Trên lôi đài Long Điệp đương nhiên không lĩnh ngộ được tới ý nghĩ của Vương Chí Đạo. Nàng là một sát thủ, từ nhỏ đã tiếp nhận chính là huấn luyện giết người, mà huấn luyện giết người, từ trước tới giờ chỉ có chủ động xuất kích, vĩnh viễn không có chờ đợi để cho đối phương công kích trước. Cho nên Long Điệp mặc dù đã ăn đòn đau, nhưng là nàng cũng không có vì vậy mà lùi bước, sau khi điều tức được khoảng vài giây đồng hồ, lại một lần nữa nhằm Liễu Sinh Đấu Hồn phát động công kích.
Có lẽ cũng nhìn ra được lúc này Liễu Sinh Đấu Hồn cùng với lúc trước thì bất đồng, nên bây giờ công kích của Long Điệp cẩn thận thận trọng thêm một điểm. Chỉ có điều vẫn là đến khi lợi trảo của nàng chụp tới Liễu Sinh Đấu Hồn, chỉ còn cách cổ họng của Liễu Sinh Đấu Hồn không tới một tấc, Liễu Sinh Đấu Hồn lại lập tức phát động.
Trong nháy mắt tay trái rời áo xuất kích, chẳng những tránh thoát được lợi trảo của Long Điệp, lại còn đoạt tiên chém trúng vào mạng sườn Long Điệp, sau đó lại nhanh chóng thu về trở thành tư thế phòng ngự tay trái thu vào trong áo như ban đầu.
Thân thể của Long Điệp bay văng ra ngoài, một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Xương sườn bên trái của nàng đã bị Liễu Sinh Đấu Hồn chém gãy một cây.
"Điệp tả, đừng đánh nữa, nhận thua đi! Hiệp đấu kế tiếp ta sẽ thu thập hắn báo thù cho ngươi!"
Vương Chí Đạo ở dưới lôi đài vội hét lớn. Chu Quốc Phú không biết tốt xấu nhắc nhở hắn nói: "Vương huynh đệ, vòng đấu tiếp theo không tới phiên ngươi thu thập Liễu Sinh Đấu Hồn đâu, đó là sự tình của Vương Tử Bình đại ca!"
"Im đi!" Vương Chí Đạo tức giận gầm nhẹ một tiếng.
Long Điệp đương nhiên là nghe được thanh âm Vương Chí Đạo, nhưng là nàng lại quật cường đứng lên, lau dòng máu tươi bên khóe miệng, cước bộ kiên định nhằm Liễu Sinh Đấu Hồn bức tiến tới. Vương Chí Đạo thấy thế trái tim không tự chủ được mà như co thắt lại.
Liễu Sinh Đấu Hồn vẫn đang không hề nhúc nhích, tiếp túc bày ra cái dạng tư thế phòng ngự tay trái thu vào trong tay áo, thần sắc bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Long Điệp đang tiến lại gần.
Long Điệp liên tục hai lần chịu thiệt thòi, lần này nàng đã rút ra bài học rồi. Chỉ thấy nàng chậm chạp từng bước từng bước tiếp cận Liễu Sinh Đấu Hồn, khi tiến tới trước mặt Liễu Sinh Đấu Hồn chỉ còn một bước thì thong thả vươn tay ngọc ra, từng chút từng chút đưa về phía cánh tay trái của Liễu Sinh Đấu Hồn vẫn đang cắm vào trong áo.
"Hay!" Vương Chí Đạo ở dưới lôi đài thấy thế khen: "Biện pháp hay, cứ thong thả tiến đến, chỉ cần có thể bắt được cánh tay trái của Liễu Sinh Đấu Hồn, là có thể phế bỏ được nó. Cả hai cái cánh tay đều bị phế bỏ rồi, ta không tin rằng Liễu Sinh Đấu Hồn còn có thể sử xuất ra được kỹ thuật nhất kích tất sát của Cư Hợp Đạo!"
Liễu Sinh Đấu Hồn hiển nhiên là bị một chiêu này của Long Điệp làm cho có chút hoảng loạn. Cho nên đến khi tay ngọc của Long Điệp còn cách cánh tay trái của hắn không đầy ba tấc, hắn rốt cục nhẫn nại không nổi, đành vi phạm nguyên tắc công kích của Cư Hợp Đạo, rút phăng cánh tay trái nhằm Long Điệp chém thẳng tới.
Chỉ trong một nháy mắt này, tay ngọc của Long Điệp đột nhiên gia tốc, khấu chặt lấy cẳng tay trái của Liễu Sinh Đấu Hồn, đúng vào lúc thủ đao nhọn hoắt của Liễu Sinh Đấu Hồn công kích vào người của nàng thì cũng đồng thời vừa rung vừa vặn một cái.
"Rắc rắc rắc" ba tiếng vang lên, chính là lại thêm một cây xương sườn của Long Điệp đã bị Liễu Sinh Đấu Hồn chém gãy, nhưng đồng thời, khớp xương khuỷu tay trái, khớp xương bả vai trái của Liễu Sinh Đấu Hồn cũng đã bị thủ pháp "Tháo khớp xương" của Long Điệp dỡ trật hết ra.
Lưỡng bại câu thương?
Không, còn chưa có kết thúc. Liễu Sinh Đấu Hồn cả hai cánh tay đều đã bị phế bỏ bỗng đột nhiên thượng bước lấy cả thân thể nhằm Long Điệp húc mạnh đến. Thể trọng của hắn mặc dù không được xem là quá nặng cân, nhưng là so với thân thể nữ nhân của Long Điệp thì vẫn nặng hơn rất nhiều, một cú húc tới đột ngột này lập tức làm cho thân thể của Long Điệp không tự chủ được mà bay văng ra tới hai ba mét, vừa vặn ngã xuống khỏi lôi đài.
Bên dưới lôi đài Vương Chí Đạo nhìn thấy ngọc thể của Long Điệp rớt xuống, phản ứng cực nhanh nhào tới trước hai tay vươn ra, vừa lúc kịp đỡ được Long Điệp.
Đúng vào lúc này trên bàn trọng tài Sơn Khẩu Dụ Nhân lớn tiếng hô lên: "Trận đấu kết thúc, Liễu Sinh Đấu Hồn chiến thắng!"
Vương Chí Đạo đột nhiên giận dữ, miệng vỡ mắng to nói: "Rắm thối con mẹ nhà ngươi, thằng tiểu tử kia hai cái cánh tay đều bị phế bỏ rồi, làm sao lại có thể tính là chiến thắng?"
Sơn Khẩu Dụ Nhân bị Vương Chí Đạo mắng to ngay trước mặt mọi người, tức giận đến sắc mặt xanh mét, nhưng lại tự biết thân phận không tiện chửi lại, lập tức cả giận nói: "Vương Chí Đạo, mời người đọc lại cho thuộc quy tắc của Vạn quốc võ thuật đại hội. Liễu Sinh Đấu Hồn tuy rằng hai tay đã bị phế đi, thế nhưng vẫn còn đứng lại trên lôi đài. Mà Chu Điệp đã bị đánh hạ lôi đài, hiển nhiên là phải phán Liễu Sinh Đấu Hồn chiến thắng. Ngươi không nên lằng nhằng xằng bậy, nếu không ta lập tức hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của ngươi!"
Vương Chí Đạo đang còn muốn đáp lễ lại một câu, đột nhiên lại nghe thấy người trong ngực áo khe khẽ rên rỉ một tiếng, vội cúi đầu nhìn xuống, đã thấy Long Điệp nhắm nghiền đôi mắt đẹp hôn mê đi mất rồi.
Vương Chí Đạo kinh hãi, biết Long Điệp bị thương nghiêm trọng, lập tức không dám cùng Sơn Khẩu Dụ Nhân tranh biện, quay sang Chu Quốc Phú nói: "Quốc Phú huynh, nàng bị thương rất nặng, ngươi giúp ta mở đường, ta ôm nàng đưa đi bệnh viện! Con mẹ nó, thằng tiểu Nhật Bản kia chờ đế khi ta rảnh rỗi sẽ quay lại tìm hắn tính sổ!"
Chu Quốc Phú nhìn ra được Long Điệp bị thương không nhẹ, vội quay lại rẽ đám đông ra thành một lối đi, để cho Vương Chí Đạo thuận lợi ôm Long Điệp chạy ra khỏi đám người xem.
Vương Chí Đạo ôm Long Điệp quay trở lại Quảng Từ bệnh viện, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám người Ô Tâm Lan, trực tiếp đem Long Điệp đặt xuống trên giường trong phòng cấp cứu, lại ra lệnh cho mấy người thầy thuốc hảo hảo trị liệu cho Long Điệp. Sau đó hắn mới hướng đám người Ô Tâm Lan đi đến, hỏi: "Thế nào, Nhị sư huynh vẫn còn chưa giải phẫu xong hay sao?"
Ô Tâm Lan gật đầu nói: "Bác sĩ vẫn còn đang gấp gáp ở bên trong đó! Điệp tả làm sao vậy? Có nghiêm trọng không?"
"Không có việc gì, chỉ là bị thằng tiểu Nhật Bản Liễu Sinh Đấu Hồn chặt đứt mất hai cây xương sườn, bị chút nội thương, tính mạng thì không có gì nguy hiểm! Con mẹ nó, con chó tiểu Nhật Bản kia vận khí thật tốt, vào vòng đấu tiếp theo lại là đại ca thu thập hắn, nếu đụng vào trong tay của ta, ta sẽ làm cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!" Vương Chí Đạo tức giận nói.
Ô Tâm Lan giật mình kinh ngạc, nhìn Vương Chí Đạo một hồi lâu, khẩu khí dấm chua nói: "Chí Đạo, ta còn chưa từng có chứng kiến ngươi tức giận như vậy đó! Có phải là do người bị thương chính là Điệp tả, nên ngươi mới tức giận như vậy hay không?"
"Nói cái gì thế?" Vương Chí Đạo lập tức phủ nhận nói: "Bất kể là người nào trong các ngươi thụ thương, ta đều cũng tức giận như vậy! Nếu bọn tiểu Nhật Bản kia dám đả thương Tâm Lan ngươi, ta nói không chừng sẽ trực tiếp rút súng bắn chết hắn, sau đó sẽ mang binh đi đánh đảo Nhật Bản, đem quốc gia tiểu Nhật Bản tiêu diệt hết!"
"Nói hươu nói vượn! Ngươi lấy đâu ra binh?" Ô Tâm Lan tuy rằng ngoài miệng nguýt dài Vương Chí Đạo một cái, nhưng trong lòng lại nảy sinh sung sướng.
Thế nhưng Chu Quốc Phú đang đứng một bên lại không nhịn được nói: "Trùng quan nhất nộ vị hồng nhan! Mị lực của Vương huynh đệ quả thật là so được với năm đó Chu U Vương chỉ vì một tiếng cười của mỹ nhân mà đốt lửa phong hỏa đài làm vui Trữ Hậu, hay là Ngô Tam Quế chỉ vì Trần Viên Viên mà thả cho Thanh binh nhập quan hả!"
"Thối lắm!" Vương Chí Đạo thẹn quá thành giận nói: "Ngươi làm sao lại có thể đem ta so sánh với một tên hôn quân cùng với một tên đại hán gian hả?"
"Chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút, không nên cho là thật!" Chu Quốc Phú "ha ha" cười to nói, đột nhiên lại cảm giác được trong chỗ bệnh viện nghiêm túc này không thích hợp cho việc nói đùa, vì vậy vội vàng ngậm chặt miệng lại, đổi thành bộ dáng vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
May mắn là lúc này cửa phòng giải phẫu đột nhiên mở ra, hóa giải được sự xấu hổ của Vương Chí Đạo. Đám người Tinh Võ Môn đang chờ đợi ở trước cửa phòng giải phẫu vội vàng vây lại xung quanh.
Bác sĩ từ trong phòng giải phẫu đi ra, rất trùng hợp lại chính là bác sĩ Tây dương năm đó Bột Trữ Tư. Hắn nhìn thấy một đám đông người của Tinh Võ Môn đang xông lại, vội vàng đưa tay ngăn cản nói: "Không cần vây lại đây, không cần vây lại đây, ta biết các ngươi muốn hỏi gì! Yên tâm đi, người bệnh không có việc gì, đã cứu chữa lại được rồi! May là các ngươi đưa tới kịp thời, nếu chỉ đến chậm một phút đồng hồ, sẽ không cứu kịp nữa!"
Ở ngoại vi Vương Chí Đạo nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà thầm ùng ục một câu: "Cái câu nói này sao mà quen tai như thế chứ? Hình như các bác sĩ ở hậu thế cũng chuyên nói câu này! Mỗi một lần cứu chữa thành công đều là nhờ đưa tới kịp thời, còn nếu không cứu được thì chính là vì đã đưa tới chậm một bước! Con mẹ nó, bọn bác sĩ chuyên dùng điều này làm cái cớ!"
Những người còn lại ở Tinh Võ Môn hiển nhiên không có loại ý nghĩ như Vương Chí Đạo này, nhất là Hiểu Huệ cùng Nông Kính Tôn sau khi biết Hoắc Đình Giác đã được cứu, cảm kích đến thiếu chút nữa thì quỳ xuống cảm tạ Bột Trữ Tư.
Hiểu Huệ vội vàng hỏi thăm thêm: "Xin hỏi bác sĩ Bột Trữ Tư, chúng ta có thể vào thăm Nhị sư huynh một chút được hay không?"
"Không vội, người bệnh vừa mới làm xong giải phẫu, không nên quấy rầy. Hơn nữa, thuốc gây mê của hắn hiệu lực còn chưa có chấm dứt, các ngươi vào xem cũng vô dụng. Không bằng đợi đến ngày mai hãy quay trở lại thăm hắn đi!" Bác sĩ Bột Trữ Tư bất chấp nhân tình lạnh lùng nói.
Hiểu Huệ mặc dù cảm thấy thất vọng, nhưng là lời của bác sĩ nàng cũng không dám không nghe theo, đành phải bỏ qua. Nông Kính Tôn an ủi nói: "Hiểu Huệ à, đứng quá lo lắng, trong bệnh viện này còn có y tá hộ lý, Đình Giác sẽ được chiếu cố tốt. Ta xem ngươi cũng đã mệt mỏi rồi, không bằng trước hết quay về Tinh Võ Môn nghỉ ngơi đi, dưỡng đủ tinh thần ngày mai lại tới chiếu cố Đình Giác! Đi thôi, A Tường, A Đông, hai người các ngươi lưu lại đây, còn lại tất cả mau trở về, trở về đi thôi!"
Vương Chí Đạo thấy không còn chuyện gì của mình nữa, liền quay sang Ô Tâm Lan nói: "Tâm Lan, ngươi cũng lưu lại ở chỗ này đi, giúp ta chiếu cố cho Điệp tả một chút, có chuyện gì phải lập tức đi báo cho ta biết!"
Ô Tâm Lan bất mãn nói: "Chí Đạo, ngươi lại muốn đi đến chỗ nào đó?"
Vương Chí Đạo thở dài nói: "Bây giờ là đã đến lượt trận tỷ thí của Ngũ sư huynh, đối thủ của hắn quyền thủ Xiêm La Nãi Bồng Đông không phải là một quyền thủ tầm thường. Ta nếu như mà không đi xem thì trong lòng rất là nóng ruột!"
Một bên Chu Quốc Phú nghe vậy kinh hãi nói: "Cái gì, đã đến phiên Trần Chân cùng Xiêm La quyền thủ Nãi Bồng Đông rồi hay sao? Nguy rồi, ta làm sao lại có thể quên được chứ? Không được, trận thi đấu này ta nhất định phải xem một chút! Xin lỗi, Vương huynh đệ, ta đi trước một bước!"
Nói xong, Chu Quốc Phú vội vàng chạy vụt đi ra ngoài. Trong trận đấu ở vòng đấu thứ nhất, hắn đã gặp phải Xiêm La quyền thủ Á Sai, mặc dù cuối cùng thắng hiểm, nhưng cũng bị Á Sai đánh cho vô cùng thê thảm, làm cho khi vào vòng đấu thứ hai đánh với Long Điệp, một nửa thực lực cũng phát huy không nổi, bị Long Điệp đánh bại dễ dàng. Cho nên Chu Quốc Phú đối với Xiêm La quyền trong tâm còn nhiều oán khí, lúc này lại nghe nói đến phiên Xiêm La quyền thủ Nãi Bồng Đông còn lợi hại hơn cả Á Sai ra trận, hiển nhiên hắn không thể nào bỏ qua được.
Ô Tâm Lan cũng cực kỳ muốn đi quan khán, nhưng cũng biết nếu chỉ để lại một mình Long Điệp ở bệnh viện thì không tốt lắm, lại cũng biết Vương Chí Đạo so với nàng thì càng muốn đi xem trận đấu, trong lòng không muốn làm cho Vương Chí Đạo thất vọng, đành phải rầu rĩ không vui nói:
"Được rồi, Chí Đạo, ngươi đi đi, ta lưu lại ở chỗ này cũng được mà!"
Vương Chí Đạo biết được tâm tình của Ô Tâm Lan, cảm giác không quá yên tâm, liền nói với nàng: "Tâm Lan, xin lỗi, đã làm phiền ngươi rồi! Chỉ có điều ngươi cứ yên tâm, chờ đến sau khi trận đấu của Ngũ sư huynh kết thúc, ta sẽ đền bù cho ngươi!" Nói xong, Vương Chí Đạo ôm lấy Ô Tâm Lan, hung hăng hôn một miếng lên trên khuôn mặt của nàng, sau đó mới rời đi.
Ô Tâm Lan sửng sốt một hồi lâu, sau khi tỉnh ngộ lại được rằng Vương Chí Đạo vừa mới làm gì, trên khuôn mặt ngọc rất nhanh đã dâng lên hai phiến đỏ ứng, một chút bất mãn trong lòng kia đã không cánh mà bay.
Hào khí ở quảng trường Phố Đông so với trận đấu trước khi Long Điệp đánh với Liễu Sinh Đấu Hồn thì càng thêm nhiệt liệt. Hiển nhiên mọi người đều bị trận quyết đấu giữa hai người siêu cấp cao thủ Trần Chân cùng Nãi Bồng Đông kia hấp dẫn.
Trần Chân, một trong những truyền nhân xuất sắc nhất của Tinh Võ Môn, sau cái chết của Hoắc Nguyên Giáp đã một mình một ngựa nổi giận xông vào Nhật Bản Hồng Khẩu đạo tràng, lấy lực lượng một người mà đem tất cả võ sĩ Nhật Bản trong Hồng Khẩu đạo tràng đánh cho hoa rơi nước chảy, được toàn thể lão bách tính ở Thượng Hải coi là nhân vật truyền kỳ, anh hùng dân tộc. Trong hai trận đấu trước ở Vạn quốc võ thuật đại hội, trận đấu thứ nhất chỉ bằng một quyền lập tức đánh chết quyền thủ Nhật Bản Thác Bổn Hùng Nhị. Trận đấu thứ hai dễ dàng đánh bại đồng bào Hàn Mạc Hiệp, là đại đệ tử xuất sắc nhất của Trương Chiếm Khôi, võ nghệ chấn kinh toàn tràng. Chỉ cần có hai trận thi đấu lúc trước, liền đã có không ít người đưa hắn coi là nhân vật đoạt quan đứng đầu ở Vạn quốc võ thuật đại hội lần này. Còn lại tất cả các quyền thủ lọt vào tới vòng đấu này cũng đều coi trọng hắn như là kình địch lớn nhất, danh vọng cực thịnh, không dưới Vương Tử Bình cùng Hoắc Điện Đường.
Về phần đối thủ lần này của Trần Chân là Nãi Bồng Đông, cũng chính là một nhân vật làm cho người ta không dám khinh thường. Xiêm La quyền, chính là tiền thân của Thái quyền, vẫn luôn luôn là chỉ lưu truyền trong Xiêm La quốc. Trung Quốc, các cường quốc phương Tây cùng với Nhật Bản đều là lần đầu kiến thức đến loại Xiêm La quyền này, vốn sau lại được xưng tụng là "đánh khắp thiên hạ năm trăm năm không địch thủ". Á Sai mặc dù trận chiến trước bị thua, nhưng là vẫn đem được danh tướng đánh nhau của Thượng Hải, vốn lúc trước rất được mọi người xem trọng, chính là Chu Quốc Phú, đánh cho vô cùng thê thảm, làm cho khi vào vòng đấu thứ hai hắn không phát huy ra nổi đến nửa phần thực lực mà chịu thảm bại. Về phần Nãi Bồng Đông này là một người so với Á Sai còn lợi hại hơn. Trận đấu thứ nhất đánh bại một vị thế ngoại cao nhân mặc dù danh tiếng không nổi chút nào, nhưng là vào trận đấu thứ hai hắn lại đánh với Trần Phát Học, chính là cao thủ võ thuật Thái Cực Quyền xuất thân từ thánh địa võ học Trần Gia Câu của Trung Quốc. Tất cả mọi người đều cho rằng Trần Phát Học sẽ chiến thắng, nhưng là Nãi Bồng Đông lại thật bất ngờ không chỉ đánh bại được Trần Phát Học, mà còn đem Trần Phát Học đánh chết ngất ngay tại trận. Kết quả như vậy làm cho các võ thuật gia ở đây, vốn tự cho rằng chính mình là giỏi, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, đối với Nãi Bồng Đông này lực công kích ác liệt, sức chịu đòn lại càng kinh người, phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Hôm nay đến phiên Trần Chân cùng Nãi Bồng Đông đánh với nhau. Phong cách võ thuật của Trần Chân theo Trần Phát Học thì hoàn toàn bất đồng, hắn là một quyền thủ theo phong cách ra đòn nghiêm trọng lực công kích ác liệt vô cùng, đối diện với một gã Xiêm La quyền thủ Nãi Bồng Đông kia, liệu có thắng được hay không?
Khi Vương Chí Đạo rẽ đám đông trở về vị trí lúc trước, phát hiện thấy Chu Quốc Phú sớm đã đứng yên ở chỗ đó. Ở bên cạnh hắn còn có một người rất quen thuộc, chính là Tôn Đại Chu.
Vương Chí Đạo tiến lên hỏi: "Đại Chu huynh, ngươi làm sao lại có thể rảnh rỗi đến đây quan sát trận đấu?"
Tôn Đại Chu quay đầu lại nhìn thấy hắn liền mỉm cười nói: "Trận thi đấu của Trần Chân huynh đệ, ta tại sao lại có thể không tới quan khán được? Ngay cả Trương Tác Lâm cũng tới quan khán đó!" Vừa nói vừa chỉ tay về một chỗ khác.
Vương Chí Đạo hướng theo tay chỉ của Tôn Đại Chu nhìn lại, đã thấy Trương Tác Lâm cùng mấy tên thân binh chiếm được một vị trí rất tốt, lại bày ra một cái ghế rất là dễ chịu, nghêng ngang hoành tránh ngồi ở chỗ đó. Giật mình kinh ngạc, Vương Chí Đạo hỏi: "Hắn tại sao lại cũng ở chỗ này? Hắn không phải là đang muốn gấp gáp vây bắt tiêu diệt người của Đồng Minh hội các ngươi hay sao?"
Tôn Đại Chu nói: "Trương Tác Lâm này cũng là một người thích võ. Hơn nữa Vạn quốc võ thuật đại hội lần này là do rất nhiều nước liên hợp quản lý, hắn sẽ không phá hỏng đâu!"
"Vậy hắn có biết rằng ngươi và Ngũ sư huynh là người của Đồng Minh hội hay không?"
"Hẳn là có biết!"
"Hắn là từ đâu mà biết được?"
"Có lẽ là ngươi đã đoán được không lầm, Đồng Minh hội chúng ta thật sự là có nội gian. Trương Tác Lâm rất rõ ràng được tin tức từ chỗ nội gian, cho nên mới đối với mọi sự tình của Đồng Minh hội chúng ta đều biết tường tận, đáng tiếc chúng ta còn không có tra ra được nội gian là kẻ nào, nếu không thì đã không phải lâm vào cục diện bị động như thế này."
"Vậy các ngươi đêm nay vẫn còn có ý định rời đi khỏi Thượng Hải hay sao?"
"Chúng ta đã có một kế hoạch khác, nhưng chỉ hạn chế cho một số ít các huynh đệ rất tin cậy mới được biết. Đến đêm nay thì ngươi có thể biết rồi, còn bây giờ xin thứ cho ta không thể nói ra miệng!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
"Không có vấn đề gì, ta hiểu rõ!" Vương Chí Đạo dửng dưng không để ý mà nói: "Vừa vặn đêm nay ta cũng có một kế hoạch, đối với đại kế đào vong của các ngươi cũng rất có lợi. Đến lúc đó có thể nắm chắc được hay không, thì phải xem vào các ngươi thôi!"
Tôn Đại Chu còn đang muốn hỏi rõ ràng, nhưng Vương Chí Đạo đã đem lực chú ý chuyển tới trên lôi đài, kêu lên: "Ngũ sư huynh cùng Nãi Bồng Đông đã lên lôi đài rồi, chúng ta mau xem trận đấu đi thôi!" Tôn Đại Chu thấy thế, chỉ có thể đè nén nghi vấn trong lòng xuống, cũng đem lực chú ý chuyển hướng về phía lôi đài.
Chỉ thấy gã Nãi Bồng Đông kia, sau khi đi lên lôi đài, lập tức không coi ia ra gì, bắt đầu nhảy lên điệu "chiến vũ" đặc biệt. Trần Chân hiển nhiên là biết được tập tục của Xiêm La quyền thủ, cũng không quấy rầy hắn, cũng tự mình tự giác bắt đầu vận động nhiệt thân.
Chu Quốc Phú thấy thế, không nhịn được ùng ục nói: "Cái bọn quyền thủ Xiêm La này thật đúng là không hiểu ra sao cả, nhiệt thân thì chỉ cần nhiệt thân thôi, lại còn phải nhảy múa gì nữa chứ, thoạt nhìn giống như là bị trúng tà vậy. Nhìn thấy như thế, trong tâm ta không thấy thoải mái chút nào!"
Tôn Đại Chu nghe vậy "ha ha" cười nói: "Mỗi nước đều có văn hóa tập tục riêng của nước đó. Lão huynh ngươi nghe nói cũng đã từng đi ra nước ngoài, theo lý là cũng đã từng biết qua những tập tục văn hóa khác biệt, vậy tại sao lại vẫn mãi không quen nhìn tập tục của quyền thủ Xiêm La? Chẳng lẽ là vẫn nhớ mãi không quên trận chiến hôm ấy cùng Á Sai?"
Chu Quốc Phú nói: "Một trận chiến ấy không phải là ta thắng hay sao, tại sao ngươi lại nói thành ra như là ta đã chịu thua vậy?"
Tôn Đại Chu lại cười cười một lần nữa, rồi không hề để ý đến Chu Quốc Phú nữa, chuyên tâm vào quan khán trận đấu.
Trên lôi đài Nãi Bồng Đông rốt cục nhảy xong hết điệu "chiến vũ" rồi, hắn đứng ổn định thân thể, đối diện Trần Chân có chút gật đầu, ý bảo trận đấu có thể bắt đầu rồi.
Đại loa hiển nhiên sớm đã hiểu rõ tập tục của Xiêm La quyền thủ, cho nên vẫn chưa phát một lời, lúc này thấy Nãi Bồng Đông đã đình chỉ "nhảy múa", vội vàng cất cao giọng hô to lên: "Các vị khán giả, xin mời chú ý, trận đấu được người người chờ mong, Tinh Võ Môn Trần Chân đấu với Xiêm La quyền thủ Nãi Bồng Đông. Trận đấu sắp sửa bắt đầu rồi..."
Nãi Bồng Đông hiển nhiên là nghe nhưng không hiểu tốt tiếng Trung Quốc, cho nên đối với những lời hô hào của đại loa cũng không để ý. Hắn thấy Trần Chân đã chuẩn bị tốt rồi, lập tức phát động công kích. Đại loa mới nói được có một nửa, hắn đã tiến lên một đầu gối nhằm Trần Chân thúc tới.
Trần Chân thấy thế, cũng nhấc đầu gối chân phải lên, lấy đầu gối đấu đầu gối. Đầu gối của hai người lăng không nện thẳng vào nhau, phát ra tiếng vang nặng nề, nghe giống như là hai khối kim loại va đập vào nhau. Trần Chân cùng Nãi Bồng Đông đều không tự chủ được mà lui về phía sau một bước, lần này một phát giao phong nện đầu gối vào nhau, rõ ràng là ngang tài ngang sức.
Có lẽ là không ngờ tới lại có người còn có công phu trên đầu gối so với mình không phân cao thấp, Nãi Bồng Đông sửng sốt một chút, sau đó chân sau nhấc lên, giống như ngọn roi sắt quất thẳng về phía đầu não của Trần Chân. Uy thể hổ hổ sinh phong khiến cho người khác tin tưởng rằng, nếu bị trúng phải một đá này, cho dù không chết cũng phải hôn mê.
Trần Chân đối diện với một đòn Cao tảo thích ác liệt này của Nãi Bồng Đông, trực tiếp chính là một quyền đánh thẳng tới.
"Oành!" Một tiếng, đám khán giả lại một lần nữa nghe được thanh âm phá không tê tâm liệt phế này. Một quyền này của Trần Chân ra sau mà đến trước. Trước khi cước của Nãi Bồng Đông quét đến đầu não của hắn thì quyền đầu đã đánh vào trước ngực của Nãi Bồng Đông.
Năng lực chịu đòn của Nãi Bồng Đông quả thực là siêu nhân. Trong trận đấu lúc trước cùng với Trần Phát Học, hắn rất ít khi né tránh công kích của Trần Phát Học, cơ hồ là chiêu chiêu đều ngạnh chịu. Nhưng là vào lúc này đây, hắn cũng không nghĩ muốn ngạnh tiếp quyền đầu của Trần Chân, có lẽ là từ trong thanh âm xé gió kinh người cũng cảm giác được một quyền kia của Trần Chân cũng không phải là dễ dàng mà chịu được. Lập tức hắn phản ứng siêu nhanh gập khuỷu tay che ở ngực, lấy khuỷu tay chặn lại một quyền kia của Trần Chân.
"Chát" một tiếng, quyền đầu đáng sợ đã đánh vào trên khuỷu tay thép. Nãi Bồng Đông năng lực chịu đòn siêu cường cũng không thể kháng trụ được, bị đánh trúng phải lui về phía sau đến hai bước.