Diêm Danh rút điếu thuốc cuối cùng có trong người, cầm hộp thuốc lá vuốt vuốt, vừa định ném vào trong sọt rác. Suy nghĩ một chút vẫn là châm lửa hút. Xoa xoa chà xát cái mông. Nhìn cái phòng sơn nền trắng trước mặt còn viết chữ Thảo to đùng bằng bút lông, hừ lạnh một tiếng. Cái hừ lạnh có rất nhiều ý nghĩa, nhưng tuyệt đối không phải xem thường. Tìm trong áo khoác lấy ra một cái bút, hơi cong đầu gối chậm rãi viết lên. Viết xong sau quay đầu lại hướng WC. Mở cửa, sau đó sửa sang lại bộ âu phục, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra đi ra khỏi WC của khách sạn.
Từ tối hôm nay Diêm Danh sẽ chính thức nghỉ việc, hoàn toàn rời khỏi thế giới xa hoa trụy lạc này. Bởi vì Diêm Danh biết mình già rồi. Già không đủ tư cách dung nhập bên trong thế giới này...... Nặng nề mở cửa kính, không biết tại sao mà tay đẩy cửa hôm nay cảm giác thật nặng nề. Diêm Danh lên lực tay, ngực chống đỡ mới có thể hé ra cánh cửa. Một trận gió lạnh phả vào mặt khiến Diêm Danh run cầm cập. Kéo áo khoác lên cổ nắm chặt, nhìn hai bên đường chi chít toàn là quán bar phòng trà.
Trước cửa quán rộn ràng một đám người, những người kia cùng mình giống nhau nhưng đã là chuyện của quá khứ. Từng khuôn mặt ánh mắt say mê khiến nội tâm Diêm Danh một trận rung động. Nhớ lại những năm tháng ấy khiến hai chân y phát run, đứng không nổi. Tận lực tránh gió đi mấy bước, tìm tới xe của mình. Tuy rằng ngày mai nó sẽ là của người khác, nhưng hôm nay vẫn tính là xe của mình. Mở cửa xe vừa định chui vào. Đột nhiên di động vang lên. Nhạc chuông chấn động réo không ngừng. Chần chờ một chút, Diêm Danh cầm điện thoại di động lên. "Alo."......