Tinh Võ Môn

Chương 92




Vương Chí Đạo trong lòng thất kinh, chẳng lẽ Đỗ Tâm Vũ đã rớt xuống khỏi xe lửa rồi hay sao? Không thể có khả năng, ngay cả bản thân mình cũng có thể tránh được một kiếp, Đỗ Tâm Vũ thực lực so với bản thân mình tuyệt đối là còn cao minh hơn rất nhiều, như thế nào có thể bị té xuống được?

Đang muốn bò đến bên rìa toa xe để nhìn xuống phía dưới xem một chút, đã nhìn thấy đột nhiên có một cánh tay bám lên nóc toa xe, tiếp theo cánh tay này rất nhanh quăng một cái, một thân hình nhanh như linh hầu đã lộn lên vững vàng trên nóc toa xe, không phải Đỗ Tâm Vũ thì còn có thể là ai!

Vương Chí Đạo thở phào một hơi, cười nói: "Tâm Vũ tiền bối, làm ta giật cả mình, còn tưởng rằng ông đã bị rớt xuống rồi!"

Đỗ Tâm Vũ sắc sắc mặt âm trầm: "Thiếu chút nữa đã rớt xuống rồi, may là nghe được một tiếng cảnh cáo đó của ngươi. Đám sát thủ này tên nào cũng không muốn sống, xem ra Viên đại đầu đúng là đã xuống hết tay rồi, quyết tâm phải giết được Tôn tiên sinh ngay trên chuyến xe lửa này rồi. Chúng ta động tác phải nhanh hơn một chút, giải quyết xong đám rắn độc lập tức quay lại chỗ Tôn tiên sinh bảo vệ cho hắn!"

Vương Chí Đạo gật đầu, đi theo Đỗ Tâm Vũ hướng về phương hướng toa xe bếp trên xe lửa chạy đi.

Đầu bếp đang đứng trong toa bếp lúc này đã đổi thành một gã thân thể cao lêu đêu lại gầy nhom, vừa nhìn thấy Đỗ Tâm Vũ cùng Vương Chí Đạo chui qua cửa sổ tiến vào, không khỏi tỏ ra hoảng sợ.

Vương Chí Đạo thấy cả gian bếp chỉ có một mình hắn, không khỏi có chút kỳ quái, liền hỏi người này:

"Tại sao lại chỉ có một mình ngươi ở chỗ này, những người khác đâu?"

Gã đầu bếp này vội nói: "Bọn họ đang đi nghỉ ngơi, lúc này chỉ có một mình ta đang trực ở đây. Xin hỏi hai vị là?"

"Trên xe lửa có tình huống rất cấp bách, chúng ta không thể không chui qua cửa sổ mà vào. Ngươi có biết bắt rắn không?"

"Bắt rắn?"

"Đúng, ở toa xe số 302 bị sát thủ thả một đám lớn rắn độc, chúng ta lo lắng đám rắn độc đó có thể bò sang các toa xe khác, cắn bị thương các hành khách vô tội, cho nên mới chạy đến thông tri cho các ngươi, cũng tìm các ngươi hỗ trợ giải quyết đám rắn độc kia. Ngươi ở chỗ này có cái công cụ gì có thể đối phó được rắn độc không?"

"Bắt rắn, được được, bắt rắn ta chính là sở trường nhất, vừa lúc ta cũng đang nghĩ làm mấy món ăn từ rắn đây! Ở nơi đây có dao ăn, cán chổi, xô chậu gì đó, dùng để đối phó đám rắn kia hẳn là cũng đủ rồi!" Gã đầu bếp này vẻ mặt tỏ ra hăng hái bừng bừng.

"Không được, rắn độc rất nhiều, dùng những thứ kia chỉ lãng phí thời gian!" Vương Chí Đạo lắc đầu nói, sau đó lại hỏi: "Ở chỗ này ngươi có cái dung dịch gì dễ cháy như dầu mỡ hay rượu cồn hay không?"

"Ngươi muốn dùng lửa đốt hay sao?" Như thế sẽ rất nguy hiểm đó, nói không chừng sẽ bị hỏa hoạn, làm cho xe lửa xảy ra chuyện đó!" Đầu bếp cao gầy hoảng sợ nói.

"Chúng ta sẽ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để xảy ra hỏa hoạn. Rốt cuộc là ngươi có hay không?" Vương Chí Đạo sốt ruột hỏi.

Trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo cùng Đỗ Tâm Vũ một lúc lâu, đầu bếp cao gầy mới nói: "Ta không thể đáp ứng các ngươi làm như vậy. Ta phải đi tìm trưởng tàu xin chỉ thị một chút!"

Đỗ Tâm Vũ đi tới móc từ trong túi ra "Thẻ chứng nhận", giơ ra trước mắt đầu bếp cao gầy kia cho hắn nhìn, lại nói: "Chúng ta chính là đặc phái viên của Trung ương, đang bảo vệ một nhân vật trọng yếu Bắc thượng. Lúc trước chúng ta cùng với công ty Hỏa xa cùng trưởng tàu của các ngươi đã thảo luận thống nhất rồi. Chỉ cần phát sinh tình huống đặc biệt, chúng ta có quyền yêu cầu bất cứ ai trên chuyến xe lửa này, ngay cả đầu bếp cùng nhân viên phục vụ, cũng đều phải phối hợp với chúng ta. Vậy yêu cầu ngươi phối hợp cùng chúng ta!"

Đầu bếp cao gầy có chút sửng sốt, xong lại gật đầu nói: "Được rồi, vay ta phối hợp. Chỉ có điều là, ta mới đến làm, những thứ dung dịch dễ cháy dầu mỡ hay rượu cồn gì đó như ngươi nói ta cũng không biết là để ở đâu, vậy để cho ta tìm một chút!"

Vương Chí Đạo nghe vậy trong lòng sinh nghĩ, hỏi: "Ngươi không phải là đầu bếp ở đây hay sao? Tại sao dầu mỡ cùng rượu cồn để ở đâu cũng không biết?"

Đầu bếp cao gầy thần sắc không hề thay đổi, nói: "Ta không phải vừa đã nói là người mới tới hay sao. Đối với chỗ này còn chưa quen thuộc lắm!"

"Có mùi máu tươi rất nặng!" Vương Chí Đạo nhăn nhăn mũi, ngửi được mùi máu tươi, lập tức đối Đỗ Tâm Vũ đưa mắt một cái. Hắn lại chậm rãi hướng đầu bếp cao gần đi tới, hỏi: "Ngươi mới vừa rồi là đang giết lợn hay sao? Tại sao nơi này có mùi máu tươi nặng như vậy?"

"Đúng vậy đúng vậy, ta là đang giết lợn!" Đầu bếp cao gầy có chút khẩn trương, lời vừa nói ra khỏi miệng liền đã cảm giác được có chút không đúng.

Vương Chí Đạo cười lạnh, nói: "Giết lợn, ở trên xe lửa giết lợn, cũng chỉ là một mình ngươi giết, như vậy là chuyện lạ đó. Chỉ sợ ngươi chính là đang giết người hả!"

Đỗ Tâm Vũ lúc này đã đi ra phía sau quầy hàng, vừa nhìn xuống phía dưới, đã lạnh lùng nói: "Mùi máu tươi chính là từ đây truyền ra, hắn đã giết người đầu bếp ở sau quầy này rồi!"

Gã đầu bếp cao gầy biến sắc, đột nhiên chộp lấy một con dao ăn trên bàn ăn, hướng Vương Chí Đạo đâm tới.

"Choang" một tiếng, chính là Vương Chí Đạo tiện tay vớ lấy một cái đĩa đựng đồ ăn ở bên cạnh, đập mạnh lên bàn tay đang cầm dao đâm tới của đầu bếp cao gầy, vừa kịp đem con dao ăn đánh bay, mà cái đĩa cũng vỡ tan.

Đầu bếp cao gầy dao ăn vừa rời khỏi tay, lập tức tiến lên một bước, tay trước duỗi thẳng ra, bàn tay nhằm thẳng khuôn mặt Vương Chí Đạo đâm tới.

Vương Chí Đạo chứng kiến gã đầu bếp cao gầy này móng tay rất dài, loáng thoáng lại còn lóe lên chút ánh xanh lam. Trong lòng không khỏi cả kinh, biết rõ trong móng tay của đầu bếp cao gầy có độc, bị cào trúng thì chắc chắn là không tốt. Lập tức một chưởng hướng lên bắn ra, đang muốn đẩy lệch bàn tay đâm tới ra ngoài.

Thật không ngờ, đầu bếp cao gầy bàn tay linh hoạt giống như là con rắn, cong lại nửa vòng tròn, lại có thể tránh được một cái đẩy của Vương Chí Đạo, sau đó thế công vẫn không thay đổi, vẫn nhằm thẳng mặt Vương Chí Đạo đâm đến.

Vương Chí Đạo lại lật tay đem cổ tay đầu bếp cao gầy bắt lại được, đang muốn dùng một phép chế trụ cổ tay để khống chế gã đầu bếp cao gầy này.

Lại không ngờ nữa, một gã đầu bếp cao gầy này cánh tay dường như không hề có đầu khớp xương, hơn nữa cổ tay hắn linh hoạt không hề dừng lại, vừa chuyển lại thêm một xoay, chẳng những thoát khỏi được Vương Chí Đạo khóa cổ tay, lại còn quấn ngược đi lên, cánh tay giống như là con rắn lớn cuốn lấy cánh tay này của Vương Chí Đạo, dưới một cái vừa vặn vừa đè, thế nhưng lại có thể đem cánh tay của Vương Chí Đạo vặn ngược ra sau lưng, nửa thân trên bị đè ép xuống. Đồng thời đầu bếp cao gầy lại vươn tay kia cũng đồng dạng móng tay dài nhọn hoắt lấp lóe ánh xanh lam, nhằm thằng cạnh cổ Vương Chí Đạo đâm tới.

Vương Chí Đạo một cước đá ngược lên, vừa lúc đá lên trên gáy của đầu bếp cao gầy. Lực sát thương mặc dù không lớn, nhưng cũng đủ để thoát được khỏi được đòn quấn tay cùng nhát đâm của đầu bếp cao gầy.

Sau khi thoát khỏi được khống chế của gã đầu bếp cao gầy, Vương Chí Đạo lập tức một quyền đánh ra, vừa vặn đánh trúng lên ngực gã đầu bếp. Thật không ngờ đầu bếp cao gầy này thân thể giống như là con cá trạch, cảm giác như cả người hắn mềm như bông không hề có chút đầu khớp xương, vừa trơn lại vừa mềm. Vừa co vừa xoay một cái, đã đem nắm tay Vương Chí Đạo đang đánh lên ngực hắn trượt sang bên cạnh, một chút lực đả kích cũng không có tác dụng đến trên ngươi gã đầu bếp cao gầy này.

Vương Chí Đạo có chút kinh ngạc, lùi lại về phía sau một bước, hỏi lại gã đầu bếp cao gầy: "Ngươi luyện chính là Xà hình quyền hay sao?"

"Là một ám hệ bàng chi của Xà hình quyền, Âm xà quyền! Công phu luyện thành, cả người mềm mại như không xương, lại còn linh hoạt như cá trạch, chính là pháp môn tá lực cùng chịu đòn tốt nhất. Chỗ bất đồng với các hệ phái Xà quyền chính tông chính là, Âm xà quyền ngoại trừ luyện tập các công pháp xà hình quyền cùng xà hình cước ra, còn có thể trên móng tay bôi thêm nọc rắn độc kiến huyết phong hầu, được xưng là 'độc nha thủ', ai bị cào trúng lập tức mất mạng. Nếu như ta đoán không sai, ngươi hẳn là Xà sát thủ trong đám năm sát thủ 'Long Xà Hổ Báo Hạc'?" Người nói chuyện chính là Đỗ Tâm Vũ.

"Không sai, ta chính lão Tứ trong 'Long Xà Hổ Báo Hạc', Độc Xà!" Đầu bếp cao gầy - Độc Xà- nói xong liền bày ra một tư thế Song xà phân lộ, đối địch đồng thời cùng Đỗ Tâm Vũ cùng Vương Chí Đạo.

"Vậy đám rắn độc kia đều là do người phóng ra?" Vương Chí Đạo hỏi.

"Dùng rắn độc để đả thương người chính là bản lĩnh am hiểu nhất của ta!" Độc Xà trả lời.

"Long Hổ Báo Hạc bốn sát thủ còn lại này đang ở đâu, bọn chúng là ai?" Vương Chí Đạo lại hỏi.

Độc Xà hừ lạnh nói: "Vấn đề này ngươi đi xuống địa ngục mà hỏi Diêm Vương gia đi hả. Hắn sẽ trả lời rõ cho ngươi đó!"

"Ngươi nói chuyện thật là buồn cười, muốn cho ta đi hỏi Diêm Vương gia?" Vương Chí Đạo cười nói: "Ngươi cho rằng chỉ bằng một mình ngươi, có thể giết được hai người chúng ta hay sao?"

"Vương Chí Đạo cùng Đỗ Tâm Vũ, đại danh của các ngươi ta đã nghe nói qua rồi. Có lẽ ta không giết được hai người các ngươi, nhưng là chỉ cần giết được một người, ta tính ra cũng không có bị lỗ vốn!" Độc Xà nói.

"Chỉ sợ rằng ngươi chỉ một người cũng giết không được!" Vương Chí Đạo vừa nói liền rút ra cây súng lục ổ quay, chĩa ngay vào Độc Xà. Độc Xà biến sắc, quát: "Vương Chí Đạo, ta hai bàn tay không, ngươi sẽ không hèn hạ đến mức dùng súng đối phó ta chứ? Có khí phách buông súng ra cùng ta quang minh chính đại đánh một trận!"

Vương Chí Đạo cười nói: "Ngươi là bàn tay không, quang minh chính đại hay sao? Ngươi là vừa thả ra rắn độc, lại vừa bôi nọc độc trên móng tay, như thế nào có thể tính được là bàn tay không cùng quang minh chính đại đây? Bất quá ta cũng nguyện ý cho ngươi một cơ hội, ngươi muốn ta bỏ súng cũng không phải là không thể được, chỉ cần ngươi nói cho ta biết làm như thế nào để giải quyết đám rắn độc kia thì ta sẽ cất súng, dùng hai bàn tay không cùng ngươi đánh một trận. Ngươi nếu có thể thả rắn ra, cũng hiểu được làm sao để thu hồi chúng nó lại chứ?"

Độc Xà nhe răng cười nói: "Muốn ta thu hồi chúng nó về rất dễ dàng thôi, ngươi trước hết bỏ súng, dùng tay không đem ta đánh bại, ta sẽ nói cho ngươi làm cách nào thu hồi đám rắn độc đó!"

"Như ngươi mong muốn! Tâm Vũ tiền bối, xin mời lược trận cho ta!" Vương Chí Đạo nói xong đem cây súng lục ổ quay xuyên trở về bên hông. Đột nhiên bay vọt bước chân đến, khi nhảy đến trước mặt Độc Xà, một cước bắn ra nhắm ngay vào cổ họng Độc Xà.

Độc Xà lập tức sử ra một cái Thiết bản kiều, thân thể như là không có đầu khớp xương dường như uốn cong về sau đến chín mươi độ. Sau đó lại chuyển một cái, nhìn giống như là đang biểu diễn một điệu múa rắn, chuyển thân tới phía trước, 'độc nha thủ' bôi nọc kịch độc nhằm đâm thẳng đến bắp chân Vương Chí Đạo.

Vương Chí Đạo cẳng chân đột nhiên co lại như nửa vòng tròn, tránh được 'độc nha thủ' của Độc Xà đang công kích, sau đó lại vừa bắn ra, mũi chân bắn thẳng đến trên cánh tay Độc Xà, lại chuyển thêm một cái, lại thành bắn về phía cổ họng Độc Xà. Một động tác phát cước công kích này của hắn rõ ràng là cũng giống như là con rắn.

"Xà hình cước?" Độc Xà kinh ngạc ngẩn ngơ, lùi về phía sau một bước, lại hỏi: "Ngươi cũng biết Xà quyền?"

"Xà quyền luyện khí. Xà quyền khi vận luyện, khí đó phun ra nuốt vào nén xuống, lấy trầm tĩnh nhu thực làm chủ.

Khí linh như xà, liên tiếp linh thông, nếu luyện chưa đến, người là yếu nhược vô lực. Một khi luyện thành, tắc khí thu liễm, tranh thắng dũng phu. Người có kinh nghiệm tự biết tự luyện. Luyện khí thân mềm, cánh tay hoạt eo lưng linh.

Hai ngón tay song song cùng đẩy lên, ví như xà có hai lưỡi, lại còn chao đảo ngoằn ngoèo, như phóng ra mà không phải phóng ra, ngón tay đâm ra mà lại không phải là đâm. Cái gọi là bách luyện mà ngón tay từ cứng rắn hóa thành mềm nhuyễn âm nhu, chính là từ đó mà học theo..."

Vương Chí Đạo cười đọc ra một đoạn Xà quyền khẩu quyết, sau đó lại bày ra một tư thế Xà hình thủ, nói:

"Long, Xà, Hổ, Báo, Hạc, ngũ hình quyền pháp, ta cũng đều học qua, Xà quyền dường như ta còn thuần thục hơn một chút!"

Độc Xà hừ lạnh nói: "Xà quyền chính tông tuyệt đối không phải là đối thủ của Âm xà quyền!"

"Có đúng không? Nếu như vậy thì Hạc quyền lại như thế nào đây?"

Vương Chí Đạo vừa nói, tay trái lấy xà hình thủ mở đường, tay phải lại biến thành mỏ hạc trác mà nhằm mổ thẳng vào bên trong cánh tay Độc Xà.

Độc Xà vừa xuất 'độc nha thủ' lại bị mỏ hạc mổ trúng, lập tức bị chấn động một cái, trung môn đại khai, Vương Chí Đạo xà hình thủ trực tiếp mổ tới cổ họng Độc Xà.

Độc Xà cần cổ xoay một cái, cần cổ nhanh nhẹn liền lạc lập tức đem Vương Chí Đạo xà hình thủ đẩy trượt sang một bên. Thật không ngờ ngón tay hắn lại nổi cơn đau kịch liệt, chính là Vương Chí Đạo mỏ hạc trác kia đã không biết từ lúc nào biến thành ưng trảo, bắt được hai ngón tay của hắn, xoay một cái, liền đem xương hai ngón tay hắn vặn gãy đi rồi.

Vương Chí Đạo cười nói: "Như vậy thì Ưng trảo lại như thế nào nữa đây? Ưng hình như là khắc tinh của xà đó?"

Độc Xà dưới cơn đau đớn, tay kia lại lấy 'độc nha thủ' thủ pháp tiếp tục hướng Vương Chí Đạo công kích. Không ngờ tay trước Vương Chí Đạo vốn là xà hình thủ lại biến thành mỏ hạc trác, hướng đến trên mu bàn tay đang sử ra 'độc nha thủ' của Độc Xà mà mổ mạnh xuống, liền sau đó lập tức lại biến thành ưng trảo, nhanh như tia chớp đã chế trụ được được ngón tay Độc Xà.

Vặn mạnh một phát, đầu tiên là đem xương ngón tay trỏ Độc Xà vặn gãy đi. Sau đó Vương Chí Đạo lạnh lùng hỏi:

"Mau nói cho ta biết, làm như thế nào để nhanh chóng thu hồi đám rắn độc kia!"

Độc Xà đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng lại vẫn chần chừ chưa chịu trả lời, Vương Chí Đạo lập tức lại vặn một phát, đem xương ngón tay giữa của Độc Xà cũng vặn gãy nốt.

Độc Xà bị cơn đau nặng, lập tức hồi đáp: "Trong cái túi này của ta có một loại thuốc biệt dược, chỉ cần rắn độc ngửi thấy sẽ lập tức bò lại đây. Chỉ cần đem thuốc này đặt ở bên trong bao, rắn độc sẽ tự chúng nó bò vào bên trong."

"Mời quân vào rọ? À, hẳn là nên đổi thành mời rắn vào bao. Thật sự là biện pháp tốt hả!" Vương Chí Đạo lục từ trong cái túi trước người Độc Xà tìm ra được một cái lọ sứ nhỏ, hỏi: "Chính là lọ thuốc này hay sao?"

Độc Xà gật gật đầu.

Vương Chí Đạo đem cái lọ sứ quăng cho Đỗ Tâm Vũ, sau đó lại hỏi: "Còn vấn đề thứ hai, Long Hổ Báo Hạc đang ở chỗ nào, ngụy trang ra thành cái dạng thân phận gì?"

Độc Xà hét lớn: "Ngươi giết ta đi, ta sẽ không bán đứng huynh đệ của chính mình đâu!"

Vương Chí Đạo cười nói: "Ta đây lại muốn thử nhìn xem ngươi có phải thật sự nói được nghĩa khí như vậy không?"

Dùng sức kéo mạnh, Vương Chí Đạo đem tay trái Độc Xà kéo tới trên một cái thớt để trên mặt bàn nấu ăn, chộp lấy một con dao chặt thịt hướng ngón tay Độc Xà chặt xuống.

Máu tươi bắn tóe ra, hai ngón tay kia của Độc Xà vốn đã bị Vương Chí Đạo vặn gãy xương, bây giờ lại bị hắn một dao chém xuống đứt đến tận gốc.

Độc Xà đau đớn quá sức liền quát to một tiếng, bên dưới một cước nhằm Vương Chí Đạo đá ra. Không ngờ, Vương Chí Đạo động tác nhanh hơn, đầu gối thúc đến, đoạt trước đụng trúng hạ bộ Độc Xà, Độc Xà phép tá lực nhanh không ngắt quãng vẫn còn chưa có luyện được đến hạ bộ, lập tức bị thúc cho đau đến mức cúi gập cả người xuống.

Vương Chí Đạo quát lạnh: "Nói, Long Hổ Báo Hạc đang ở chỗ nào, bọn họ là ai? Ngươi không nói, bàn tay này tất cả các ngón tay chỉ sợ kố giữ được đó!"

Độc Xà trên mặt mồ hôi lạnh đổ nhỏ giọt như mưa, âm thanh cũng là phát run rẩy, nhưng là hắn vẫn trả lời: "Ta không biết!"

Vương Chí Đạo ánh mắt phát lạnh, không một chút lưu tình, một dao chém xuống, lập tức lại chém đứt tiếp hai ngón tay nữa của Độc Xà, trên bàn tay trái của Độc Xà bây giờ chỉ còn giữ lại đúng một ngón tay cái!

Độc Xà khả năng chịu đựng vậy mà không đến nỗi nào, đến lúc này chẳng những không bị đau đến bất tỉnh đi, ngược lại còn rống lớn một tiếng, dùng đầu hướng Vương Chí Đạo húc tới.

Vương Chí Đạo khủyu tay rung một cái thúc ngược đến, nặng như búa bổ vừa lúc đánh trúng vào giữa hai mắt Độc Xà. Độc Xà đầu bật ngửa về phía sau, lập tức chết ngất đi ngay tại chỗ.

"Hay là thôi đi, dạng người như bọn họ này, cũng rất hiểu huynh đệ nghĩa khí, sẽ không có khả năng bán đứng huynh đệ của mình đâu!" Nhưng là Đỗ Tâm Vũ thấy Vương Chí Đạo dụng hình rất tàn nhẫn, trong lòng cũng có chút phát sợ, không nhịn được liền mở miệng nói.

Vương Chí Đạo nhưng lại lắc đầu nói: "Ta lại không tin một gã sát thủ vô tình vô nghĩa này lại có thể nói được huynh đệ nghĩa khí. Tâm Vũ tiền bối, đây chính là một cái cơ hội tốt đó, nếu như có thể từ trong miệng hắn hỏi ra được Long Hổ Báo Hạc đang ở chỗ nào, chúng ta có thể thay đổi được cục diện địch trong tối ta ngoài sáng, mà xuất kỳ bất ý đánh bại bọn họ. Tôn tiên sinh trên chặng đường này sẽ bớt đi rất nhiều uy hiếp, mà chúng ta cũng sẽ giữ được rất nhiều tâm lực đó!"

Đỗ Tâm Vũ nói: "Vấn đề là ngươi dù có chém hết ngón tay của hắn, hắn cũng không nói, như vậy thì có hỏi nữa cũng không có lợi gì?"

Vương Chí Đạo lờ mờ cười nói: "Ta biết được rất nhiều thủ pháp dụng hình, chém ngón tay chỉ là trò trẻ con mà thôi, trong đó còn có nhiều cách lợi hại hơn ta còn chưa có thử qua mà thôi! Tâm Vũ tiền bối, không bằng ông đi trước dùng biệt dược kia giải quyết cho hết đám độc xà, người này hãy giao lại cho ta đi, ta cam đoan sẽ từ trong miệng hắn tra ra được tất cả mọi điều chúng ta muốn biết!"

Đỗ Tâm Vũ nhìn chăm chú Vương Chí Đạo một lúc lâu, mới thở dài nói: "Tiểu tử ngươi tâm trí cùng thủ đoạn, vừa giảo hoạt như cáo lại vừa tàn nhẫn như lang, có đôi khi làm cho chính bản thân ta cũng phải cảm thấy dựng tóc gáy, chỉ biết tự than không bằng. Nếu như tiểu tử ngươi lại là địch nhân của ta, ta nhất định không từ bất cứ thủ đoạn nào đem ngươi giết chết, miễn cho sau này ngủ cũng không yên!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Vương Chí Đạo cười nói: "Tâm Vũ tiền bối ông yên tâm, chúng ta vĩnh viễn không có khả năng trở thành địch nhân!"

Đỗ Tâm Vũ xoay người rời đi, còn nói: "Ta đây đi giải quyết đám rắn độc, còn gã Độc Xà này liền giao cho ngươi xử lý. Hy vọng ngươi thật sự có thể từ trong miệng hắn tra ra tin tức chúng ta đang cần đó!"