*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Trì Tổng Tra
Edit: Ly_xciv
Chung Quyền giờ phút này đã nghe không rõ Hà Nhan đang nói gì.
Hai từ Nhị Nguyệt giống như chú ngữ đánh nát phong ấn, cánh tay hắn hiện lên từng sợi gân xanh, hắn cảm thấy tim hắn rất đau, cơn đau âm ỉ kéo đến tận óc hắn, một đoạn hình ảnh rách nát thổi qua, sau đó giống như cuồng phong bão táp đem thần trí hắn đánh chìm.
Hắn rốt cuộc không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, tất cả hình ảnh trước mắt biến thành màu đen.
Thân thể bị va vào khung cửa, sau đó ngã xuống, cũng không thể nghe thanh âm Hà Nhan vội vàng gọi hắn.
Hắn giống như một con thú bị thương, theo bản năng cuộn tròn người lại, đôi tay bưng kín cái trán.
Đau nhức làm hắn xuất hiện ảo giác, hắn thấy một đôi vết thương trên tay hắn, nghe thấy được thanh âm hắn đang nói: “Tôi còn chưa được ôm Nhị Nguyệt, tôi nói rồi tôi muốn bồi bọn họ cả đời.”
Hình ảnh xuất hiện em trai hắn, y nói ba hắn muốn xóa bỏ ký ức một năm qua của hắn, triệt để tẩy não hắn.
Khi đó hắn còn không rõ, những người này rốt cuộc muốn làm gì hắn, hắn chỉ biết có một chuyện hắn nhất định không được phép quên.
Hắn cần phải nhớ kỹ, khảm người kia vào tâm trí hắn.
Hắn thấy mình cầm một mảnh thủy tinh bén nhọn, từng nét bút khắc tên người kia cùng đứa con mà hắn chưa từng thấy vào huyết nhục.
Rất đau, nhưng hắn lại cảm thấy an tâm nhiều lắm.
Chỉ có đau đớn mới có thể nhớ rõ, khắc ghi, Hà Nhan, Nhị Nguyệt.
Như thế nào hắn lại cố tình quên lâu như vậy.
Hà Nhan của hắn.
“Sao anh lại ở chỗ này vậy”
“Anh bị thương rồi, có đau lắm không.”
”Đi thôi, cùng tôi về nhà.”
“Tôi nghĩ một cái tên cho anh được không.”
“Hà Bạch, tên này thế nào, cùng một cái họ với tôi.”
Chung Quyền hai mắt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, tầm nhìn đen kịt dần dần rút đi, hắn rốt cuộc nghe thấy thanh âm của Hà Nhan, cậu bắt lấy tay hắn.
Hà Nhan vốn đang kinh hoảng, lại không biết vì sao, ánh mắt nhìn về phía sau hắn: “Hà Bạch, anh đã trở lại! Lại đây giúp em đỡ hắn một chút.”
Chung Quyền trở tay bắt được Hà Nhan, từng giọt nước mắt của hắn rơi xuống mu bàn tay của Hà Nhan.
Hắn cơ hồ muốn đem miệng mình cắn đến chảy máu, chỉ vì muốn đem thanh âm "Anh là Hà Bạch, anh đã trở về" nuốt vào trong.
Hà Nhan của hắn, khi không có hắn ở bên canh, em ấy sinh bệnh, ảo tưởng ra một người khác.
Mà anh lại nhớ ra quá muộn, rốt cuộc không thể trở thành Hà Bạch của em.
Hà Nhan cố sức đỡ Chung Quyền về lại sô pha, sau đó đi theo Hà Bạch giải thích.
Hà Bạch yên lặng nghe cậu, cậu không tốn quá nhiều sức lực đã có thể khiến cho Hà Bạch an tỉnh ngồi ở phòng khách chờ cậu.
Chủ yếu là Hà Nhan sợ Chung Quyền nhìn ra Hà Bạch bị ngốc.
Tuy rằng cậu không để ý Hà Bạch có ngốc hay không, nhưng cậu cũng không muốn người khác dựa vào điểm này coi thường Alpha của mình.
Huống hồ người có tin tức tố đỉnh cấp giống như Thái tử gia chắc chắn sẽ gây khó dễ áp chế ông xã cậu.
Nghe nói sẽ rất không thoải mái.
Thái Tử gia nằm ở trên sô pha, cánh tay che mặt, lộ ra một vài vết kim tiêm, môi tái nhợt, chỉ có lòng môi đỏ tươi, bởi vì là do hắn cắn chảy máu.
Hà Nhan thấp thỏm đem Nhị Nguyệt bỏ vào phòng, do dự hỏi: “Còn đau không?”
Chung Quyền buông tay, hai mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Hà Nhan, nhìn đến Hà Nhan cảm thấy sợ hãi.
Hà Nhan nhỏ giọng nói: “Tôi nơi này có thuốc giảm đau, anh muốn uống không?”
Chung Quyền thanh âm khàn khàn nói: “Vì cái gì có thuốc giảm đau, thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?”
Hà Nhan cười cười: “Bởi vì lúc trước tôi có tật xấu là bị đau eo, sau khi sinh xong Nhị Nguyệt, có thể là hậu sản dưỡng không tốt, càng ngày càng nghiêm trọng, lúc trời mưa sẽ rất đau.”
Biểu tình của Chung Quyền tựa như bị người dùng thiết côn đánh, hắn cảm thấy mình vừa đau vừa ngốc, vành mắt đỏ lên, giống như lại muốn khóc.
Hắn nói:" Tôi sẽ tìm bác sĩ cho em.”
Hà Nhan nói: “Không cần, cũng không phải là chuyện gì lớn, không có gì quan trọng.”
Chung Quyền có điểm giận dỗi mà mím môi, hơn nửa ngày mới nhẹ nhàng nói: "Như thế nào lại không quan trọng, về sau sẽ trở thành bệnh không thể chữa được thì phải làm sao.”
Hà Nhan không biết vì sao Chung Quyền đột nhiên lại trở nên như vậy, nhưng hiện tại cậu cảm nhận được ánh mắt Chung Quyền nhìn cậu rất kì quái.
Không biết có phải cậu xuất hiện ảo giác hay không, cậu cảm thấy Chung Quyền đã thay đổi thành một người khác.
Ánh mắt của hắn, dường như tràn ngập thống khổ vô tận, càng kì quái hơn nữa chính là, loại thống khổ này lại mang theo một tia ẩn nhẫn thâm tình.
Chung Quyền đã nói hắn sẽ không có khả năng thích cậu.
Quả nhiên, là cậu suy nghĩ quá nhiều, tự mình đa tình.
Loại Omega bình thường giống như cậu, huống hồ cũng đã có gia đình, Thái tử gia tuyệt đối sẽ không có khả năng thích cậu.
Tựa như lần đầu tiên gặp nhau, Chung Quyền sẽ cùng cậu gặp thoáng qua, cũng sẽ không liếc nhìn cậu một cái.
Thời gian không còn sớm, Hà Nhan uyển chuyển mà tiễn khách.
Chung Quyền nói còn muốn ôm Nhị Nguyệt, Hà Nhan đành phải ôm Nguyệt ra, đưa bé con vào trong tay hắn.
Lần này Chung Quyền nhìn nàng càng tỉ mỉ hơn.
Hận không thể nhìn ra Nhị Nguyệt có bao nhiêu sợi tóc.
Nghe được Nhị Nguyệt bị sinh non, sắc mặt Chung Quyền đã xanh mét.
Hà Nhan vội vàng nói: “Nhưng bác sĩ đã nói nàng rất khỏe mạnh, là Alpha cấp S.”
Hà Nhan nói: “Rất kỳ quái, tôi cùng với ba ba của nàng đều là người thường, đại khái là đột biến gien đi.”
Chung Quyền hôn hôn đầu nhỏ của Nhị Nguyệt, cười nhẹ nói: “Bởi vì nàng là một bảo bối, được ba mẹ chờ mong, sau đó rơi xuống thế gian này."
Hà Nhan cảm giác Chung Quyền có điểm buồn nôn, hắn nói như thể Nhị Nguyệt là con gái hắn vậy.
Lúc tiễn Chung Quyền đi, Nhị Nguyệt lưu luyến không chịu rời, nháo đến Hà Nhan phải ôm nàng đến cửa sổ, nhìn theo Chung Quyền đã xuống dưới lầu, chui vào trong xe, lúc này mới chịu bỏ qua.
Hà Nhan thấy vậy có chút ghen tị: “Con thích chú ấy như vậy sao.”
Nhị Nguyệt: “Thích ạ!”
Hà Nhan: “Vì sao lại thích?”
Nhị Nguyệt: “Chú thơm!”
Chung Quyền ngồi ở trong xe, nhưng hắn không lập tức lái xe, mà là gọi điện thoại cho một người bạn hắn.
Hắn hỏi đối phương: “Cậu đã từng cho tôi dùng thuốc tiêm thay đổi hình dáng, bây giờ còn không?”
Bằng hữu: “Không được, cậu chẳng lẽ chưa từng kiểm tra thân thể mình sao? Cậu không biết tác dụng phụ của nó sao?.”
Chung Quyền: “Là cái gì?”
Bằng hữu: “Không giấu cậu nữa, thật ra thuốc này có tác dụng phụ rất lớn, khi cậu sử dụng thuốc này, đồng thời sẽ tiêu hao gấp đôi tuổi thọ, cậu dùng bao lâu, bao nhiêu lần, đều sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến sức khỏe, đã như vậy, cậu còn muốn dùng sao?”
Chung Quyền trầm mặc một hồi, thanh âm đanh thép nói: “Phải dùng.”
Thời điểm Hà Nhan đang nấu cơm đột nhiên có người gõ cửa.
Vừa mở cửa ra cậu đã thấy, ngoài cửa chính là Hà Bạch.
Hà Nhan thấy hắn, sửng sốt một chút: “Anh ra ngoài lúc nào thế, không phải vẫn luôn ở trong phòng sao?”
Hà Nhan theo phản xạ muốn nhìn vào trong, lại bị Hà Bạch đột nhiên ôm lại, cậu nhận được một cái hôn.
Nhiệt liệt, chuyên chú, tràn ngập thâm tình.
Chung Quyền đã rất lâu không thân mật với Hà Nhan, thân thể cậu bị hắn hôn đến mềm nhũn.
Nửa ngày, Chung Quyền mới nới lỏng tay ra, ngón tay hắn vuốt ve trên gương mặt phiếm hồng của Hà Nhan, nhẹ giọng kêu tên của cậu:
“Hà Nhan.”
"Dạ.”
“Hà Nhan.”
“Hửm.”
“Hà Nhan.”
Chung Quyền lần thứ ba kêu cậu, Hà Nhan kỳ quái nhìn hắn, ôn nhu nói: “Anh làm sao vậy a?”
Chung Quyền một lần nữa ôm lấy cậu, gương mặt vùi vào cổ Hà Nhan: “Anh rốt cuộc đã trở lại.”
Hà Nhan cười, tay vòng qua ôm lấy eo Chung Quyền nhẹ nhàng dỗ hắn: “Anh làm sao vậy, anh vẫn luôn ở đây mà, sao lại nói như vậy, giống như anh đã đi rất lâu.”
Chung Quyền không nói gì, hốc mắt ửng đỏ buông cậu ra.
Hà Nhan sờ sờ đầu hắn, ở trên gương mặt hắn mà hôn một cái: “Ăn cơm nha?”
Chung Quyền gật đầu.
Hà Nhan buông hắn ra, đi vào phòng bếp, đi đến một nửa lại quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Chung Quyền vẫn luôn đi theo phía sau cậu, dính người đến muốn mệnh.
Hà Nhan cười: “Ngày hôm nay anh rất kì quái đó.”
Chung Quyền nói: “Anh kì quái chỗ nào.”
Hà Nhan: "Anh rất giống với ngày đầu em nhặt về, lúc nào cũng dính lấy em, lá gan cũng rất nhỏ.”
Chung Quyền không tình nguyện nói: “Lá gan anh không nhỏ.”
Hà Nhan cảm giác có một chút kì quái, nhưng lại không thể nói ra được.
Cậu nói được được, lá gan anh không nhỏ, Hà Bạch của chúng ta là ngoan nhất.
Hà Nhan vào bếp mang đồ ăn ra tới, phát hiện Nhị Nguyệt đang ngồi chơi trong lòng ngực Chung Quyền.
Hà Nhan ngây ngẩn cả người, đột nhiên hốc mắt đỏ lên, ngồi xổm xuống, bụm mặt khóc lên thành tiếng.
Chung Quyền sợ hãi, vội ôm Nhị Nguyệt đi qua, cùng ngồi xổm xuống.
Nhị Nguyệt vươn tay muốn sờ cằm Hà Nhan, trong miệng lẩm bẩm nói: “Ba ba, ba ba.”
Chung Quyền vội muốn chết: “Em làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Hà Nhan nâng lên gương mặt điềm đạm đáng yêu tràn ngập nước mắt, khóc đến tâm Chung Quyền cảm thấy đau xót.
Càng làm cho hắn tan nát cõi lòng chính là câu nói tiếp theo.
Hà Nhan nói.
“Hà Bạch, từ lúc Nhị Nguyệt sinh ra cho tới nay, đây là lần đầu tiên anh nguyện ý ôm nàng.”
...
----------------------
Lăn qua lăn lại cầu mọi người cmt+bắn sao chíu chíu🌟🌟🌟