Hạo Hiên về nhà trong tâm trạng rối bời. Bà nội thấy vậy liền mang cho cậu một bát mì.
“Bác Văn đâu, sao không bảo thằng bé đến đây.”
Hạo Hiên bất ngờ ngẩng đầu nhìn bà
“Sao bà biết anh ta.”
Bà nội từ từ kể cho Hạo Hiên nghe về tất cả những gì Lâm Bác Văn đã làm trong suốt thời gian cậu ở nước ngoài.
“Gia đình chúng ta mang ơn Bác Văn rất nhiều. Không có con ở đây, Bác Văn đã thay mặt con làm tất cả mọi thứ. Vì vậy ta chưa bao giờ cảm thấy cô đơn cả. Thằng bé lúc nào cũng phấn khích khi thấy thư của con, dặn ta đừng nói cho con biết. Ngày con về nước cũng đến sân bay gặp con rồi theo con đến tận bệnh viện. Đám tang ông con thằng bé đến viếng, nhưng chắc vì con quá đau buồn nên không chú ý đến. Bác Văn là một người bạn tốt, con nhất định phải trân trọng”
Cả đêm hôm đó Hạo Hiên trằn trọc không ngủ được, định là ngày mai sẽ tìm Lâm Bác Văn nói chuyện trả ơn, dù anh có ra yêu cầu gì cậu cũng sẽ đồng ý. Cậu đã đối xử với anh thật tệ vậy mà…
****
Tĩnh Hương cảm thấy rất hài lòng với chuyện mình làm, nghĩ chắc chắn anh trai sẽ thưởng cho mình, đang định gọi cho anh trai cô thì, Lâm Bác Văn đã gọi
“Trời ơi thật trùng hợp, em cũng đang tính gọi cho anh. Sao hả, anh thấy chuyện em làm có tốt không?”
“Nói đi, muốn quà gì?”
Tĩnh Hương cười khành khạch đắc ý
“Sắp tới ca sĩ B tổ chức concert, em muốn đi xem.”
“Được rồi, sẽ cho em vé vip hàng đầu tiên.”
“Yey, cảm ơn anh trai.”
Tĩnh Hương vừa kết thúc cuộc gọi, quay lại liền thấy mẹ đang đứng ở cửa phòng
Dì Lâm tiến vào hỏi “Anh trai con hả? Hai đứa có chuyện gì sao?”
“Bí mật.”
“Bí mật gì chứ. Không thể bật mí cho mẹ sao?”
“Không thể.”
“Chữ kí của ca sĩ B thì thế nào.”
“Mẹ cũng thật biết thương lượng. Thành giao.”
Nói rồi Tĩnh Hương liền ghé sát tai mẹ thủ thỉ cho mẹ nghe. Dì Lâm cũng không phải người cổ hủ, con trai thích con trai cũng không phải chuyện gì to tát. Nhưng Bác Văn lại là người thừa kế nên bà cũng hơi lo sợ ông nội biết sẽ xảy ra chuyện lớn, liền nói Tĩnh Hương không được để ông nội biết.
****
Hôm sau, Hạo Hiên biết Tĩnh Hương là em gái của Lâm Bác Văn liền hỏi số điện thoại của Lâm Bác Văn để hẹn anh ra ngoài nói chuyện. Hai người hẹn buổi tối gặp mặt.
Nghĩ đến tối sẽ được gặp Hạo Hiên, Lâm Bác Văn chẳng còn tâm trí làm việc chỉ mong nhanh đến tối.
Buổi tối Lâm Bác Văn đã sớm đặt phòng riêng tại một nhà hàng để tiện nói chuyện. Hạo Hiên bước vào thấy Lâm Bác Văn đang ngồi xem điện thoại.
“Chào Lâm Tổng.”
“Đến rồi sao. Ngồi đi.”
“Chúng ta không phải nói chuyện thôi sao, cần gì đến một nơi sang trọng như thế này.”
“Cũng đến giờ dùng bữa tối, nên tiện thì vừa ăn vừa nói.”
Lâm Bác Văn biết Hạo Hiên không ăn được cay nên gọi toàn những món thanh đạm.
“Đồ ăn nhà hàng này rất ngon, cậu ăn nhiều vào.”
“Cảm ơn Lâm Tổng.”
“Gọi tôi Bác Văn.” Lâm Bác Văn nhăn mặt nói
Ăn được một lúc, Lâm Bác Văn liền hỏi:
“Cậu hẹn tôi có gì muốn nói sao?”
Hạo Hiên buông đôi đũa trên tay đặt xuống bàn, với lấy cốc nước bên cạnh, uống một ngụm to rồi nói:
“Hôm qua tôi đã nghe bà nội kể rồi, những năm tôi ở nước ngoài thật cảm ơn anh thay mặt tôi chăm sóc cho hai người họ.”
“Cũng chẳng có gì, sao tự nhiên cậu nhắc đến việc này. Muốn trả ơn cho tôi sao?”
Hạo Hiên khẽ gật đầu.
“Vậy cậu định làm thế nào?”
“Anh muốn thế nào?”
“Tiền thì tôi không thiếu.” Lâm Bác Văn suy nghĩ gì đó liền nói “ Cậu có thể hiến thân cho tôi cũng được.”
Hạo Hiên cũng hơi bất ngờ với đề nghị này, ấp úng một lúc. Thấy cậu có vẻ bối rối, Lâm Bác Văn định lên tiếng, nhưng Hạo Hiên vẫn là nhanh một bước
“Được. Anh muốn tôi làm như thế nào?”
Lâm Bác Văn vốn chỉ muốn đùa một chút cho không khí bớt gượng gạo, nhưng không ngờ Hạo Hiên lại đồng ý. Lâm Bác Văn cười nhẹ rồi đặt ly nước xuống bàn. Trước tiên cứ để cậu vào tầm mắt của anh rồi sau tính tiếp.
“Cậu đến chỗ tôi làm việc đi. Vấn đề lương không thành vấn đề, tôi có thể trả gấp 2 hoặc gấp 3 số tiền mà Lý Tổng trả cho cậu.”
“Chuyện này…” Hạo Hiên cũng hơi do dự vì cậu mới vào làm ở công ty Y chưa đầy một tháng.
“Cậu đang lo sẽ ăn nói sao với Lý Tổng sao? Cậu yên tâm tôi sẽ nói chuyện với anh ta.”
Lâm Bác Văn không cho Hạo Hiên cơ hội từ chối: “Chuyện này cứ quyết như vậy đi.”
****
Lâm Bác Văn gặp mặt Lý Minh tại một quán cà phê.
“Cậu muốn Hạo Hiên đến làm việc cho Lâm Thị sao?”
“Đúng vậy. Anh cứ đưa ra điều kiện đi, tôi sẽ đáp ứng tất cả.”
“Chỉ vì một người, như thế có đáng không?”
“Đáng.”
“Nhân tài như Hạo Hiên thực sự rất khó tìm. Lâm Tổng thật có mắt nhìn người.”
“Anh hùng không có đất dụng võ. Anh cũng biết cậu ấy là nhân tài, mà chỉ để cậu ấy làm một trợ lý nhỏ bé, thật là lãng phí tài năng của cậu ấy.”
Lâm Bác Văn nhận thấy Lý Minh vẫn chưa có ý định nhường liền nói
“Chuyện con gái anh du học nước ngoài thế nào rồi.”
“Sao cậu biết? Nếu học một trường nổi tiếng trong nước thì còn có thể, chứ nước ngoài thì kinh tế chúng tôi chịu không nổi.”
Lâm Bác Văn vẫn điềm tĩnh nhâm nhi tách cà phê trên tay
“Tôi có thể giúp con bé vừa có thể du học, tốt nghiệp đúng hạn, sau khi ra trường sẽ nhận được công việc tốt.”
“Không gì có thể nói trước. Bây giờ đúng là Lâm Thị rất lớn mạnh, nhưng chưa chắc sau này vẫn vậy.”
Lâm Bác Văn lấy trong ví ra một chiếc thẻ
“Đây là 50 vạn tệ ứng trước làm tin.”
Lý Minh suy nghĩ rồi đón lấy
“Thành giao.”
****
Chiều hôm ấy mọi người đều ngỡ ngàng khi Hạo Hiên thông báo nghỉ việc để tới Lâm Thị làm việc.
“Cậu đi chúng tôi sẽ rất buồn.” Mạnh Dật Nhiên buồn rầu nói
“Cậu sang bên đó nhớ bảo trọng, tôi nghe nói Lâm Tổng là một đại ác ma đó.” Châu Thâm dặn dò.
“Anh đừng nói quá như vậy.” Tĩnh Hương thấy Châu Thâm nói đến anh trai cô liền không vui.
“Nhớ thường xuyên giữ liên lạc, khi nào rảnh rỗi đi cà phê với nhau. Chúng tôi sẽ rất nhớ cậu.” Mạnh Dật Nhiên rơm rớm nước mắt.
Hạo Hiên vỗ vai an ủi cô: “Chỉ là đổi chỗ làm việc thôi, chứ không phải đổi thành phố, mọi người đừng lo, tôi thấy Lâm Tổng cũng là người tốt.”
****
Lâm Bác Văn đã ở ngoài công ty Y chờ Hạo Hiên từ lâu. Mọi người vừa cùng nhau đi xuống sảnh liền nhìn thấy Lâm Bác Văn một thân Tây trang đang đứng dựa vào xe ô tô, bên cạnh là Vũ Tử Duy. Châu Thâm còn ám ảnh từ lần trước núp sau Hạo Hiên nói.
“Này có khi nào những gì tôi vừa nói anh ta đều nghe thấy hết không?”
“Anh ta có phải thần thánh trên trời đâu.” Mạnh Dật Nhiên trấn an
Tĩnh Hương thấy anh trai nhưng sợ mọi người phát hiện liền nháy mắt ra hiệu với anh. Lâm Bác Văn khẽ gật đầu.
“Chào Lâm Tổng.”
“Chào Lâm Tổng.”
“Chào Lâm Tổng.”
“Chào mọi người.”
Thư ký Vũ đón lấy thùng đồ của Hạo Hiên đặt vào trong cốp xe.
“Chúng ta đi thôi.” Lâm Bác Văn nói xong liền lên xe.
Hạo Hiên quay lại chào tạm biệt mọi người rồi cũng theo lên xe. Chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của ba người.
“Hạo Hiên chúc cậu may mắn.” Châu Thâm nhìn theo
“Anh ấy sẽ ổn thôi.” Tĩnh Hương vỗ vai nói
“Được rồi chúng ta vào thôi.”
Lý Minh đứng trên lầu nhìn xuống, lòng không khỏi hoài nghi việc Lâm Bác Văn dành sự quan tâm quá mức cho Hạo Hiên.
****
Trên xe, Lâm Bác Văn liên tục lật xem hồ sơ của Hạo Hiên.
“Hiện tại đang trống vị trí Trưởng phòng kinh doanh. Vị trí đó sẽ giao cho cậu.”
“Tôi mới vào Lâm Thị lập tức làm trưởng phòng luôn liệu có hơi…” Hạo Hiên lo lắng hỏi.
“Cậu sợ sao?” Lâm Bác Văn quay qua nhìn Hạo Hiên “Cậu không có lòng tin vào bản thân sao?”
“Tôi làm được Lâm Tổng.” Hạo Hiên quả quyết nói.
Lâm Bác Văn rất hài lòng với lời này.
****
Mọi người thấy truyện hay cho mình xin một like và cmt góp ý hoặc follow để mình có động lực nhé ^^. Xin cảm ơn mọi người. ^^