Tinh Võ Môn

Chương 177: Sát thủ A Tàn




Sau khi Viên đại đầu giả chết sống lại, chấp chưởng toàn bộ quân sự chính quyền, lập tức bội tín khinh nghĩa, công khai tiến hành trấn áp tàn khốc đối với các phần tử Đồng Minh hội do Tôn, Hoàng cầm đầu. Các phần tử Đồng Minh hội ở Bắc Bình trên cơ bản nếu không phải là bị đồ sát, thì cũng là bị tống hết vào ngục giam, chỉ có một số ít phần tử của hội sớm nhận định được tình hình mà chạy trốn được một kiếp. Người của Đồng Minh hội vì một trận đả kích đột ngột không kịp phòng bị này mà bị tổn thất thảm trọng, đành phải từ công khai chuyển vào bí mật, ẩn nấp đi xuống.

Mà Thượng Hải này là căn cứ địa của Đồng Minh hội, bởi vì địa vị chính trị đặc thù của nó, lại là tô giới của các cường quốc phương Tây, cho nên biểu hiện ra thì thoạt nhìn bình an vô sự, nhưng là từ lúc Trương Tác Lâm đi tới đây, đã bắt đầu âm thầm nổi lên mây gió.

Trời yên biển lặng trước cơn bão lớn, các phần tử Đồng Minh hội ở Thượng Hải nhạy cảm đều cùng cảm thấy áp lực trầm trọng do Trương Tác Lâm mang tới, mọi người đều trở nên cảnh giác, có một vài người thậm chí bắt ra tay chuẩn bị đại kế để đào vong. Mây đen u ám bắt đầu bao phủ trên đầu Thượng Hải Đồng Minh hội.

Chỉ có điều là mặc kệ cho bầu không khí khẩn trương như thế, Vạn quốc võ thuật đại hội vẫn đang tiếp tục tiến hành như thường lệ. Đại đa số lão bách tính ở Thượng Hải cũng không có phát giác ra những sự không thích hợp, vẫn như thường hăng hái bừng bừng tụ tập đến quảng trường Phố Đông, để hò hét trợ uy cho những "anh hùng" trong mắt trong tâm bọn họ.

Hôm nay Vạn quốc võ thuật đại hội đã tiến hành đến vòng đấu thứ ba, do mười sáu quyền thủ đã tiến vào được đến vòng này tranh đoạt mười sáu danh hiệu mạnh nhất. Mà trận thi đấu đầu tiên chính là màn trình diễn được cả vạn người chờ mong, do Tinh Võ Môn đệ tử "Bất bại thiếu niên" Vương Chí Đạo đánh với "Sát thủ" A Tàn vừa ra tay đã muốn mạng người!

Tinh Võ Môn hiện nay đã xem như môn phái võ thuật đứng đầu khắp cả Thượng Hải, được người người chú ý tới. Trong số mười sáu quyền thủ lọt vào vòng đấu này đã có tới ba người là người của Tinh Võ Môn, hơn nữa còn có ít nhất hai người có khả năng đoạt quan đứng đầu. Thành tích đến như vậy, làm cho Tinh Võ Môn không thể không thu hút sự chú ý của mọi người, uy vọng của nó từ sau khi Hoắc Nguyên Giáp qua đời lại một lần nữa được đẩy lên tới đỉnh cao, trở thành môn phái được các nhân sĩ muốn học võ ở Thượng Hải ước muốn gia nhập vào nhất. Kết quả thu được thật ngoài ý nghĩ này làm cho Nông Kính Tôn cười đến không ngậm được miệng vào, ít nhất cũng đã làm cho lão không còn lo lắng gì về chuyện từ sau khi Hoắc Nguyên Giáp qua đời Tinh Võ Môn không thu thêm được đệ tử mới nào nữa.

Bản thân là một đệ tử Tinh Võ Môn mới đột ngột nổi lên từ sau khi Hoắc Nguyên Giáp qua đời, sự chú ý của mọi người đổ lên mình Vương Chí Đạo, không thể nghi ngờ gì nữa, lớn hơn hẳn hai người cùng tiến nhập vòng đấu này là Hoắc Đình Giác cùng Trần Chân. Đã nhiều lần tỷ thí cũng các danh gia trong giới võ thuật trong nước, cùng Thanh Bang Trương Khiếu Lâm minh tranh ám đấu, lấy nhỏ đấu lớn dễ dàng đánh bại đại lực sĩ Tây dương, ra sức đánh với tiểu Nhật Bản, thậm chí còn có tay súng bách phát bách trúng, đủ loại kỳ tích làm cho Vương Chí Đạo cơ hồ so với sư phụ đã tạ thế Hoắc Nguyên Giáp của hắn còn muốn nổi danh hơn. Trong hai trận đấu lúc trước ở Vạn quốc võ thuật đại hội, đối trận đều là với những lực sĩ Tây dương thân cao lực tráng, cuồng vọng kiêu ngạo, thế nhưng hắn vẫn luôn luôn lấy cứng chọi cứng cùng đối thủ đối kháng, không hề tốn phí sức lực vẫn dễ dàng đem đối thủ đánh bại. Biểu hiện như vậy làm cho không ít các khán giả đầu óc bốc hỏa bừng bừng, tin tưởng rằng Vương Chí Đạo nhất định là người duy nhất được chọn cho chức Quán quân của Vạn quốc võ thuật đại hội lần này.

Đương nhiên, cũng có không ít khán giả lại cho rằng Vương Chí Đạo sẽ không qua nổi vòng đấu thứ ba này. Điều này là bởi vì đối thủ của Vương Chí Đạo ở vòng đấu này chính là A Tàn!

Một quyền thủ tàn tật vừa gù lưng vừa què chân, trên mặt lại còn rỗ nát, thế nhưng thực lực biểu hiện của hắn lại làm cho kẻ khác nhìn thấy mà kinh hãi, sát tâm siêu nặng, ánh mắt lãnh khốc vô tình, đả pháp vừa ra tay đã đòi mạng đối phương lại càng làm cho người khác có cảm giác rùng mình sợ hãi. Hai trận thi đấu, một người thì tử vong ngay tại trận, một người thì cũng đình chỉ trống ngực, suýt nữa không cứu được lại. Chiến tích đến mức như vậy, xét trong cả mười lăm quyền thủ còn lại bao gồm cả Vương Chí Đạo ở trong đó, thì chiến tích của bọn họ đều vẫn còn chút thua kém. Cho nên vẫn đang có không ít người trong tâm còn tồn tại hoài nghi rằng Vương Chí Đạo có thể vượt qua được cửa ải này hay không.

"Bất bại thiếu niên?" Vương Chí Đạo nhìn lại bảng hiệu đang được treo trên lôi đài, không nhịn được cau mày nói: "Ai lại lấy cho ta cái danh hiệu như vậy chứ. Tại sao đọc lên lại cảm thấy rất không tự nhiên? Xem lại danh hiệu đối thủ của ta kia kìa, 'Sát thủ', nghe thật là khốc liệt hả!"

Long Điệp đang đứng bên cạnh lờ mờ nói: "Vậy thì ngươi đi gọi A Tàn điều đình để đổi lại danh hiệu với ngươi đi hả!"

"Việc này thì không cần thiết!" Vương Chí Đạo tỏ vẻ nghiêm trang nói: "Quân tử không đi tranh đoạt chỗ tốt của người khác. Hơn nữa, ta cũng không phải là phường truy cầu danh lợi, đi tranh đoạt cái hư danh kia làm cái gì chứ?"

Long Điệp "hứ" một tiếng quay đầu đi, đối với thuyết pháp dối trá của Vương Chí Đạo cảm thấy khinh bỉ từ tận đáy lòng.

Lúc này Ô Tâm Lan cùng Lưu Chấn Đông đi với nàng xuống tiền đặt cuộc đã trở về, Vương Chí Đạo hỏi: "Tâm Lan, lúc này đây tỷ lệ kèo của ta nhiều ít bao nhiêu?"

Ô Tâm Lan thần sắc có chút bất an, hồi đáp: "Ngươi cùng A Tàn tỷ lệ kèo cũng không sai biệt lắm, ta dựa theo ý tứ của ngươi, xuống ba mươi vạn mua ngươi thắng. Chỉ có điều là Chí Đạo à, ta cùng Đại sư huynh trong lúc vô tình đã phát hiện ra Trương Khiếu Lâm lần này mở ra hai bàn đánh cuộc. Ngoại trừ một bàn đánh cuộc công khai này, lại còn có một bàn ngầm, chỉ hạn chế cho một số ít người có tiền đánh cuộc mà thôi."

"Hả, vậy cái bàn ngầm này thì đánh cuộc cái gì?" Vương Chí Đạo tò mò hỏi.

"Là đánh cuộc sinh tử của ngươi!" Trả lời chính là Lưu Chấn Đông, vẻ mặt của hắn ngưng trọng, nghiêm túc nói: "Nghe nói rằng bàn đánh cuộc ngầm này tiền đặt cuộc ít nhất cũng phải là mười vạn, nhiều thì không có giới hạn, mua ngươi chết thì là ba ăn một, mà không chết thì là một ăn ba. Ta còn nghe được rằng Sơn Khẩu Dụ Nhân cũng tham gia vào một trận đánh cuộc này. Hắn xuống tiền đủ ba trăm vạn mua ngươi chết, chính là người đặt cuộc cao nhất trong tất cả!"

"Xuống ba trăm vạn đặt cuộc ta chết? Thằng già Sơn Khẩu Dụ Nhân này đúng thật là đang nằm mơ hả, đáng tiếc là lão mất oan khoản tiền to này rồi." Vương Chí Đạo đầu tiên là cười lạnh một tiếng, sau lại nói: "Một ăn ba? Trương Khiếu Lâm có thể chồng đủ số tiền thua cược hay sao? Đại sư huynh, Tâm Lan, các ngươi cũng mau đi đặt cuộc ở bàn đánh cuộc ngầm này, đem toàn bộ số tiền thắng cuộc mà ta đang có xuống hết tay. Ta muốn cho Trương Khiếu Lâm thua đến đập nồi bán sắt cũng không thể chồng đủ được tiền."

"Vương sư đệ, ngươi trước hết nên tỉnh táo một chút, chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy." Lưu Chấn Đông nói: "Ta đã nhờ người đi nghe ngóng qua, mới biết được hôm qua A Tàn từng đi đến phủ của Trương Khiếu Lâm, cùng Trương Khiếu Lâm và Sơn Khẩu Dụ Nhân bàn bạc hết cả một buổi tối, sang ngày hôm nay thì mới có cái bàn đánh cuộc ngầm này. Ta hoài nghi rằng, Sơn Khẩu Dụ Nhân cùng Trương Khiếu Lâm nhất định đã cùng A Tàn đạt thành một hiệp nghị gì đó, cũng tin tưởng rằng A Tàn có thể thành công. Nếu không Trương Khiếu Lâm cùng Sơn Khẩu Dụ Nhân sẽ không bỏ ra tiền vốn đánh cuộc lớn đến như vậy."

"Trương Khiếu Lâm cùng Sơn Khẩu Dụ Nhân tin tưởng rằng A Tàn có thể giết chết ta ở trên lôi đài hay sao? Chỉ có điều là bọn họ nhất định lại thất vọng một lần nữa mà thôi! Vương Chí Đạo tỏ vẻ xem thường nói.

"A Tàn này không thể là người bình thường đâu, Chí Đạo, nếu như ngươi mà khinh thường, sẽ phải chịu thiệt thòi đó!" Chính là Long Điệp vốn đang một mực đứng bên cạnh lắng nghe, đến lúc này lại không nhịn được mà mở miệng nói: "Cái người A Tàn này, hắn hẳn là sư thúc của ta. Ta trong lúc vô ý từng có nghe sư phụ nói qua, hắn có một người sư đệ thiên phú hơn hắn rất xa, chính là người có tư cách nhất để tiếp quản thủ lĩnh 'Long sát thủ' trong Ngũ hình sát thủ."

"Hả, như vậy thì tại sao về sau sư phụ của ngươi lại tiếp nhận được vị trí Long sát thủ?" Vương Chí Đạo hỏi.

"Đây là quy tắc truyền thừa của sát thủ, chỉ có thể lưu lại một người mạnh nhất để làm người nối nghiệp, còn lại tất cả đều phải bị đào thải, mà không phải là đào thải như bình thường, mà là tử vong. Sát thủ khi thu đệ tử, đồng dạng như nhau cho dù thu được mười hay là cả trăm đệ tử, đều để cho bọn họ tự giết lẫn nhau, thẳng cho đến lúc cuối cùng, chỉ còn lại một nhân tài sống sót cuối cùng mới có tư cách tiếp nhận được vào đội hình sát thủ. Lúc ấy sư phụ phát giác ra được gã A Tàn kia thực lực so với hắn thì còn mạnh mẽ hơn, lo lắng sẽ bị đào thải đi, liền giả ý cùng A Tàn kết giao bằng hữu. Sau khi đã loại bỏ được tâm ý cảnh giác của hắn, liền đem hắn lừa gạt đến một vách núi đã chôn sẵn thuốc nổ, lại làm nổ tung vách núi làm cho A Tàn bị chôn vùi xuống. Lưng cùng chân của A Tàn có thể là vì thế mà mới trở thành vừa gù lại vừa què, nguyên lai hắn chỉ bị rỗ trên mặt mà thôi, thân thể rất bình thường!"

"Lão sư phụ kia của ngươi thật đúng là quá hèn hạ!" Vương Chí Đạo cảm thán nói một câu, lại tiếp: "Chỉ có điều là gã A Tàn này cũng quá là ngu ngốc, đã biết rõ rằng hắn cùng sư phụ ngươi, hai người chỉ có thể còn sống được một, nhưng lại vẫn luôn luôn tin tưởng sư phụ ngươi, tiêu trừ hết cảnh giác đối với lão, thật sự là ngu không ai bằng."

Long Điệp lạnh lùng nhìn hắn một cái, lại nói: "Ngươi không biết sao, đệ tử mà được các sát thủ thu nhân, một bực như nhau đều là người bi thảm nhất, cô độc nhất trên đời này, đối với thế gian tràn ngập cừu hận. Sát thủ môn tin tưởng rằng chỉ có những người như vậy, mới có thể đem sự nghiệp của sát thủ phát dương quang đại. Cho nên sát thủ biểu hiện ra bên ngoài tuy là lãnh khốc vô tình, giết người không chớp mắt, nhưng là lặn sâu trong tiềm thức của bọn họ, bọn họ vẫn hy vọng có thể có được tình cảm thân ái. Sư phụ ta chính là đã nhìn thấu được điểm này, mới thành công mà thiết kế được A Tàn kia."

Vương Chí Đạo nhìn sâu vào hai tròng mắt Long Điệp, rất thành khẩn nói: "Ta trên thực tế hiểu rất rõ điều này, cho nên ta mới hy vọng ngươi không nên lại làm Long Điệp nữa, mau quay về Chu Điệp đi thôi!"

Long Điệp tránh đi khỏi ánh mắt của hắn, lờ mờ nói: "Ta cũng muốn quay trở về làm Chu Điệp, nhưng Long Điệp mới là ta chân chính, mới là vận mệnh của ta!"

Vương Chí Đạo còn đang muốn khuyên nữa, tiếng chuông báo hiệu khai cuộc Vạn quốc võ thuật đại hội đã vang lên rất không thích hợp, sau đó lại truyền đến thanh âm của Đại loa hô hào hai quyền thủ tham gia trận thi đấu thứ nhất ở vòng đấu thứ ba lên đài.

Vương Chí Đạo thở dài, phân phó Ô Tâm Lan cùng Lưu Chấn Đông nói: "Tâm Lan, Đại sư huynh, dựa theo lời ta nói mà đi làm thôi, đây chính là một cơ hội rất tốt để cho bọn Trương Khiếu Lâm cùng Sơn Khẩu Dụ Nhân một trận thật đau. Chính bọn chúng đã dâng lên cho chúng ta, chúng ta không thể nào khách khí được!"

Lưu Chấn Đông có chút lo lắng hỏi: "Vương sư đệ, ngươi có nắm chắc hay không?"

Vương Chí Đạo vẻ mặt tự tin tươi cười, nói: "Đừng quên ta là Vương Chí Đạo!"

Ô Tâm Lan có lẽ đúng là người có tin tưởng nhất vào Vương Chí Đạo, nghe vậy lập tức nói:

"Không sai, Chí Đạo nhất định là bất bại, ngay cả khán giả cũng nhận định như vậy. Ta đi xuống tiền đánh cuộc cho ngươi, để cho Trương Khiếu Lâm cùng Sơn Khẩu Dụ Nhân thua táng gia bại sản!" Nói xong, nàng lập tức nhún nha nhún nhảy chạy đi ra ngoài. Lưu Chấn Đông thấy thế, chỉ biết đi theo sau.

Chờ sau khi thân ảnh của hai người đã biến mất, Vương Chí Đạo quay sang Long Điệp nói: "Điệp Nhi, chờ cho tới sau khi trận tỷ thí này chấm dứt, ta hy vọng có thể cùng ngươi hảo hảo nói chuyện!" Nói xong cũng không chờ Long Điệp đáp ứng, lập tức quay lưng đi lên lôi đài.

Trên lôi đài, A Tàn đã nhanh hơn Vương Chí Đạo một bước, lên trước lôi đài, đang giương hai tròng mắt như mắt cá chết không chút biểu tình nhìn chằm chằm vào Vương Chí Đạo đang chậm chạp từng bước đi lên lôi đài.

Đại loa lại bắt đầu phát biểu bài diễn thuyết vừa rườm rà lại vừa dông dài đặc biệt của hắn, sau khi đem tâm tình của đám khán giả kích động đến đỉnh điểm, mới tuyên bố cho trận đấu bắt đầu.

Vương Chí Đạo nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt cá chết của A Tàn, cũng không có đoạt tiên phát động công kích như trong dự đoán của phần đông khán giả, mà lại là đứng yên nói với A Tàn:

"Nghe nói ngươi cùng với Trương Khiếu Lâm, Sơn Khẩu Dụ Nhân đã đạt thành một loại giao dịch, ý định là muốn giết chết ta ngay ở trên lôi đài này, đúng không?"

"Tất nhiên!" A Tàn rất thản nhiên nói: "Cuộc đời ta luôn luôn phải âm thầm lén lút giết người, khó có thể có được cơ hội quang minh chính đại giở trò giết người hợp pháp ngay trước mắt cả mấy vạn người xem, tại sao không thể nắm giữ cho thật chặt!"

Vương Chí Đạo cười nói: "Ta còn tưởng rằng người như ngươi đã không còn ham muốn gì nữa, không có gì có thể đả động được ngươi. Nhưng là xem ra ta đã sai lầm rồi, trong lòng ngươi vẫn đang còn khát vọng, nếu không Trương Khiếu Lâm cùng Sơn Khẩu Dụ Nhân đã không thể làm cho ngươi thay bọn họ bán mạng!"

A Tàn lờ mờ nói: "Ta là sát thủ, hiển nhiên là vì tiền bán mạng, sát thủ cũng muốn sinh tồn, cũng muốn ăn cơm!"

"Nhưng mà ta đây lại tin tưởng rằng lần này ngươi không phải là vì tiền mà bán mạng." Vương Chí Đạo thần bí cười, nói: "Ta đoán chắc rằng, Sơn Khẩu Dụ Nhân hoặc là Trương Khiếu Lâm đã lấy việc cung cấp tin tức Long lão Đại đang ở chỗ nào để trao đổi với việc ngươi phải giết chết ta. Mạng của Long lão Đại mới là ước muốn chân chính của ngươi, có lẽ cũng là động lực để ngươi còn sống ở trên đời này!"

A Tàn sắc mặt không thay đổi, lãnh đạm nói: "Là do con nha đầu kia đã nói cho ngươi biết hay sao? Long lão Đại thật là trơ mặt hả, ngay cả sự việc hèn hạ do bản thân mình làm mà cũng nói cho đồ đệ."

Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Ngươi rơi xuống sườn núi không chết, nhưng ngã hỏng cả xương cốt cẳng chân cùng xương sống, trở thành vừa gù lại vừa què, vậy mà vẫn có thể tiếp tục sinh tồn, lại còn luyện thành kỹ nghệ giết người cao minh, như vậy chính là nhờ sự chống đỡ từ cừu hận đối với Long lão Đại. Ngươi tham gia Vạn quốc võ thuật đại hội lần này, mục đích chính là để dẫn dụ Long lão Đại đi ra, đúng không?"

A Tàn nói: "Long lão Đại không có đi ra, nhưng đệ tử của hắn lại đã xuất hiện ra rồi. Nếu không phải là là con nha đầu kia vẫn luôn luôn ở cùng một chỗ với người Tinh Võ Môn các ngươi, ta đã sớm bắt được nó, ép hỏi xem Long lão Đại đang ở chỗ nào rồi!"

Vương Chí Đạo than một câu: "Sơn Khẩu Dụ Nhân cùng Trương Khiếu Lâm cũng xem như thần thông quảng đại, vậy mà cũng biết được chuyện bí mật này, còn tìm tới ngươi hợp tác. Còn người như ngươi thì lại đúng thực là ngu không ai bằng, bị người khác lừa gạt cũng không biết, khó trách Long lão Đại có thể dễ dàng thiết kế ngươi như vậy! Chẳng lẽ sư phụ ngươi không dạy cho ngươi, thân là một sát thủ, không nên dễ dàng tin tưởng người khác hay sao chứ?"

A Tàn không có trả lời, trong mắt bắt đầu xuất hiện sát khí.

Trên bàn trọng tài, Sơn Khẩu Dụ Nhân thấy hai người cứ đứng nói chuyện hồi lâu cũng chưa có ra tay đánh nhau, lo lắng kế hoạch có biến, liền làm ra bộ dáng không nhịn được nói: "Hai người bọn họ cứ ùng ục nói chuyện cái gì lâu như vậy mà cũng không khai đánh, coi đây là cái nơi nào chứ? Thật sự là buồn cười! Tôn lão tiên sinh, ngươi xem chúng ta có phải là nên hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của hai người bọn họ hay không?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tôn Lộc Đường nghe vậy mỉm cười nói: "Đại hội cũng không có quy định là lên lôi đài không cho nói chuyện, hành vi của bọn họ không hề phạm quy, có thể nào lại vì việc này mà hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của bọn họ được? Còn nữa, ngươi nhìn xem, khán giả cũng không có cảm thấy phiền toái gì cả, ngươi nếu cắt đứt chỉ sợ sẽ chọc giận đám khán giả kia, vậy thì Vạn quốc võ thuật đại hội này sẽ vô phép tiến hành tiếp rồi, xin mời kiên nhẫn một chút đi hả!"

Sơn Khẩu Dụ Nhân nghe vậy mặc dù trong lòng tức giận, nhưng cũng không thể nói được gì hơn, chỉ có thể ngậm miệng lại.

Trên lôi đài Vương Chí Đạo nói tiếp: "Tuy nhiên ta đây sao có thể để cho người khác dễ dàng giết chết như vậy? Sơn Khẩu Dụ Nhân cùng Trương Khiếu Lâm làm sao lại có thể có sự tin tưởng vào ngươi được chứ? Để cho ta đoán một chút xem sao, trên móng tay của ngươi loáng thoáng có chút lam quang, vậy hẳn là có bôi kịch độc kiến huyết phong hầu, chỉ cần cào rách được da dẻ của ta là có thể làm cho ta mất mạng, đúng không? Chỉ có điều là như thế này vẫn chưa chắc đã có thể giết chết được ta. Tin tưởng rằng Sơn Khẩu Dụ Nhân lại còn an bài hậu chiêu cho ngươi nữa. Đúng rồi, khi ngươi nói chuyện cử động mồm miệng có chút mất tự nhiên, hẳn là sau hàm rằng có ẩn dấu dược hoàn. Là thuốc gì đây, không phải là hắn đã chuẩn bị cho ngươi ăn loại thuốc kích phát tiềm năng đấy chứ?"

Thấy A Tàn sắc mặt khẻ biến, Vương Chí Đạo thở dài nói: "Ta đoán trúng rồi sao? Ngươi quả nhiên là ngu không ai bằng, vẫn còn không biết rằng loại thuốc này ăn vào mặc dù làm cho tiềm lực bạo phát, nhưng là hậu quả lại hết sức nghiêm trọng, có khả năng sẽ đi đời nhà ma, đến lúc đó thì ngươi tìm ai đi báo thù hộ chăng? Loại thuốc đó nếu mà thật sự hữu hiệu, tại sao Sơn Khẩu Dụ Nhân lại không để cho các tuyển thủ Nhật Bản tham gia thi đấu của bọn chúng ăn vào? Bọn chúng chính là đang rất khát vọng giành chiến thắng ở Vạn quốc võ thuật đại hội này đó!"

A Tàn lạnh lùng nói: "Chỉ cần giết được ngươi là có thể tìm được Long lão Đại, cho nên ta nguyện ý mạo hiểm thử một lần!"

"Vấn đề là ngươi cho dù giết được ta cũng không có khả năng tìm được Long lão Đại. Long lão Đại sớm đã chết rồi, chính là ta tự tay giết chết. Sơn Khẩu Dụ Nhân bọn họ chỉ là đang lừa ngươi mà thôi!"

"Không có khả năng, ngươi đừng mơ tưởng gạt được ta!"

"Tại sao lại không có khả năng?" Vương Chí Đạo mỉm cười, nói: "Long lão Đại nếu như không chết, vậy thì tại sao đệ tử Long Điệp của lão lại chịu đi theo ta? Chính là bởi vì ta đã giết Long lão Đại, nên Long Điệp mới đi theo ta. Không tin ngươi đi mà hỏi Long Điệp!"

A Tàn sắc mặt rốt cục đại biến, nhưng đúng vào trong nháy mắt này, Vương Chí Đạo lại đột nhiên phát động công kích rồi. Hắn nhanh như tia chớp vọt lên, một cước nhằm đá thẳng vào đầu gối chân trước của A Tàn. A Tàn mặc dù đang trong cơn khiếp sợ, nhưng phản ứng vẫn rất nhanh, lánh đi một cái đã tránh thoát được ngọn cước đá tới của Vương Chí Đạo. Không ngờ trên cần cổ bỗng nhiên đau đớn kịch liệt, chính là Vương Chí Đạo một chưởng đã lật tay chém ngược lên cần cổ A Tàn, lực đạo vừa nặng vừa mãnh liệt, cơ hồ đem cả xương cổ A Tàn cũng chém đứt. A Tàn đến ngay cả thuốc kích phát đang ngậm trong hàm răng cũng không kịp cắn, đã ngã xuống chết ngất đi luôn.