Vương Chí Đạo nhìn thấy Tống Hổ Thành này hai mắt lóe ra tinh quang, thân hình lại càng ổn định như núi, biết người này thực lực chỉ sợ còn trên Trương Chấn Uy rất xa, nói không chừng còn không thua kém Lưu Chấn Đông, không khỏi âm thầm kinh hãi, ôm quyền nói: "Tống Hổ Thành đại ca, xin mời hạ thủ lưu tình!"
Tống Hổ Thành mỉm cười, tiến lên một bước, đưa một chưởng rất phổ thông bình thường hướng trên ngực Vương Chí Đạo đẩy tới. Vương Chí Đạo thấy hắn rõ ràng khách khí, lập tức dùng tay trái đẩy lên cẳng tay này của Tống Hổ Thành, muốn gạt tay hắn ra.
Thật không ngờ, tay trái đẩy lên trên cẳng tay Tống Hổ Thành, rõ ràng không có lay động, cánh tay Tống Hổ Thành vững chắc giống như là cành lớn mọc trên thân đại thụ, không bị ảnh hưởng chút nào, một chưởng kia bất di bất dịch ấn lên trên ngực Vương Chí Đạo.
Tuy rằng không phải là lực bạo phát tan bia vỡ ngói, nhưng lại là lực đẩy tới mạnh mẽ kinh người (1), hơn nữa lực đạo xem như đến thẳng, Vương Chí Đạo hai bàn chân lại dựng lên khỏi mặt đất, rõ ràng muốn bị lộn nhào.
Vương Chí Đạo kinh hãi, phản ứng cực nhanh lập tức đem bàn tay trái vốn đang đẩy lên cẳng tay Tống Hổ Thành biến thành trảo, gắt gao bắt được cổ tay Tống Hổ Thành, mượn lực kéo mình trở lại, đầu gối nhằm đánh ngay lên mỏ ác Tống Hổ Thành.
Tống Hổ Thành cổ tay rung lên một cái, tức thì thoát khỏi trảo của Vương Chí Đạo vốn đang bắt được cổ tay trái hắn, tiến lên một bước nữa, song chưởng đồng thời đẩy mạnh, đánh tới bụng trên Vương Chí Đạo.
Vương Chí Đạo đã biết được Tống Hổ Thành như vậy chính là cao thủ nội gia quyền, công phu phát lực đẩy người cũng rất lợi hại, nếu để cho hắn đẩy tới trên bụng, chỉ sợ mình bị bay ngược lại sau tới vài thước. Lập tức Vương Chí Đạo nắm chặt hai quyền, từ trên mạnh mẽ nện xuống song chưởng của Tống Hổ Thành đang hướng về bụng mình.
"Phành" một tiếng, Tống Hổ Thành hai cánh tay tuy vững chắc, cũng không chịu nổi một đòn nện xuống như vậy của Vương Chí Đạo, không tự chủ được lỏng ra trượt xuống dưới. Vương Chí Đạo tận dụng thời cơ, lấy quyền hóa chưởng, học chính bộ dáng của Tống Hổ Thành, dùng Hổ phác thức (2) đánh lên trên ngực hắn.
"Băng" một tiếng, thanh âm phát ra giống như là đẩy lên cái lốp xe bơm căng hơi, Vương Chí Đạo bị lực phản chấn thật lớn đẩy bật lại, không tự chủ lùi về sau hai bước, mà Tống Hổ Thành cũng bị hắn đẩy lùi một bước.
Vương Chí Đạo cảm thấy đã đủ, liền ôm quyền nói: "Tống đại ca hảo công phu, ta thua rồi!"
Mặc dù chỉ qua lại vài cái, nhưng mà Vương Chí Đạo đã biết thực lực của mình so sánh với Tống Hổ Thành còn chênh lệch khá nhiều, trừ khi mình không từ thủ đoạn sử dụng sát chiêu, dùng mạng đánh nhau, còn không nếu tiếp tục đấu nữa chỉ có càng không chịu nổi, nên hắn thẳng thắn nhận thua.
Tống Thế Vinh ha hả cười lớn, đứng lên đi tới Vương Chí Đạo, nói: "Hổ Thành là đệ tử đắc ý nhất của Tống Thế Vinh ta, được ta chân truyền, một thân thực lực gần đạt được như ta. Tiểu tử ngươi lại có bản lãnh đẩy ngược hắn về sau một bước, không đơn giản, không hề đơn giản!"
Tống Hổ Thành cũng là vẻ mặt bội phục, ôm quyền nói: "Tiểu huynh đệ, nếu nói về sức mạnh thân thể, có lẽ ta mạnh hơn so với ngươi, nhưng mà năng lực đối địch ứng biến ngươi lại cao xa hơn ta. Nếu như ngươi tu luyện thêm mấy năm, sức mạnh thân thể tăng lên, có lẽ ta sẽ không phải là đối thủ của ngươi nữa. Ngươi chỉ là thua ở chỗ tuổi quá nhỏ mà thôi."
Tống Thế Vinh vỗ vỗ vai Vương Chí Đạo, nói: "Tốc độ và phản ứng của ngươi đều rất không tệ, quyền cước chiêu thức cũng rất tinh thục. Chỉ có điều là hạ bàn công lực của ngươi lại thấp một chút, hạ bàn công lực mà kém, tính ổn định lại càng kém hơn, rất dễ dàng để cho người ta nhất chiêu đẩy ngã mình, đặc biệt khi gặp phải nội gia cao thủ, chỉ một chưởng là có thể đánh tan tấn trụ của ngươi, bước đến là người bay. Tiểu huynh đệ, ngươi sau này luyện công, tốt nhất dùng nhiều thời gian để tập luyện hạ bàn, nên tập đứng tấn để làm cho hạ bàn vững vàng như núi, đối với thực chiến chỉ có ích vô hại. Ngàn vạn lần không nên bởi vì luyện pháp đứng tấn trụ quá ư buồn khổ nhàm chán mà bỏ qua, phải biết rằng chân chính công phu là từ trong khổ luyện mà ra."
"Hạ bàn huấn luyện, ta nghe nói trong quyền pháp của Tống lão gia tử có một loại phương pháp tu luyện hạ bàn, gọi là "Nội kình bàn căn" (3), có thể đem hạ bàn luyên được tới giống như là cổ thụ mọc rễ, để người đẩy đánh cũng không dao động. Tống lão gia tử, loại phương pháp tu luyện này, có thể chỉ điểm cho ta một chút hay không?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
"Vương sư đệ, đừng hồ đồ, công phu bí truyền của Tống lão gia tử, sao có thể tùy ý truyền thụ cho đệ tử ngoại môn? Ngươi có thể được Tống lão gia tử chỉ điểm cho hai câu thì nên thấy là đủ rồi, đừng tham lam quá!" Hoắc Đình Giác trách cứ cho Vương Chí Đạo một trận, rồi lại quay sạng Tống Thế Vinh xin lỗi, nói: "Tống lão gia tử, rất xin lỗi, sư đệ này của ta thật là một võ si, hơn nữa tuổi nhỏ, không biết võ lâm quy củ, nên mới đưa ra yêu cầu vô lý này, Tống lão gia tử xin đừng trách!"
Tống Thế Vinh cười ha hả nói: "Không có việc gì, không có việc gì, không nghĩ tới kỹ năng thấp kém "Nội kình bàn căn" của lão già ta lại được xưng tụng là thần công tuyệt kỹ, ha ha! Cũng được, tiểu huynh đệ, ta nhìn ngươi hợp ý, ngươi lại nhìn được công phu trên tay lão già ta, ta đây nên truyền thụ cho ngươi! Không cần nói bí mật không truyền người ngoài những thứ xa lạ gì đó, ta nguyện ý truyền thụ cho ngươi, vì ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ không phụ tâm ý của lão già này. Như vậy đi, hai ngày sau khi có thời gian đến Hình Ý Môn tìm lão già này!"
Hoắc Đình Giác nghe thấy cả mừng, vội vàng cám ơn trước, nói: "Đa tạ Tống lão gia tử nâng đỡ Vương sư đệ như thế. Vương sư đệ, còn không mau hướng Tống lão gia tử nói lời cám ơn!"
Cũng khó trách Hoắc Đình Giác cao hứng như vậy, Tống Thế Vinh có thể xem như ngôi sao sáng trong giới võ thuật, địa vị rất cao, không ai sánh kịp. "Nội kình bàn căn" nghe nói là phương pháp tu luyện trung tâm trong Tống thị Hình Ý, trừ Tống Hổ Thành và một vài đệ tử, nhận được chân truyền cũng không có nhiều. Vương Chí Đạo có thể được Tống Thế Vinh tự mình truyền thụ công pháp này, có thể nói cũng là một hình thức công nhận Vương Chí Đạo cũng là đệ tử của hắn. Tuy nói Vương Chí Đạo đã bái Hoắc Nguyên Giáp làm thầy, nhưng là Hoắc Nguyên Giáp luôn cổ vũ đệ tử thu thập rộng rãi đủ loại trường phái, Vương Chí Đạo thành đệ tử trên danh nghĩa của Tống Thế Vinh cũng không phải là không thể. Huống chi cứ như vậy, Tinh Võ Môn cùng Hình Ý Môn sẽ có quan hệ nhất định, nếu ai muốn khiêu khích Tinh Võ Môn, không thể không cẩn thận suy xét một chút xem có đắc tội Hình Ý Môn hay không.
Vương Chí Đạo nhưng lại không giống Hoắc Đình Giác nghĩ nhiều như vậy, hắn thật lòng muốn học tập Tống Thị Hình Ý "Nội kình bàn căn", trên thưc tế loại công pháp này ở hậu thế đã được Tống thị Hình Ý truyền nhân công khai rồi, chỉ bất quá đã trải qua mấy đời, lại bị truyền nhân tự cho là thông minh gia giảm tu sửa, nội dung đã thay đổi đi, tu luyện hiệu quả thu được kém xa so với lời dẫn hiệu quả thần kỳ ghi trong Tống thị Quyền phổ. Nên Vương Chí Đạo mới muốn được Tống Thế Vinh tự thân truyền thụ "Nội kình bàn căn" nguyên bản, thể nghiệm một chút xem hạ bàn như cổ thụ mọc rễ hiệu quả ra sao.
Vương Chí Đạo hướng Tống Thế Vinh cảm ơn, nói: "Đa tạ Tống lão gia tử đồng ý chỉ điểm Chí Đạo. Nhưng thưa Tống lão gia tử, Chí Đạo còn có một vấn đề muốn hỏi người một chút, có thể được không?"
"Ngươi hỏi đi!'
" Công phu của Tống Hổ Thành đại ca, so với Lý Thư Văn thì như thế nào?"
"Bát Cực Môn Lý Thư Văn?" Tống Thế Vinh cảm thấy kinh ngạc, lại nói: "Người này ta đã gặp một lần, thực lực của hắn kinh người, chỉ sợ ngay cả ta so ra cũng kém. Ngươi sao lại hỏi đến hắn, không phải là ngươi đắc tội hắn đấy chứ?"
Thấy Hoắc Đình Giác, Nông Kính Tôn đều vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào mình, Vương Chí Đạo vội vàng phủ nhận: "Không có, không có, ta cũng chưa gặp qua Lý Thư Văn, sao có thể đắc tội hắn được! Ta chỉ nghe người ta nói, Lý Thư Văn thực lực ở trong nước được cho là mạnh nhất giỏi nhất, ta chỉ muốn biết mình so với cao thủ mạnh nhất chênh lệch bao nhiêu mà thôi."
Một tiếng cười lạnh, chính là Quý Tùng Tường không nhịn được, nói: "Ếch ngồi đáy giếng, Lý Thư Văn là cao thủ mạnh nhất trong nước sao? Tiểu tử ngươi nghe ai thổi phồng vậy, đưa Lý Thư Văn lên cao như thế? Ngay cả Tống lão gia tử trước mặt cũng không để vào mắt sao? Ta không tin Lý Thư Văn lại lợi hại như vậy, nếu có cơ hội ta muốn đến đấu với hắn một chút, để xem hắn có phải lợi hại như ngươi thổi phồng hay không!"
Tống Thế Vinh ánh mắt lạnh lùng nhìn Quý Tùng Tường, cho đến khi cảm thấy hắn đã chột dạ, mới nói với hắn: "Tùng Tường à, ta và phụ thân đã mất của ngươi nhìn chung cũng có chút giao tình, có một số việc ta không thể không nhắc nhở ngươi. Trên đời này, có những người ngươi không thể trêu vào, cũng là không thể động đến. Lý Thư Văn chính là một trong số đó. Người này không những thực lực kinh người, nhưng lại còn sát tâm rất nặng, cùng hắn động thủ trên cơ bản rất ít người có thể còn sống. Ngươi nói ra những lời kia, nếu truyền đến tai hắn, hắn nhất định chạy ngay đến Bạch Hạc Môn đá quán, đến lúc đó chỉ sợ ta cũng không giúp được ngươi!"
Quý Tùng Tường có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy Tống Thế Vinh nói với mình nghiêm trọng như thế, trong lòng không tự chủ được cảm thấy run rẩy, bắt đầu thấy hối hận nổi lên.
Đúng lúc này lại thấy một người trung niên trang phục giống như Tống Hổ Thành vội vàng chạy vào, từ xa đã hướng tới Tống Thế Vinh cùng Tống Hổ Thành kêu lên: "Lão gia tử, Tống đại ca, đã xảy ra chuyện rồi!"
---------------------
Chú thích:
(1) - Nội gia quyền khi phát lực thường không dùng sự bộc phát tốc độ và cơ bắp, mà thiên về phát lực ở đoạn ngắn bằng cách phối hợp lực lượng toàn thân, nên đánh lên người nhìn giống như đẩy một cái, tuy không gây thương tổn bên ngoài nhưng lại có thể chấn động gây nội thương hoặc đẩy đối phương bay đi.
(2) - Hổ phác thức: thế hổ vồ trong Hổ Hình của Hình Ý Quyền.
(3) - Nội kình bàn căn: nội kình chuyên luyện gốc rễ.