũng sẽ giúp. Nếu không phải vì hôm đó bọn chúng gây chuyện ở nhà tôi thì Lâm Bác Văn đó cũng không bị bọn chúng tìm đến. Cậu cứ yên tâm tôi sẽ gọi thêm vài người, đi tìm giúp cậu.”

Hạo Hiên chộp lấy bàn tay của Vương Bảo Dĩnh, khuôn mặt vô cùng biết ơn

“Cảm ơn cậu.”

Vương Bảo Dĩnh bị hành động của Hạo Hiên làm cho trong lòng có chút dao động, không hiểu sao trái tim đập loạn, khuôn mặt đỏ bừng.

“Vương Bảo Dĩnh cậu sao thế, cậu bệnh sao, mặt cậu đỏ hết lên rồi.”

Hạo Hiên đưa tay sờ lên má của Vương Bảo Dĩnh. Hành động tự nhiên này của Hạo Hiên càng khiến cho Vương Bảo Dĩnh bối rối hơn, vội vàng né tránh, sau đó lại cảm thấy hành động né tránh vừa rồi hơi thái quá liền ngượng ngùng nói.

“Thế bây giờ tôi đi nhé. Có gì tôi sẽ báo với cậu sau.”

“Được.”

Hạo Hiên bước vào phòng bệnh, thấy dì Vương và bà nội đang trò chuyện rôm rả cũng không nỡ cắt ngang. Chỉ ngồi một bên lặng lẽ gọt hoa quả, trong lòng không khỏi lo cho Lâm Bác Văn

Dì Vương nói chuyện với bà nội rất lâu, sau đó cũng rời đi.

“Hạo Hiên à, có chuyện gì sao?”

Bà nội để ý từ lúc nói chuyện với Vương Bảo Dĩnh xong, Hạo Hiên cứ thất thần, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng, thi thoảng lại thở dài.

“Cháu vẫn chưa liên lạc được với Bác Văn.”

“Nếu có việc quan trọng sao cháu không đi tìm Bác Văn nói chuyện.”

Hạo Hiên mỉm cười, tiến đến bên giường ngồi xuống nắm lấy đôi tay của bà nội. Cảm giác sần sùi, tần tảo bao nhiêu năm hi sinh vì cậu khiến cậu không khỏi đau xót.

“Bà không cần phải lo lắng đâu. Sức khỏe mới là quan trọng.”

“Cũng sắp Tết rồi, thời tiết cũng ấm dần lên, ông nội con ở bên đó không biết có tốt không.”

Bà nội đưa mắt nhìn thành phố về đêm bên ngoài cửa sổ, những ánh đèn từ những ngôi nhà, từ những tòa cao ốc, trên đường xe cộ tấp nập. Trong lòng chợt trào dâng một cảm giác khó tả.

****

Bên này, Tĩnh Hương cũng đã nói chuyện Lâm Bác Văn bị đám côn đồ bắt đi cho mọi người biết. Ông của Tĩnh Hương đã cho người đi tìm nhưng vẫn chưa rõ tung tích. Mọi người trong nhà đều vô cùng xốt ruột.

Ngô Thiến sau khi xem đoạn băng ghi hình cũng nhận ra một người trong số họ là tên đàn em đi cùng Lưu Vĩ Kỳ đến gặp bà lần trước. Ngô Thiến đưa tay xoa trán rồi đứng dậy đi về phòng.

Thấy Ngô Thiến đi lên lầu, Tĩnh Hương trong lòng cũng nảy sinh chút suy nghĩ chẳng lẽ mẹ cô không lo lắng sao. Được một lúc Tĩnh Hương cũng theo sau đi lên.

Ngô Thiến vừa về phòng liền lục lọi tìm kiếm thứ gì đó. Sau khi tìm thấy liền nhìn nó hồi lâu. Cuối cùng vẫn quyết định gọi đến dãy số trên đó.

“Con trai tôi đang ở đâu?”

“Tôi đã nói là không được động đến nó rồi mà?”

“Nếu Bác Văn mà có mệnh hệ gì tôi sẽ không tha cho ông.”

“Gặp ở đâu?”

“Được.”

Tĩnh Hương đứng ở ngoài cửa nghe thấy những gì Ngô Thiến nói. Giọng điệu của Ngô Thiến vô cùng tức giận. Tĩnh Hương cảm nhận mẹ mình có liên quan đến chuyện này. Tĩnh Hương vội quay người về phòng dự định ngày mai sẽ đi theo để tìm hiểu.

****

Vương Bảo Dĩnh cùng một vài người tìm đến quán bar mà đám lưu manh thường lui tới để điều tra. Bên trong có rất nhiều người, Vương Bảo Dĩnh đưa mắt một lượt, chợt nhìn thấy có vài tên quen mặt, đang ngồi một góc uống rượu, có một vài tiếp viên nữ vây quanh.

Vương Bảo Dĩnh cùng vài anh em tiến lại gần. Một tên có vẻ là đại ca của đám lưu manh thấy đám Vương Bảo Dĩnh tiến lại gần liền cau mày, nói với giọng thách thức.

“Chú em muốn gì?”

“Nói chuyện chút đi.”

Đối với Vương Bảo Dĩnh, đám lưu manh trước mặt cũng chỉ là khua tay múa chân. Vương Bảo Dĩnh ra hiệu cho mấy cô gái rời đi. Bọn họ vừa định đứng lên thì tên đại ca liền kéo một cô gái ngồi lên đùi hắn.

“Bé yêu đi đâu vậy. Cứ kệ hắn, chúng ta tiếp tục nhé.”

“Khi tôi còn đang nói chuyện tử tế thì anh nên biết điều.”

“Mẹ nó thằng mày là thằng nào mà dám ra lệnh với tao.”

Từ lúc Vương Bảo Dĩnh vừa bước đến trước mặt bọn chúng, có vài tên cũng đã nhận ra Vương Bảo Dĩnh. Mấy cô tiếp viên thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền vội vã rời đi. Tên đại ca kia thấy vậy liền cầm lấy chai rượu trên bàn, đập mạnh xuống bàn, khiến các mảnh vỡ rơi tứ tung. Phần còn lại của chai rượu trên tay hắn lộ ra những góc sắc nhọn có thể làm tổn thương người khác. Hắn chỉ về phía Vương Bảo Dĩnh khuôn mặt đầy sự ngông cuồng.

“Thằng chó mày dám phá hỏng chuyện tốt của tao. Mày có biết tao là ai không hả.”

Âm thanh vừa rồi cộng với tiếng quát của tên đại ca cũng làm mọi người xung quanh chú ý đến. Vương Bảo Dĩnh không nhiều lời liền dứt khoát nắm lấy cổ tay của tên kia vặn ngược ra đằng sau, tay còn lại đè hắn xuống bàn, mặc cho sự dãy dụa của hắn. Mấy tên đàn em xung quanh định xông lên nhưng bị mấy người đi theo Vương Bảo Dĩnh ngăn lại.

“Thả tao ra.”

Hắn cố vùng vẫy ra khỏi sự kìm kẹp của Vương Bảo Dĩnh nhưng đều vô ích. Vương Bảo Dĩnh móc điện thoại từ túi quần ra, đưa đến trước mặt hắn.

“Người này giờ đang ở đâu?”

“Tao không biết.”

Vương Bảo Dĩnh tiếp tục lướt trên màn hình điện thoại, mở một đoạn video đưa đến trước mặt hắn.

“Đây là mày nhỉ?”

“Mẹ thằng chó bỏ tao ra, tao không biết gì hết.”

Vương Bảo Dĩnh với lấy mảnh vỡ của chai rượu trên bàn, dí vào mặt hắn.

“Mày có vẻ không cần mạng nhỉ.”

Tên kia bắt đầu sợ hãi. Mỗi nhịp di chuyển của Vương Bảo Dĩnh đều khiến hắn rùng mình.

“Đại ca, tôi thực sự không biết người này ở đâu.”

“Tao biết gần đây có một trại nuôi cá sấu, mấy hôm nay hình như bọn chúng chưa được ăn thì phải.”

“Đại ca, hôm đó tôi chỉ được lệnh đến đưa người đi thôi, còn lại thì tôi không biết thật.”

“Nếu vậy thì để tao chặt một ngón tay của mày nhé.”

Vương Bảo Dĩnh liền rút con dao đang kẹp bên hông quần của tên lưu manh bên cạnh đâm mạnh xuống bàn. Tên kia liền sợ hãi hét lên một tiếng.

“Tôi nói, tôi sẽ nói mà. Đại ca anh tha cho tôi.”

“Nói đi.”

“Người đó được đưa đến chỗ ông chủ của tôi.”

“Ở đâu?”

“Nghe nói là gặp ở cảng A. Tôi cũng không biết có chuyện gì cả. Tôi chỉ biết đến đó thôi.”