Chu Điệp không nói gì, Ô Tâm Lan lắp bắp hỏi: "Vương Chí Đạo.., ngươi..., ngươi tại sao lại trị thương cho hắn như thế?"
Nguyên lai là bị hù dọa rồi, mình cũng quên mất, hai nữ nhân này chưa từng kiến thức qua thủ thuật giải phẫu ngoại khoa máu me lâm li như thế, bị hù dọa cũng không kỳ quái, lẽ ra mình nên để các nàng tránh trước đi thì hơn.
Vương Chí Đạo cười nói: "Trị vết thương trúng đạn cũng đều xử lý giống nhau như thế này, không lấy đầu đạn ra là không được. Ngươi tốt nhất nhớ kỹ lấy trình tự này, sau này ta có trúng đạn, cứ như vậy mà trị liệu cho ta."
Ô Tâm Lan nghe vậy lại càng hoảng sợ, vội vàng khoát tay cự tuyệt, nói: "Không không, loại sự tình này ta không làm được, ngươi hay là đừng nên trúng đạn mà!"
Vương Chí Đạo nghe vậy cười ha ha nói: "Yên tâm đi, chỉ có đứa ngốc mới đang không có việc gì lại nghĩ muốn trúng đạn, ta sẽ không bị phát sinh loại sự tình này, ngươi không cần lo lắng."
Lần đầu tiên bị truyền dịch bằng nước đường bồ đào, Vương Á Tiêu đối với kỹ thuật Tây dương này trong lòng có chút kinh nghi bất định, bất quá sau nửa giờ, hắn đích xác cảm thấy thân thể dễ chịu hơn một chút, lập tức yên lòng, một lần nữa cám ơn Vương Chí Đạo.
Vương Chí Đạo hỏi: "Ngươi cùng các huynh đệ của ngươi tại sao hôm nay lại muốn ám sát Viên qua tử kia? Còn tên mập bị ngươi giết lúc đầu là ai?"
"Bởi vì bọn họ chính là Hán gian, bán đứng lợi ích quốc gia." Nhắc tới sự tình này, Vương Á Tiêu mắt lộ hàn quang, chỉ nghe hắn nói: "Vì để nắm giữ động tĩnh của bọn Hán gian, ta phái không ít các huynh đệ trà trộn vào phe cánh bọn hắn, trong đó có một huynh đệ đã lẩn vào được trong tập đoàn của Sơn Khẩu Dụ Điền đại biểu cho Nhật Bản đang đồn trú ở Thượng Hải. Ngày hôm trước Viên qua tử đến Thượng Hải đã bí mật cùng Sơn Khẩu Dụ Điền gặp mặt, huynh đệ kia của ta mạo hiểm đi nghe lén, kết quả hắn đã nghe được một đại bí mật. Hóa ra Viên qua tử kia lại cùng Sơn Khẩu Dụ Điền thương nghị, muốn người Nhật Bản trợ giúp cha hắn Viên đại đầu làm hoàng đế, còn để đáp lại, Viên đại đầu nhận lời cho người Nhật Bản sau này có thể mặc sức tới lui ở ba tỉnh Đông Bắc, kinh doanh công thương nghiệp, xây dựng nhà xưởng, thành quyền lực bậc nhất. Như vậy không phải là đem ba tỉnh Đông Bắc bán cho người Nhật Bản hay sao? Đáng hận chính là, Viên qua tử lại có thể đáp ứng đưa trộm công nhân Trung Quốc cho người Nhật Bản, nhưng căn cứ theo huynh đệ chúng ta đã điều tra tình hình thực sự chứng minh được, những người công nhân ấy khi tới chỗ người Nhật Bản trên thực tế đều chẳng khác gì nô lệ, không nói đến mỗi ngày làm việc mệt đến sống chết cũng không được tiền công, lại còn thường xuyên bị người Nhật Bản đánh đập, bị đánh chết cũng chỉ là nói dăm ba câu xong chuyện. Những công nhân Trung Quốc này, sau khi đến chỗ người Nhật Bản, chẳng những chưa ai về, mà có đến tám chín phần mười đã bị người Nhật Bản hành hạ chết. Các ngươi nói xem, Viên qua tử kia có đáng giết hay không? Tên mập kia chính là người liên lạc Viên qua tử và Sơn Khẩu Dụ Điền, hắn có nên giết hay không?"
"Đáng giết!" Lần đầu tiên nghe được loại chuyện này, Ô Tâm Lan không tự chủ được nổi cơn phẫn nộ, mặt ngọc nàng đỏ bừng, đôi mắt đẹp trừng trừng, nói: "Tên mập kia cùng Viên qua tử thật là ghê tởm, lại có thể cùng người Nhật Bản âm mưu giết hại đồng bào của mình, giết bọn họ còn xem như tiện nghi cho chúng. Còn có Viên đại đầu kia, hắn lên làm tổng thống còn không biết đủ, còn muốn làm hoàng đế, còn muốn cùng người Nhật Bản hợp tác! Vị Vương đại ca này, bao giờ ngươi đi giết Viên đại đầu kia, cho ta biết một tiếng, ta giúp ngươi cùng nhau giết hắn!"
Chu Điệp sắc mặt lại càng trắng bệch, thầm nghĩ may là chính mình kiên trì cự tuyệt không cùng Viên qua tử dây dưa, Vương Chí Đạo cũng vì chính mình mà xích mích với Viên qua tử, nếu thật sự cùng hắn đi Nam Kinh, làm vợ bé cho hắn, chỉ sợ sau khi việc này bị vạch trần, chính mình cũng như chuột chạy qua đường, bị mọi người cùng đuổi đánh. Nghĩ như vậy, Chu Điệp không khỏi cảm kích liếc nhìn Vương Chí Đạo một cái, may mắn chính mình tuệ nhãn nhìn rõ anh hùng, Vương Chí Đạo quả nhiên là một người dám làm dám chịu, không sợ bất cứ người quyền quý nào.
Chu Điệp thực ra nào có biết, Vương Chí Đạo cùng Viên qua tử xung đột, nguyên nhân chính thức cũng không phải là bởi vì hắn dám làm dám chịu, không sợ cường quyền, mà là sau khi trải qua chuyển thế sống lại, Vương Chí Đạo lại có sự "giác ngộ" kỳ quái với chuyện sinh tử. Nếu như đã chết rồi lại luân hồi sống lại, như vậy thì tử vong còn có gì đáng sợ? Nếu tử vong còn không có gì đáng sợ, thì mình tại sao phải làm gì cũng lo lo sợ sợ, sợ đầu sợ đuôi? Cho nên Vương Chí Đạo từ khi nghĩ thông suốt đạo lý này đã tự thề: Mặc sức xông pha, thỏa sức vui vẻ, tha hồ thử nghiệm nhân sinh, tuyệt không sợ hãi bất cứ chuyện gì, tuyệt đối không vì sợ hãi kẻ khác mà hạn chế chính mình, lại càng không cho phép bất cứ kẻ nào hoa chân múa tay, đè đầu cưỡi cổ mình. Nhìn người không vừa mắt thì đánh, thấy việc không quen nhìn thì nhúng tay thay đổi. Cho dù sau đó có bất hạnh "bỏ mình vì nghĩa", cùng lắm thì lại tái sinh chuyển thế lần nữa, nói không chừng lại có thể chuyển đến một thời đại rất tốt, sống lại càng tốt hơn!
Nguyên nhân chính là vì có loại tư tưởng này, cho nên Vương Chí Đạo tự tung tự tác, làm cho người ta thoạt nhìn thấy hắn rất kích động, rất không sáng suốt, thậm chí đám người Nông Kính Tôn còn có cảm giác hắn làm việc không cần để ý tới hậu quả. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Nhưng lúc này Vương Chí Đạo trong lòng đang nghĩ đến "Hai mươi mốt điều" bị người Trung Quốc ở hậu thế coi là tang quyền nhục quốc. Năm 1915, người Nhật Bản trước hết là duy trì Viên đại đầu làm hoàng đế, sau lại dùng võ lực bức bách Viên đại đầu kí tên vào hiệp ước gồm hai mươi mốt điều vô lý, yêu cầu cả Trung Quốc lãnh thổ, chính trị, quân sự và tài chính đều đặt dưới sự khống chế của người Nhật Bản. Sau khi việc này bị công khai, dư luận phản Nhật sôi trào. Ngay cả nhóm cường quốc Âu Mỹ cùng đều bất mãn chuyện người Nhật Bản xâm Hoa làm tổn hại lợi ích bọn họ, đều lên tiếng chỉ trích. Địa vị của Viên đại đầu trong lòng người Trung Quốc cũng giảm xuống mức thấp nhất, cuối cùng gián tiếp dẫn đến kết quả vừa bi vừa hài cho Viên đại đầu.
Vương Chí Đạo không ngờ tới chính là, nguyên lai trước khi "hai mươi mốt điều" xuất hiện, Viên đại đầu đã cùng người Nhật Bản âm mưu bán đứng lợi ích Trung Quốc, ủng hộ hắn lên làm Hoàng đế. Cũng không rõ đây rốt cuộc là chủ ý của Viên đại đầu hay của Viên qua tử. Vương Chí Đạo biết đời sau có một nghiên cứu, nói rằng Viên qua tử so với Viên đại đầu dã tâm còn hơn, hắn một lòng muốn làm "Thái tử", nên bức phụ thân hắn xưng đế. Lúc này đây Viên qua tử tự mình chạy tới Thượng Hải mật đàm với người Nhật Bản, có thể thấy được đời sau mô tả hắn rất không sai.
Vương Á Tiêu thở dài nói: "Đáng tiếc đêm nay không thành công giết được Viên qua tử, ngược lại còn bị tổn thất mất nhiều huynh đệ như vậy. Viên qua tử bên người thực sự là cao thủ đông đảo, không nói tới Thái Cực cao thủ kia, chỉ cần cao thủ Bát Cực Quyền dùng phi đao kia cũng lợi hại dị thường, cho dù hắn không cần phi đao, ta có lẽ cũng không phải là đối thủ của hắn."
"Ồ, người sử phi đao kia chính là một quyền thủ Bát Cực Quyền sao?" Vương Chí Đạo hỏi.
"Đúng, nghe nói hắn gọi là Lý Ngạo Sơn, chính là thị vệ được Viên qua tử tín nhiệm nhất."
"Thành thật mà nói, ta không cho rằng ám sát là một thủ đoạn hay, cho dù ngươi có thành công giết chết được Viên qua tử, cũng sẽ không thay đổi được gì. Dã tâm xâm lược Trung Quốc của người Nhật Bản vĩnh viễn sẽ không bỏ qua, cho dù ngươi giết được Viên qua tử, thậm chí giết Viên đại đầu, người Nhật Bản lại sẽ tìm người khác hợp tác, mà Hán gian nguyện ý cùng chung thuyền qua sông với ngươi Nhật Bản cùng còn rất nhiều."
"Vậy ta đây sẽ đi giết người Nhật Bản, giết chết Sơn Khẩu Dụ Điền!"
"Như vậy càng làm cho người Nhật Bản có cớ xâm lấn Trung Quốc, khai mào chiến tranh."
"Chẳng lẽ ta làm gì cũng không được, mặc cho những người đó giết hại người Trung Quốc sao?"
"Nếu muốn cứu quốc, chỉ dựa vào ám sát thì không có khả năng. Người Trung Quốc chính là dân tộc đông đảo nhất trên thế giới, bọn họ nếu như đoàn kết lại, tự lực tự cường, trên dưới một lòng chống cự ngoại địch, chính là một lực lượng cường đại nhất, không có bất kỳ thế lực tà ác nào có thể đánh bại được. Đáng tiếc chính là, bây giờ người Trung Quốc bị chia rẽ, đại bộ phận còn chưa nhận thức được nguy cơ chân chính đang đến trước mắt, chỉ ôm lấy tùy ngộ mà an ổn sống qua ngày, cho nên mới dẫn đến cục diện Trung Quốc bị nhóm cường quốc lăng nhục như ngày hôm nay. Nếu muốn đả phá được cục diện này, chỉ có thể thức tỉnh người Trung Quốc, để bọn họ ý thức được trách nhiệm của mình. Con sư tử đang ngủ nếu bừng tỉnh, Nhật Bản cùng đám Âu Mỹ phương Tây cường quốc còn dám nhe nanh múa vuốt hay sao?"
Lấy tập hợp tất cả lý luận từ trong sách giáo khoa của hậu thế mà "Diễn thuyết", làm cho Ô Tâm Lan, Chu Điệp cùng Vương Á Tiêu nghe đến mê man.
Vương Á Tiêu thở dài nói: "Ngươi nói rất có đạo lý, đáng tiếc chính là loại sự tình này nói đến thì dễ nhưng làm đến lại khó khăn. Nếu không có lãnh tụ tinh thần được tất cả người Trung Quốc cùng tin phục, thì không có khả năng đưa tất cả bọn họ đoàn kết lại."
"Đó là do bọn họ còn chưa bị ép đến vạn ác địa ngục, cho nên mới không biết đến đoàn kết kháng địch đó!" Vương Chí Đạo trong lòng thầm nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: "Nếu muốn để cho bọn họ cùng đoàn kết lại cũng không khó khăn lắm, chỉ cần để cho bọn họ biết rõ cha con họ Viên tự tung tự tác là được. Vương lão huynh, thực tế ngươi nên đem việc các ngươi biết chuyện có liên quan đến Viên qua tử âm mưu cùng người Nhật Bản công bố ra ngoài, làm cho mọi người cùng nhận rõ bộ mặt thật của cha con họ Viên. Tuy rằng trước mắt đại bộ phận người Trung Quốc còn chưa chính thức tỉnh giấc, nhưng người chính trực còn có rất nhiều, bọn họ chỉ cần biết được sự tình này, nhất định cùng phản đối cha con họ Viên. Đến lúc đó, ngày tận thế của cha con họ Viên hẳn là không còn xa nữa!"