Sau khi phân công xong xuôi cùng Thuyền Việt Hoành Sơn, Vương Bảo Lực vội vàng hướng về phòng ngủ của Sơn Khẩu Dụ Nhân chạy đi, nhưng vừa chạy qua một khoảng sân nhỏ, trước mặt đột nhiên lóe lên một đạo hàn quang nhằm thẳng cổ họng hắn đâm tới.
Vương Bảo Lực đại kinh, đang muốn lùi lại phía sau, nhưng là đạo hàn quang kia đâm tới quá nhanh, hắn lui về sau tốc độ căn bản là không nhanh bằng. Trong lúc hồn phi phách tán, Vương Bảo Lực theo bản năng vội giơ tay phải lên ngăn cản lại.
Một trận đau đớn kịch liệt, chính là bàn tay phải của hắn đã bị đạo hàn quang kia đâm xuyên qua.
Vương Bảo Lực lúc này mới nhìn được rõ đạo hàn quang đã đâm thủng bàn tay phải của hắn chính là ngọn lưỡi lê ba cạnh, ba cái ngạnh sắc kỳ dị tạo nên ba cái rãnh thoát máu thật sâu, khiến cho máu tươi của hắn chia thành ba tia phun tóe ra bắn đầy cả lên trên mặt hắn.
Vương Chí Đạo trong hình dạng che mặt đã xuất hiện ngay trước mặt hắn. Vương Bảo Lực cố sức chịu đau đớn, gắng sức nói: "Vương Chí Đạo, ngươi không cần che mặt dấu ta làm gì, ta biết là ngươi, ngươi trốn không thoát đâu, nơi đây đã được lính Nhật Bản vây kín xung quanh rồi!"
Vương Chí Đạo lạnh lùng nói: "Vương Bảo Lực, ngươi quả là một giống bại hoại của võ lâm, rõ ràng dám đầu nhập vào trong người Nhật Bản, cam tâm làm Hán gian! Ta cho dù trốn không thoát, cũng sẽ trước hết giết chết ngươi một giống bại hoại, cho chết theo ta!"
Tay giật lại, lưỡi lê ba cạnh đang cắm trong bàn tay phải Vương Bảo Lực được thu trở về, sau đó lại phóng tới, nhắm ngay vào bộ vị trái tim Vương Bảo Lực mà đâm đến.
Vương Bảo Lực cố chịu đựng bàn tay phải đang đau đớn kịch liệt, lui về phía sau một bước, đồng thời vung tay trái nhằm đánh tới cổ tay phải Vương Chí Đạo đang cầm lưỡi lê ba cạnh.
Thật không ngờ, một nhát đâm này của Vương Chí Đạo chỉ là hư chiêu, tay trái Vương Bảo Lực vừa mới vỗ lên cổ tay cầm lưỡi lê ba cạnh của Vương Chí Đạo, chân trái hắn đã lăng không nhằm đá vào bên cạnh cổ Vương Bảo Lực.
Vương Bảo Lực thủ chưởng tay phải bị thương, không thể ngăn cản, bị Vương Chí Đạo một cước này gọn gàng chuẩn xác đá trúng ngay vào cạnh cổ, lập tức cả đầu cũng bị lệch sang một bên, trở mình ngã lăn trên mặt đất.
Vương Chí Đạo đang muốn tiến lên đâm thêm cho hắn một nhát, kết quả luôn tính mạng. Thật không ngờ, lỗ tai đột nhiên nghe được tiếng lên quy-lát súng (1), lập tức theo bản năng lộn nhào sang bên cạnh, một viên đạn đã bắn trúng ngay vào chỗ hắn vừa đứng. Vương Chí Đạo xoay người lại một cái, tay trái đã đồng thời rút ra cây súng lục ổ quay thép bạc giắt bên hông, chỉ cần cảm giác theo phương hướng nổ súng tới bắn trả lại một phát đạn.
"Đoàng" một tiếng, viên đạn đã bắn xuyên qua mi tâm tên lính Nhật Bản vừa hướng hắn nổ súng.
Tiếng súng nổ nhưng lại làm cho không ít lính Nhật Bản cùng đám võ sĩ từ phía xa chạy lại đây.
Vương Chí Đạo một mạch chạy vụt đi, thân hình theo hình số tám không ngừng tiến tới, đạn của lính Nhật Bản đều chỉ bắn sạt được qua người hắn, không có trúng được hắn phát nào. Mà Vương Chí Đạo lại cũng không thèm nhìn tới chỉ cần xoay tay bắn lại một phát là đã có một tên lính Nhật Bản bị bắn xuyên qua mi tâm mà ngã xuống đất. Sau khi liên tiếp bắn chết sáu tên lính Nhật Bản, Vương Chí Đạo cũng đã bắn hết đạn. Nhưng là đám lính Nhật Bản kia đã bị tay nghề thần xạ "đạn ra không trượt" của hắn làm cho sợ đến hết hồn mất vía, đều vội tìm chỗ ẩn tránh, không dám nhô lên nữa, kết quả làm cho Vương Chí Đạo có được một cơ hội chạy trốn rất tốt, rất nhanh đã đem mấy tên lính Nhật Bản kia bỏ rơi lại phía sau.
Thuyền Việt Hoành Sơn lúc đó mới kịp chạy đến đây, lớn tiếng hỏi: 'Người đâu, có bắt được hay không?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Một tên lính Nhật Bản nơm nớp lo sợ vội hồi đáp: "Báo cáo Thuyển Việt Quân, không có bắt được, đã để cho hắn chạy trốn đi rồi, không biết hắn đã chạy được đến chỗ nào!"
"Các ngươi thật quá sức ngu ngốc!" Thuyền Việt Hoành Sơn đột nhiên giận dữ, quát ầm lên: "Đám các ngươi mà cũng có thể được gọi là quân đội Thiên Hoàng tinh anh của Đại Nhật Bản hay sao, nhiều người như vậy nổ súng nhiều như thế cũng không ngăn trở nổi một người? Các ngươi không biết là ăn phải cái gì không biết nữa, hay vẫn còn chưa tỉnh ngủ hay sao?"
Tên lính Nhật Bản kia vội vàng giải thích nói: "Thuyền Việt Quân, việc này không thể trách chúng ta vô năng, mà là tiểu tử kia tay súng rất thần kỳ, mỗi khi nổ một phát súng chính là bắn chết một huynh đệ của chúng ta..."
"Ta không cần nghe giải thích, lập tức lục soát thật kỹ cho ta, nhất định phải bắt cho được tiểu tử kia, nếu để cho hắn đào tẩu được, các ngươi người nào cũng không thể sống tốt được đâu. Nhanh đi tìm!" Thuyền Việt Hoành Sơn gầm rú lên.
Đám lính Nhật Bản kia nghĩ đến tay súng thần xạ của Vương Chí Đạo, liền kinh hãi khiếp đảm, nhưng vì bị Thuyền Việt Hoành Sơn thúc giục, không thể không gắng gượng ngẩng đẩu lên đi ra chung quanh tìm kiếm lục soát.
Vương Chí Đạo lúc này đã chạy được tới hậu viện rồi, hắn vốn định theo lời lúc trước của Trần Chân nói, đi tìm đến chỗ đoạn tường vây thấp đó để nhảy ra ngoài. Nhưng là lại chứng kiến được bốn phương tám hướng quanh khu tường vây đều là lính Nhật Bản mang súng đi lùng, không thể không bỏ đi tính toán này, đành ẩn thân vào trong một căn phòng ngủ gần đó.
Mới vừa xông vào trong căn phòng này, liền thấy ngay được một người quen, chính là Sơn Khẩu Tuyết Tử. Hóa ra căn phòng này lại chính là khuê phòng của Sơn Khẩu Tuyết Tử.
Sơn Khẩu Tuyết Tử đang mặc một bộ kimono nhẹ thuần một màu trắng tinh khiết, mái tóc buông xõa xuống trên vai, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người khiến cho Vương Chí Đạo không tự chủ được cũng phải ngơ ngẩn ra, cảm thấy tim đập dồn.
Sơn Khẩu Tuyết Tử hiển nhiên là vì chuyện Trần Chân mà ngủ không được, đột nhiên lại nghe thấy thanh âm huyên náo cùng tiếng súng nổ, đang cảm thấy hãi hùng khiếp vía, lo lắng cho Trần Chân mãi không thôi, bỗng nhiên lại nhìn thấy Vương Chí Đạo xông vào, vừa cảm thấy kinh ngạc lại vừa có chút vui mừng không thôi. Nàng vội đặt một ngón tay ngọc trắng như tuyết lên trên đôi môi đỏ mọng, làm một cái thủ thế với Vương Chí Đạo ý bảo hắn chớ có lên tiếng, sau đó vẫy vẫy tay với hắn, bảo hắn tiến vào.
Vương Chí Đạo đầu tiên là hơi do dự một chút, nhưng sau lại nghĩ một nữ nhân này nếu đã vì Trần Chân mà không để ý tới hết thảy mọi sự, như vậy không có khả năng sẽ bán đứng mình, liền yên tâm đóng chặt cửa lại, đi vào trong phòng.
Sơn Khẩu Tuyết Tử tiến lên nghênh đón, vội vàng hỏi hắn: "Vương Chí Đạo, các ngươi tới chỗ này làm cái gì? Trần Chân đâu, anh ấy sao lại không ở cùng một chỗ với ngươi, anh ấy không phải đã bị..."
"Cô yên tâm, ngũ sư huynh không có việc gì, hắn đã chạy thoát ra ngoài rồi!" Vương Chí Đạo cắt ngang lời nàng đang đoán.
"Vậy thì tốt quá!" Sơn Khẩu Tuyết Tử thở phào một hơi, bàn tay ngọc vô thức vỗ vỗ lên bộ ngực đầy đặn nhô lên cao vút. Không ngờ một động tác vô tình của phụ nữ kết hợp với nét mặt xinh đep động lòng người của nàng lại khiến cho Vương Chí Đạo cảm thấy có một sự hấp dẫn khác thường, không tự chủ được phải vội dời ánh mắt đi nơi khác. Đồng thời lúc đó trong tâm cũng ra sức cảnh cáo chính mình: Đây chính là nữ nhân của Ngũ sư huynh, chính mình không thể nổi tà tâm. Cho dù nàng không phải là nữ nhân của Ngũ sư huynh, cùng không thể nổi tà tâm, bởi vì nàng trước sau vẫn là một người Nhật Bản, mà phụ thân của nàng Sơn Khẩu Dụ Nhân sớm muộn cũng sẽ trở thành tử địch của chính mình, chỉ riêng một điểm này, đã tuyệt đối không thể cùng với nữ nhân Nhật Bản này tạo thành quan hệ.
Sơn Khẩu Tuyết Tử một chút cũng không có phát giác ra động tác quyến rũ trong lúc vô tình của mình lại tạo thành kích thích đối với Vương Chí Đạo, nàng nhăn đôi mi thanh tú lại, hỏi: "Ngươi còn chưa có trả lời câu hỏi đầu tiên của ta, ngươi cùng Trần Chân đi đến đây để làm cái gì chứ?"
"Đương nhiên là có nguyên nhân, bất quá bây giờ không phải là lúc giải thích cho cô được, ta cần phải lập tức rời khỏi đây. Tuyết Tử tiểu thư, cô có thể giúp ta một lần được không?" Vương Chí Đạo hỏi.
"Ngươi muốn ta giúp ngươi rời khỏi đây hay sao? Ta sẵn lòng giúp, nhưng mà ta không biết nên làm thế nào để có thể giúp được ngươi đây?" Sơn Khẩu Tuyết Tử chớp chớp đôi mắt đẹp long lanh, đôi hàng mi thật dài thoạt nhìn cực kỳ quyến rũ lòng người.
Vương Chí Đạo cười nói: "Cô có thể giúp ta rất đơn giản thôi, chỉ cần cô giúp ta gọi một người lính Nhật Bản lại đây là được. Nhớ kỹ, cần tìm người có vóc dáng so với ta không sai biệt lắm, tốt nhất là không nên kinh động đến những người khác."
Sơn Khẩu Tuyết Tử lại chớp chớp một chút đôi hàng mi đẹp, hiểu được rõ ràng ý tứ của Vương Chí Đạo, gật đầu nói: "Ta đi thử xem, ngươi ở chỗ này chờ ta!"
Thân là Đại tiểu thư của gia tộc Sơn Khẩu, Sơn Khẩu Tuyết Tử quả nhiên mị lực vô song, chưa tới một phút đồng hồ, đã thấy nàng mang theo một người lính Nhật Bản, vóc dáng so với Vương Chí Đạo cũng không sai khác nhiều lắm, đi vào trong căn phòng. Tên lính Nhật Bản kia còn tưởng rằng diễm phúc của bản thân mình thật không ít, được một vị Đại tiểu thư xinh đẹp động lòng người này nhìn trúng rồi, hăng hái bừng bừng đi theo vào, ngay cả súng trường cũng để lại bên ngoài cửa.
Tên lính Nhật Bản vẻ mặt dâm tiện đang muốn hướng Đại tiểu thư nói cợt nhả mấy câu, phía sau hắn đột nhiên vươn ra một đôi tay, một tay đè lên trên đỉnh đầu của hắn, một tay lại nâng cằm hắn lên, xoay mạnh một phát, xương cổ tên lính Nhật Bản đã bị vặn gãy.
Sơn Khẩu Tuyết Tử nào nghĩ đến Vương Chí Đạo lại có thể ở ngay trước mặt nàng giở thủ đoạn giết người, không khỏi giật mình há to cái miệng nhỏ nhắn, hoảng sợ không nói được câu gì.
Vương Chí Đạo đối với phản ứng của Sơn Khẩu Tuyết Tử coi như không nhìn thấy, lập tức đem quân phục của tên lính Nhật Bản lột sạch xuống, lại trực tiếp mặc lên trên người mình, sau đó quay sang Sơn Khẩu Tuyết Tử vẫn đang đứng ngẩn người, nói: "Tuyết Tử tiểu thư, cô đã trợ giúp ta, ta sẽ không quên, sau này ta nhất định trả lại cô một cái nhân tình này. Chỉ có điều là để tránh cho Tuyết Tử tiểu thư cô bị hoài nghi, ta đành phải đánh bất tỉnh cô, xin lỗi nhé!"
Sơn Khẩu Tuyết Tử định phản ứng lại, vừa mới phát được thanh âm "Đừng!", Vương Chí Đạo đã một chưởng bổ ngay lên gáy ngọc của nàng, đem nàng đánh ngất đi!
Trong miệng vừa nói câu "Xin lỗi!" Vương Chí Đạo vừa cẩn thận đỡ lấy Sơn Khẩu Tuyết Tử đang hôn mê, đặt nàng nằm lên mặt đất, sau đó cầm lấy cây súng trường của tên lính Nhật Bản dựng ở cạnh cửa, lặng yên không một tiếng động chuồn ra bên ngoài.
Bên ngoài còn có vài tên lính Nhật Bản đang ra sức tìm tòi xung quanh xem Vương Chí Đạo đang trốn ở đâu, nhìn thấy Vương Chí Đạo mặc quân phục, cũng không hề lưu ý xem một "huynh đệ" kia tướng mạo có chút nào bất đồng hay không, hơn nữa bây giờ cũng đang là ban đêm, tầm mắt có chút mơ hồ, nên mọi người đối với hắn cũng không có phát hiện ra.
Vương Chí Đạo đánh giá hoàn cảnh chung quanh một chút, thừa dịp không người nào chú ý, liền hướng một tên lính Nhật Bản đang mải tìm tòi nã một phát súng, sau đó chỉ vào một phương hướng khác dùng tiếng Nhật hô ầm lên: "Bát dát, tiểu tử đó ở bên kia!"
Tiếng súng cùng tiếng hô của Vương Chí Đạo kinh động đến đám lính Nhật Bản đang tìm tòi các nơi, tất cả đều theo phương hướng Vương Chí Đạo chỉ mà đuổi theo, ngay cả đám lính Nhật Bản đang canh gác ở khu tường vây cũng rời bỏ vị trí, chạy ùa đi.
Vương Chí Đạo biểu hiện ra thoạt nhìn cũng giống như mấy tên lính Nhật Bản kia cùng theo phương hướng đuổi tới, trên thực tế lại là không ngừng thụt lùi về sau, trong lúc còn chưa có ai phát giác ra, hắn đã thối lui đến sát chỗ tường vây.
Đang muốn nhảy đi ra ngoài, đột nhiên có vài tiếng chó sủa, lại có ba con chó dữ hướng hắn vọt tới. Có lẽ là mấy con chó dữ canh ở chỗ này ngửi thấy mùi của Vương Chí Đạo cùng với mùi trên người đám lính Nhật Bản có chút khác biệt, nên không có bị lừa, đều nhe hàm răng nanh trắng ởn hướng hắn cắn tới.
Vương Chí Đạo lưỡi lê ba cạnh đâm xuống hai nhát, đã đâm xuyên qua đầu hai con chó dữ, sau đó nhảy lên, đạp lên người con chó dữ thứ ba, mượn lực hướng tường vây đu lên, thân mình nhanh nhẹn như khỉ vọt qua đỉnh tưởng vây nhảy ra ngoài. May là đám lính Nhật Bản ngu xuẩn thật không có học theo cách của hắn, đem thủy tinh vỡ bày lên đỉnh tường vây làm cạm bẫy, cho nên hắn thuận lợi bám vào đỉnh tường lộn người nhảy ra bên ngoài.
Không ngờ bên ngoài tường vây cũng có hai tên lính Nhật Bản thủ vệ, nhìn thấy Vương Chí Đạo nhảy ra, cũng mặc quân phục cũng giống như bọn họ, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó mới tỉnh ngộ vội giơ súng trường lên, chỉ có điều còn chưa kịp ngắm trúng, cổ họng đã bị lưỡi lê ba cạnh của Vương Chí Đạo xuyên thủng rồi.
Giải quyết xong hai tên lính Nhật Bản kia, Vương Chí Đạo vừa cởi bỏ quân phục Nhật Bản đang làm hắn vận động không được tự nhiên, vừa nhanh chóng theo phương hương Tinh Võ Môn ra sức chạy đi. Hắn muốn nhất định phải cướp đường chạy được về Tinh Võ Môn trước, sau đó sắp đặt thật tốt để chuyện gì cũng không thể phát sinh.
Hơn mười phút đồng hồ sau đó, lính Nhật Bản mới phát hiện ra được đám chó dữ và hai tên lính Nhật Bản canh gác ngoài tường vây đã bị giết, rõ ràng là bọn họ đã bủa vây thất bại, địch nhân sớm đã chạy thoát rồi.
Thuyền Việt Hoành Sơn vẻ mặt xấu hổ, đối với Sơn Khẩu Dụ Nhân sắc mặt đang xanh mét, thỉnh tội nói: "Xin lỗi, Sơn Khẩu tiên sinh, là chúng tôi bất tài, để cho tên tiểu tử kia chạy mất rồi!"
Sơn Khẩu Dụ Nhân nói: "Thu Dã quan hệ rất lớn đến đại sự của chúng ta, nên không thể để lọt vào trong tay của Vương Chí Đạo. Vạn nhất hắn làm lộ ra sự kiện kia, chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn!"
Thuyền Việt Hoành Sơn vội nói: "Sơn Khẩu tiên sinh, ta lập tức suất lĩnh đệ tử của ta cùng quân đội đi đến Tinh Võ Môn, bắt lấy Vương Chí Đạo, đem Thu Dã Quân cứu ra!"
Sơn Khẩu Dụ Nhân lắc đầu, nói: "Vương Chí Đạo lúc này đã không còn như trước đây nữa rồi, hắn có người Anh quốc che chở, chúng ta rất khó động vào hắn. Huống chi tiểu tử này răng sắc miệng nhọn, nói năng biện luận cực kỳ cao minh. Hắn nếu không thừa nhận đã tới nơi này, chúng ta muốn bắt hắn thì không có biện pháp nào."
"Như vậy thì nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy mà quên đi, tiểu tử đó chính là đã giết rất nhiều người Nhật Bản chúng ta đó!" Thuyền Việt Hoành Sơn vội vàng nói.
"Đương nhiên không thể không tính toán, ta muốn Vương Chí Đạo phải trả nợ bằng máu!" Sơn Khẩu Dụ Nhân trong mắt hung quang chợt lóe, ra lệnh: "Thuyền Việt Quân, ông đi liên lạc với người của Y Hạ phái là Bát Nhẫn Đông Hộ tiên sinh. Cùng với hắn suất lĩnh toàn bộ một phái Ninja đó sát nhập Tinh Võ Môn. Đem Tinh Võ Môn toàn thể giết sạch, một người cũng không để lại. Bây giở chỉ còn cách bình minh có hai giờ, ta muốn các ông trước lúc bình minh phải hoàn thành chuyện này, đồng thời phóng hỏa đốt sạch Tinh Võ Môn, hủy diệt tất cả dấu vết, không thể để cho người khác biết là người Nhật Bản chúng ta làm ra!"
Thuyền Việt Hoành Sơn đầu tiên là cả kinh trong lòng, nhưng ngay sau đó lại gật đầu nói: "Rõ, Sơn Khẩu tiên sinh, ngài yên tâm, ta lập tức đi ngay!"
---------------------
Chú thích:
(1) - Lên quy-lát: quy-lát (hay còn gọi cần cơ bẩm) là bộ phận để đưa đạn từ băng đạn vào ổ đạn, với súng trường không tự động thì trước mỗi phát bắn đều phải lên quy-lát một lần.