Tình Yêu Bàn Tay Nhựa

Chương 5




Tạ Gia Ngũ đột nhiên cười lên, không phải kiều cười khách sao mà chính là kiểu cười cả hai vai đề run rẩy.

Trực tiếp khiến tôi cảm thấy sững sốt.

Nụ cười đó quá đẹp mắt, mọi người hiểu ý tôi không?

Mặc dù trước đó cậu ta cũng cười, nhưng vẫn rất câu nệ, có một chút cảm giác của một cậu trai đang giả cười, bây giờ cậu ta lại cười thế này, mặc dù khoé mắt cũng đang bật cười, thế nhưng lại vô cùng sinh động

Tạ Gia Ngũ cười đủ rồi, dáng vẻ có chút ngượng ngùng, nói: “Thật ra thì tôi cũng là được bạn cùng phòng chỉ. Đưa trả sữa đến dưới lầu ký túc xá, nói đi dạo phố dùng cơm để chuộc lỗi, tới món Joy Mix ở quán bán tôm hùm đất, cũng đều là ý kiến của bọn họ.”

Ơ kìa?

Thế nên… cậu ta cũng muốn theo đuổi tôi sao?

Thế nhưng, tại sao chứ?

Tôi lại bắt đầu tràn đầy tò mò, hỏi: “Cho nên ngay từ đầu cậu là…”

Lúc này nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, nụ cười đầy đặn vang vang có lực, nói: “Làm phiền hai người một chút! Thỏ xào cay, thịt bò xào, và một phần Joy Mix, chúc hai người hạnh phúc vui vẻ! Thật dài thật lâu!”

Tiếng nói rất lớn, cảm xúc rất cao, có thể so với mấy nhân viên của Haidilao vây quanh hát hò “Say bye bye với tất cả phiền muộn”.

Tôi thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Tạ Gia Ngũ phì cười một tiếng, nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi.”

Ừ, dù sao cũng còn thời gian, cứ ăn cơm trước đã, không cần nôn nóng.

Tôi là người Tứ Xuyên, đặc biệt thích ăn cay, gọi món cũng là mấy món đặc trưng của Tứ Xuyên, tôi còn cảm thấy bản sửa đổi vẫn chưa đủ đo.

Sau khi tôi thở dốc ăn hơn nửa chén cơm, phát hiện miệng và gương mặt của Tạ Gia Ngũ cũng đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi.

Trong tiệm mở máy lạnh rất đầy đủ, cho nên: “Cậu không ăn cay được sao?”

Cậu ta đặt ly nước xuống, có chút ngượng ngùng nói: “A đúng thế, tôi đang cố gắng tập ăn, thế nhưng chỉ có thể ăn được một chút xíu thôi.”

Hu hu, con người cậu ta sao lại thân thiết như thế, sao lại quan tâm tới khẩu vị của tôi như thế chứ.

“Cậu không ăn cay được sao lại không nói sớm chứ.” Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, cầm lấy máy tính bảng định gọi thêm món: “Sao cậu không chọn vào món ăn thanh đạm một chút… cậu có muốn dùng canh cá ngân không? Còn có món sườn xào chua ngọt nữa, chắc sẽ ngọt đấy.”

Con người tôi sấm rền gió cuốn, lướt lướt chọn thêm ba món ăn, Tạ Gia Ngũ vội vàng đè tay tôi lại, sau đó giống như bị điệt giật buông ra.

Toàn bộ quá trình cũng chỉ trong vòng hai giây, cậu ta vô cùng quẫn bách nói: “Không cần gọi thêm món đâu, đừng lãng phí thức ăn.”

Tôi nói: “Không sao đâu, chúng ta chia đều đi, tôi ăn nhiều cậu ăn ít, không để cậu thua thiệt đâu.”

Tạ Gia Ngũ vội vàng khoát tay, nói: “Ý tôi không phải như thế.”

Sau đó trên mặt cậu ta lại trở nên ửng đỏ, lúng túng, tiếng nói rất nhỏ: “Trước khi tới đây, tôi và bạn cùng phòng đã ăn với nhau rất nhiều rồi. Cậu ấy nói lần đầu tiên nam nữ cùng nhau ăn cơm, cô gái sẽ sửng sốt vì sao nam sinh lại ăn nhiều như thế.”

Tôi liếc nhìn chén cơm của mình rồi lại đưa mắt nhìn chén cơm của cậu ta, nặng nề nói: “Cậu biết, xét về xác suất nói cho chúng ta biết, chỉ cần lượng hàng mẫu quá lớn, cho dù xác suất để một chuyện xảy ra có nhỏ đi nữa vẫn có thể xuất hiện trong cuộc sống. Mà ở nước ta, trước mắt có một phẩy bốn tỷ người, trong đó phái nữa chiếm xấp xỉ từ sáu trăm tới chín trăm triệu.”

Tựa như cậu ta có cảm giác, vô cùng phối hợp nói: “Thế nên?”

Tôi nói chắc như đinh đóng cột: “Thế nên thi thoảng xuất hiên một cô gái ăn nhiều hơn nam sinh cũng vô cùng bình thường!”

Tạ Gia Ngũ ha ha cười to, khoé mắt cũng cười theo, cậu ta nói: “Vi Vi, cậu thật biết điều.”

Vi Vi, cậu ta gọi tôi là Vi Vi.

Sao không gọi thẳng là vợ luôn đi (không phải).

Nói thật tôi rất biết mình là một tác phẩm điêu khắc trên cát gì đó, nhìn mấy nam thần của các người bị tôi biến thành anh em tốt thì biết. Tôi thật sự rất sợ Tạ Gia Ngũ đi lên con đường không lối thoát này, thế là lúc đang đi dạo phố, tôi quả quyết tránh việc nhắc tới phẩm chất, đi về phía khu danh viện nết na mà tôi chưa bao giờ đặt chân tới.

Gió nhỏ là để gả cho gió thuần, bố nó cay!

Lúc lên thang máy, cậu ta tỏ ý bảo tôi đứng bên trong đi.

Là một học sinh giỏi, ưu điểm lớn nhất của tôi chính là vô cùng tò mò (nói đơn giản chính là thích tranh cãi), thế là tôi hỏi: “Tại sao không được đứng bên ngoài?”

Tạ Gia Ngũ chỉ chỉ vào tay vịn thang máy, nhỏ giọng nói: “Cậu mặc váy.”

Ôi! Sẽ lệch!

Tôi theo bản năng che váy lại, không nhịn được nói: “Cậu đúng là được giáo dục tốt. Những thứ này cũng là do bạn cùng phòng chỉ cậu sao?”

Hai tai cậu ta lần lượt đỏ lên, nói: “Không phảo, trước kia mẹ tôi dạy tôi như thế.”

Đáng ghét, đúng là một người đàn ông tốt, tôi muốn có được cậu ta.

Lúc tôi thử quần áo, cậu ta đeo chiếc ví da nhỏ giúp tôi.

Dễ thương chết rồi rồi.

Cậu ta vốn là một người cao ráo, trắng trẻo, các đường nét trên gương mặt còn đẹp trai, cách ăn mặc lại vô cùng nhẹ nhàng khoan thai, sau đó còn đeo thêm một chiếc túi da màu xanh lá cây, có một cảm giác hài hoà kỳ lạ.

Lúc tôi đứng trong phòng thử quần áo thay váy, nghe chị gái bán hàng hỏi: “Em và bạn gái em vẫn còn đang đi học sao?”

Hai tai nhỏ lập tức đỏ lên, trái lại tôi muốn nghe một chút xem Tạ Gia Ngũ sẽ trả lời thế nào!

Tạ Gia Ngũ trầm mặc một chút: “Cô ấy không phải bạn gái của em.”

Tôi có hơi thất vọng.

Cách mấy giây, cậu ta lại bổ sung thêm: “Tạm thời vẫn chưa phải.”

Trong lòng tôi có pháo hoa nhỏ nổ tung.

Cũng may cái gương lớn trong phòng thử quần áo soi rõ vẻ mặt cười ngây ngôi của tôi, có hơi dữ tợn, điều này giúp tôi thắng xe kịp thời, khôi phục lại dáng vẻ của một người bình thường.

Sau đó liền xách váy bước ra ngoài.

Nói thế nào đây, vẫn có chút xấu hổ, cho nên tôi không dám nhỉn Tạ Gia Ngũ, chỉ hỏi chị bán hàng: “Chị cảm thấy có đẹp không?”

Chị gái bán hàng còn chưa kịp lên tiếng, Tạ Gia Ngũ đã lên tiếng: “Đẹp.”

Gò má tôi có chút nóng, xoay người nhìn cậu ấy, phát hiện cậu ấy đỏ mặt, nhưng cậu ấy vẫn nhìn tôi, vô cùng nghiêm túc lặp lại lần nữa: “Đẹp.”

Chị gái bán hàng cong môi cười, đi tới giúp tôi chỉnh sửa cổ áo lại một chút, sau đó nói: “Người đẹp đúng là tinh mắt, cái váy này rất hợp với em, cũng rất hợp với quần áo của anh đẹp trai này, rất thích hợp làm đồ đôi.”

Ngoài mặt tôi vô cùng thẹn thùng, trong lòng lại hô to: Chị rất biết nói chuyện, hãy nói nhiều hơn nữa!

Mua váy xong chúng tôi liền rời đi.

Bởi vì bọn tôi ăn hơi nhiều (được rồi tôi thừa nhận thật ra chỉ có mình tôi ăn hơi nhiều). Kim Ưng cách trường học không tính là xa, thế nên tôi đề nghị hai người bọn tôi sẽ đi bộ về.