Tinh Võ Môn

Chương 168: Bát Cực song hùng




Sắc trời mặc dù đã tối sẫm, nhưng quảng trường nơi tổ chức Vạn Quốc võ thuật đại hội vẫn đông nghịt người không còn chỗ trống, số lượng người xem so với hôm qua có lẽ còn đông hơn gấp mấy lần, chỉ thấy một khối đông đặc đen kịt, người khắp mọi nơi ùn ùn đổ về. Vương Chí Đạo trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ tất cả mọi người ở Thượng Hải đều chạy đến xem trận đấu này hay sao?

Lý Cảnh Lâm thở dài nói: "Lý Thư Văn cùng Hoắc Điện Đường thầy trò quyết đấu, mị lực quả nhiên không phải chuyện đùa. Nếu không phải là người quản lý đủ khôn ngoan đem lôi đài thi đấu an bài ở đại quảng trường này, chỉ sợ sẽ không thể chứa được nhiều người tới như vậy!"

Lưu Chấn Đông không phục nói: "Lý Thư Văn cùng Hoắc Điện Đường mặc dù rất nổi danh, nhưng là đám đông khán giả kia chưa chắc toàn bộ đã là vì trận đấu của bọn họ mà tới đâu, những trận đấu lúc trước cũng vô cùng đặc sắc, đủ hấp dẫn người xem hả!"

Vương Chí Đạo nhưng lúc này lại đang nghĩ tới đám fan cuồng hâm mộ bóng đá ở hậu thế, thầm nghĩ nếu đám khán giả kia mà giống như đám fan cuồng ở đời sau bất mãn khi thần tượng trong lòng thua trận, lại cũng nổi điên gây lộn xộn lên, chỉ sợ sẽ tạo thành hậu quả không thể dự đoán trước được, nói không chừng sẽ có vô số tính mạng vì vậy mà phải chết. Mấy vạn người bộc phát ra cơn điên cuồng thì không phải là chuyện đùa. Nghĩ đến như vậy, Vương Chí Đạo không tự chủ được mà cảm thấy trong lòng phát lạnh.

Lại thấy Ô Tâm Lan chỉ vào bàn đặt cuộc quyền ở cách đó không xa, nói: "Chí Đạo, ngươi nhìn xem nơi ấy, rất nhiều người cũng đang điên cuồng xuống tay đánh cuộc đó! Một cặp thầy trò này hình như tỷ lệ kèo ra không sai biệt lắm, chúng ta có nên đi xuống tiền đánh cuộc hay không?"

Vương Chí Đạo lắc đầu nói: "Không đi, thành thật mà nói, ta không thể khẳng định được một cặp thầy trò này rốt cuộc là người nào sẽ thắng? Hoắc Điện Đường mặc dù là hậu sinh khả úy, nhưng mà Lý Thư Văn lại hơn ở chỗ sát tâm đủ nặng, đây chính là nhân tố thủ thắng trọng yếu! Còn nữa là cá tính của Hoắc Điện Đường so với Lý Thư Văn thì bất đồng, luôn tôn kính sư phụ này như cha đẻ, rốt cuộc có thể đem hết toàn lực cùng Lý Thư Văn đánh một trận hay không, thật đúng là khó mà nói trước được!"

Ô Tâm Lan nghe vậy hỏi: "Ý của ngươi là nói, Hoắc Điện Đường nếu đem hết toàn lực cùng sư phụ của hắn đánh một trận, là có thể thắng?"

"Như vậy cũng không nhất định!" Vương Chí Đạo cười nói: "Hoắc Điện Đường dù có nói như thế nào đi nữa cũng là đồ đệ do Lý Thư Văn tự mình đưa tay chỉ giáo mà ra, coi như là có được trò giỏi hơn thầy đi nữa, nhưng là hết thảy kỹ nghệ của hắn Lý Thư Văn đều rõ như lòng bàn tay, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến của Lý Thư Văn so với Hoắc Điện Đường có lẽ còn phong phú hơn một chút, cho nên chưa chắc đã chịu bại dưới tay đồ đệ của lão."

"Nói đến nói đi cũng chính là không thể đoán trước được kết quả!" Ô Tâm Lan ùng ục nguýt một câu, sau đó lại làm nũng lay lay cánh tay Vương Chí Đạo nói: "Chí Đạo, đứng ở chỗ này quá xa, xem không đã ghiền, không bằng ngươi dẫn ta chen lên phía trước đi, được không?"

"Ta cũng có quyết định này!" Vương Chí Đạo quay đầu nhìn Lý Cảnh Lâm cùng Lưu Chấn Đông nói: "Cảnh Lâm tướng quân, Đại sư huynh, các người có muốn đi lên phía trước đẻ xem hay không?"

Lý Cảnh Lâm cười nói: "Không cần phiền toái thế, ở trên lôi đài đã có mấy ngọn đèn chiếu sáng. Ta ở chỗ này cũng có thể nhìn được rất là rõ ràng!"

Lưu Chấn Đông thì nói: "Ta ở đây bồi tiếp Cảnh Lâm tướng quân, các ngươi cứ đi đi thôi!"

Vương Chí Đạo gật đầu, lôi kéo Ô Tâm Lan, thấp giọng nói: "Theo sát ta!", tức thì thân thể nghiêng một bên, mạnh mẽ rẽ đám đông khán giả đang đứng vốn kín đến cái kim cũng cắm không lọt, luồn vào bên trong.

Sau khi luồn vào trong đám người, Vương Chí Đạo lôi kéo Ô Tâm Lan, rất xảo diệu dùng xoay, chuyển, đẩy, trượt, cùng các kỹ thuật khác trong mười tám phép đẩy ngã cận thân, đem đám người đứng ken đặc chen rẽ ra, giống như là một người cá trong biển người không ngừng bơi đi về phía trước, mà Ô Tâm Lan ở phía sau hắn thì không hề bị đám đông người chật chội đụng tới. Các khán giả bị Vương Chí Đạo xô đẩy rẽ ra cũng không kịp nhận ra rõ ràng là chuyện gì. Trong vài tiếng hùng hùng hổ hổ chửi bới đuổi theo phía sau, Vương Chí Đạo đã mang theo Ô Tâm Lan chen lên được tới tận trước hàng đầu tiên.

Ô Tâm Lan vui mừng không kìm hãm được, không nhịn được hôn lên mặt Vương Chí Đạo một cái, tán thưởng nói: "Chí Đạo, ngươi quá tuyệt vời, nơi chật chội như vậy ngươi cũng có thể mang ta tiến vào được!"

Bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có một người cười nói: "Một người nữ hài tử lại dám ở ngay trước mặt đông người như vậy thân mật với nam nhân, thật đúng là không biết e lệ nữa hả!"

"Hiểu Huệ tả?" Ô Tâm Lan cảm thấy ngạc nhiên, thật không ngờ lại phát hiện ra người đứng bên cạnh bọn họ rõ ràng là Hiểu Huệ, nghĩ đến hành động mới vừa rồi của mình nổi tình không kìm hãm được, lại để cho người ta nhìn thấy, không khỏi vô cùng xấu hổ, đem khuôn mặt xinh xắn vùi kín vào trong lồng ngực Vương Chí Đạo, không dám ngẩng lên.

Vương Chí Đạo an ủi nàng nói: "Đừng lo lắng, mọi người đều tập trung nhìn hết lên trên lôi đài rồi, ngoại trừ Hiểu Huệ tả vốn thích rình coi người khác, còn lại không có người nào nhìn thấy ngươi mới vừa hôn ta đâu!"

Ô Tâm Lan nghe vậy len lén ngẩng đầu nhìn lại đám khản giả đang đứng ở phía sau một chút, quả nhiên thấy bọn họ đều chỉ nhìn chằm chằm lên trên lôi đài, không có ai thèm chú ý đến mình, liền cảm thấy yên lòng. Nhưng Hiểu Huệ lại không vì thế mà thuận theo, nàng gắt giọng nói: "Được lắm, Vương Chí Đạo, ngươi vẫn còn dám nói là ta thích rình coi, không sợ ta đem sự việc vừa rồi Tâm Lan ở trước mặt mọi người thân mật với ngươi đi nói cho các sư huynh đệ hay sao?"

Vương Chí Đạo mặt không đổi sắc nói: "Chuyện Tâm Lan cùng với ta mọi người đều đã biết hết cả rồi, cho dù có nói ra cũng không có gì đáng kể cả. Nhưng thật ra chuyện Hiểu Huệ tả ngươi thầm mến Nhị sư huynh, có muốn ta giúp ngươi sớm công khai hay không?"

Lời này vừa ra, Hiểu Huệ lập tức đầu hàng, bất đắc dĩ nói: "Giỏi lắm, Vương Chí Đạo, ta thừa nhận đấu không lại được ngươi, được rồi chứ! Sự việc mới vừa rồi coi như ta không nhìn thấy, chúng ta tiếp tục xem trận đấu đi hả!"

Vương Chí Đạo mỉm cười, buông tha cho Hiểu Huệ, đem ánh mắt chuyển đến nhìn lên trên lôi đài.

Lúc này trên lôi đài đã thắp lên mấy ngọn đèn sáng rực, chỉ có điều là cơ hồ tất cả các ngọn đèn đều nhằm chiếu thẳng vào hai người đang đứng trên lôi đài. Lý Thư Văn bên trái, Hoắc Điện Đường bên phải, hai người vẫn đang đứng yên, cách xa nhau chừng một mét, chờ đợi trận đấu bắt đầu.

Nhưng là gã Đại loa thuyết minh viên cũng không biết đã phát cơn bệnh thần kinh gì rồi, vẫn đang nói líu lo thao thao bất tuyệt:

"Các vị, sau khi đã xem hết ba mươi mốt trận đấu lúc trước, rốt cuộc chúng ta cũng may mắn thấy được hai vị cao thủ võ thuật trong truyền thuyết đang đứng ở trên lôi đài. Tin tưởng rằng các vị đều biết được hai người đang đứng ở trên lôi đài là ai rồi chứ? Hai người bọn họ chính là đại danh đỉnh đỉnh, trong giới võ thuật uy chấn Trung Hoa, thậm chí ngay cả trong giới võ thuật ngoại quốc, làm cho hai quốc gia Nhật Bản cùng Anh quốc nghe đến cũng hãi hùng, chính là Bát Cực Quyền đại tông sư Lý Thư Văn, cùng đồ đệ của ông ấy, Hoắc Điện Đường sư phụ!

Bát Cực Quyền chính là một viên ngọc minh châu sáng chói mắt nhất trong giới võ thuật Trung Hoa, được xưng tụng là 'cương trung chi vương', động tác mạnh mẽ, chất phác không màu mè, phát lực mãnh liệt, đã có khí thế 'húc vai trời chao đảo, dậm cước chấn cửu châu', lại còn có lời khen 'văn có Thái Cực yên thiên hạ, võ nhờ Bát Cực định càn khôn'. Có thể thấy được Bát Cực Quyền chính là một loại quyền pháp lợi hại nhất trong võ thuật Trung Hoa của chúng ta. Mà nhân vật đại biểu cho Bát Cực Quyền của chúng ta, Lý Thư Văn tiên sinh danh hiệu 'Thần thương', một thân công lực kinh thế hãi tục, có thể một chưởng đánh chết một con mãnh hổ, một cước đá gục một con voi to, chỉ một thương đã đâm trúng đạn đồng bắn ra từ nòng súng Tây dương. Nhớ năm đó Lý Thư Văn tiên sinh bị người Anh quốc hãm hại, nhốt vào ngục giam, giận dữ nổi lên, đã một chưởng đánh xuyên qua cửa sắt dày ba thước, chỉ có một mình đấu với hơn ngàn tên lính Anh quốc cầm súng trường, đánh cho bọn chúng hoa rơi nước chảy, chính bản thân mình chẳng những không hề tổn hại chút nào, lại còn đem Vương tử Anh quốc bắt giữ lại..."

Dưới lôi đài Vương Chí Đạo nghe được trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ thằng cha Đại loa này chẳng lẽ hoặc là fan cuồng của Lý Thư Văn, hoặc là mê mẩn Bát Cực Quyền, nếu không tại sao ở trước mặt mọi người ra sức ba hoa khoác lác, nói hươu nói vượn? Chỉ có một mình đấu với hơn một ngàn tên lính Anh quốc cầm súng trường? Con mẹ nó chứ, ta đây lúc ấy cũng đang ở tại hiện trường, làm sao lại không hề thấy Lý Thư Văn chỉ có một mình đấu với hơn ngàn tên lính Anh có súng trường?

Ô Tâm Lan đã từ trong ngực áo Vương Chí Đạo ngẩng đầu lên, rất kỳ quái nói: "Thằng cha đại loa kia là đồ đệ của Lý Thư Văn hay sao? Tại sao lại không ngừng khoe khoang về Lý Thư Văn như thế, rốt cuộc là khi nào mới chịu khai đánh hả?"

Vương Chí Đạo đưa mắt nhìn lại hai người đang đứng trên lôi đài, đã thấy Lý Thư Văn lộ ra bộ dáng trên mặt đầy vẻ hưng phấn bay bay, hiển nhiên rất hưởng thụ những lời tán tụng khoa trương của Đại loa. Còn Hoắc Điện Đường thì vẻ mặt có chút xấu hổ, chỉ có điều là Lý Thư Văn không lên tiếng ngăn cản, hắn cũng không dám lên tiếng ngăn cản, đành phải đứng yên ở đó cùng Lý Thư Văn, mặc kệ Đại loa muốn nói gì thì nói.

Về phần những khán giả ở đây, vốn đều là đã từng nghe qua chuyện Lý Thư Văn đại náo ngục giam, bắt sống Anh quốc vương tử Uy Nhĩ Sĩ, chỉ có điều là bọn họ đối với tình huống chân chính thì không hề hiểu rõ, cho nên khi nghe được Đại loa ra sức khoe khoang khoác lác, trong nhất thời nghe đến như say như mê, quên mất cả việc thúc giục Lý Thư Văn cùng Hoắc Điện Đường khai đánh.

Chỉ có điều là cũng không phải tất cả mọi người đều chịu nghe theo lời của Đại loa, ít nhất là trên bàn trọng tài Sơn Khẩu Dụ Nhân không hề muốn nghe nữa, nhất là sau khi hắn nghe được đại loa bắt đầu khoe khoang Lý Thư Văn đã một chưởng đập chết người Nhật Bản như thế nào. Sơn Khẩu Dụ Nhân rốt cục không thể nhịn được nữa, hướng về phía Đại loa giận dữ hét: "Câm miệng! Ngươi rốt cuộc là tới kể chuyện hay là làm chủ trì? Nhanh lên một chút, tuyên bố trận đấu bắt đầu đi, ngươi còn muốn để cho khán giả phải chờ bao lâu nữa?"

Đang không đề phòng lại bị Sơn Khẩu Dụ Nhân cắt ngang cơn hăng hái, trong lòng Đại loa cực kỳ mất hứng, nhưng có điều là nhìn thấy trên bàn trọng tài đại bộ phận mọi người cũng đang trừng mắt nhìn hắn, lập tức không thể không chấm dứt việc kể chuyện, hữu khí vô lực tuyên bố lên: "Trận đấu cuối cùng ở vòng đấu đầu tiên, Lý Thư Văn đấu với Hoắc Điện Đường, trận đấu bắt đầu!"

Cuối cùng, Đại loa vẫn còn không nhịn được mà rống lên một câu: "Các vị, xin mời hãy đứng thẳng người lên, mở thật to mắt ra mà nhìn xem cho rõ hả! Vừa là quyết đấu giữa hai đại sư đỉnh cao Bát Cực Quyền, vừa là trận so tài giữa hai thầy trò! Cuộc chiến thế kỷ, không thể bỏ qua đó!"

Thằng cha Đại loa này, không đi làm quảng cáo thật sự là quá uổng phí rồi.

Đại loa mặc dù đã đình chỉ nói nhảm, nhưng là trên lôi đài "cuộc chiến thể kỷ" vẫn chưa có lập tức khai đánh như là kỳ vọng của mọi người. Bởi vì, lúc này Lý Thư Văn lại bắt đầu thể hiện phong cách một sư phụ, giảng dạy cho đồ đệ rồi.

Chỉ nghe Lý Thư Văn nói: "Điện Đường à, ngươi là đệ tử xuất sắc nhất của ta, thầy đây cho tới bây giờ cũng không có phủ nhận, hơn nữa thầy đây cũng tin tưởng rằng ngươi đã thanh xuất vu lam, trò giỏi hơn thầy, so với vi sư đây thì ngươi đã mạnh hơn. Nhưng mà tính cách của ngươi thì lại rất không được. Lúc trước kia vi sư vẫn luôn luôn dạy bảo ngươi, chiến trường không phụ tử, càng không thể nói nhân nghĩa. Mặc kệ là do nguyên nhân gì mà phải chiến đấu, đều phải là như sư tử vồ thỏ, toàn lực đối địch, Mềm lòng nương tay sẽ không có kết quả tốt. Hôm nay hai thầy trò chúng ta thi đấu với nhau, ngươi nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của vi sư, toàn lực ra tay. Nếu như phát hiện ra rằng ngươi không đem hết toàn lực, đợi đến khi chấm dứt trận đấu, vi sư sẽ không chút do dự mà đem ngươi đuổi ra khỏi sư môn, ngươi đã nhớ chưa?"

Đối diện với Lý Thư Văn đang tràng giang đại hải răn bảo, Hoắc Điện Đường chỉ có vâng vâng dạ dạ nói: "Dạ, sư phụ người yên tâm, đệ tử nhất định sẽ toàn lực ra tay, tuyệt đối sẽ kích không lưu thủ!"

Lý Thư Văn rất hài lòng gật đầu, lại nói: "Đừng trách vi sư đây không nói đến nhân tình, chỉ là vi sư không nghĩ muốn để cho người ta nói rằng ta phải nhờ đến ngươi nhường cho mới có thể thắng được một trận tỷ thí so tài này."

Vừa nói Lý Thư Văn vừa chuyển tầm mắt nhìn xuống dưới lôi đài, chuẩn xác không có lầm nhìn đúng vào trên người Vương Chí Đạo. T.r.u.y.ệthegioitruyen.com

Mà Hoắc Điện Đường cũng theo tầm mắt của Lý Thư Văn nhìn thấy được Vương Chí Đạo đứng dưới lôi đài, lúc này mới hiểu được tại sao sư phụ luôn luôn nhất mực ép mình phải toàn lực ra tay, nguyên lai chính là do Vương Chí Đạo dở trò quỷ, không khỏi ánh mắt phát lạnh, tức giận trừng mắt nhìn lại Vương Chí Đạo một cái.

Vương Chí Đạo thấy thế chỉ có cười khổ, biết rằng chính mình hảo tâm lại không được hảo báo, "mối thù" với Hoắc Điện Đường trong lúc vô tình lại kết thêm chút nữa.

"Hai người các ngươi!" Nhưng là trên bàn trọng tài, Sơn Khẩu Dụ Nhân thấy Lý Thư Văn cùng Hoắc Điện Đường hồi lâu cũng chưa chịu khai đánh, không khỏi nổi giận đứng lên quát: "Các ngươi cho rằng nơi đây là chỗ nào chứ? Muốn dạy đồ đệ thì chạy về nhà mà dạy đi, nếu còn không khai đánh ta sẽ hủy bỏ tư cách tham chiến của hai người các ngươi!"

Lý Thư Văn nghe vậy không khỏi mở trừng hai mắt, lạnh lùng đưa mắt nhìn lại Sơn Khẩu Dụ Nhân một cái, quay sang Hoắc Điện Đường nói: "Đồ nhi, thằng tiểu Nhật Bản kia dám gào thét với hai thầy trò ta. Chờ đến lúc trận đấu chấm dứt, ngươi đi theo ta đến giáo huấn cho hắn một trận thật nặng, để cho hắn rõ ràng được hậu quả khi dám đắc tội với Lý Thư Văn ta!"

Bị Lý Thư Văn đưa ánh mắt sát khí đằng đằng trợn lên nhìn lại, lại nghe được thêm lời Lý Thư Văn nói, Sơn Khẩu Dụ Nhân không khỏi trong lòng phát lạnh, âm thầm kêu khổ, nghĩ làm sao mình lại quên mất Lý Thư Văn này là một lão điên rất đáng sợ, hơi động một chút là một chưởng bổ vỡ đầu người ngay, ngay cả người Anh quốc cũng phải sợ hãi lão. Bây giờ chính mình lại gào thét với lão, vạn nhất lão cùng với đồ đệ của lão cùng nhau tìm tới tận cửa giáo huấn mình, chỉ sợ phải đem tất cả quân đội Nhật Bản đang đồn trú ở Thượng Hải đến bảo vệ cho mình cũng còn chưa chắc chắn.

Nghĩ đến như vậy, Sơn Khẩu Dụ Nhân không khỏi hối hận không thôi, vội vàng ngồi xuống, không dám nói gì nữa.

Tôn Lộc Đường ngồi bên cạnh chứng kiến vẻ mặt Sơn Khẩu Dụ Nhân, không nhịn được bật cười nói: "Sơn Khẩu tiên sinh, ngươi cũng nên cẩn thận. Lý Thư Văn này chính là một người nói được thì làm được đó. Nếu như mà hắn đã nổi điên cuồng lên, đến ngay cả ta đây cũng phải tránh xa ba bước!"

Lời này vừa ra, Sơn Khẩu Dụ Nhân lại càng hối hận đến xanh cả mặt.

Trên lôi đài trận đấu cuối cùng rốt cuộc cũng bắt đầu rồi, Lý Thư Văn đã lại bày ra tư thế nghênh chiến phía bên phải, nhìn Hoắc Điện Đường nói: "Đồ nhị, ra tay đi!"

Hoắc Điện Đường ôm quyền nói: "Dạ, sư phụ, xin thứ cho đệ tử đắc tội đây!"

Cước dậm một phát, Hoắc Điện Đường đang từ tư thế ôm quyền đột nhiên biến đổi sang tư thế công kích, thân thể sáp lại gần Lý Thư Văn, một khuỷu tay đã nhằm giữa ngực Lý Thư Văn thúc đến.

"Đến rất hay!"

Lý Thư Văn quát to một tiếng, một chưởng từ trước mặt nhằm lên bả vai Hoắc Điện Đường bổ xuống. Từ chưởng phong ác liệt mà xem ra, lão điên Lý Thư Văn này quả thật là không hề lưu tình, nếu như mà chụp trúng bả vai Hoắc Điện Đường, tuyệt đối sẽ đánh cho xương vai vỡ vụn.

Hoắc Điện Đường thấy thế, biết được nếu chính bản thân mình cứ tiếp tục bảo trì công kích không chịu thay đổi, thiết chưởng của sư phụ sẽ đánh trúng được mình trước khi khủy tay của mình thúc trúng vào lão. Lập tức, Hoắc Điện Đường biến chiêu, thúc khuỷu tay biến thành móc khuỷu tay, nhằm kích lên cổ tay Lý Thư Văn đang chụp tới, liền hóa giải được thiết chưởng của Lý Thư Văn. Sau đó cước bộ lại tiến thêm một bước, một bả vai đã nhằm Lý Thư Văn húc tới.

Lý Thư Văn thấy thế cũng không tránh ra, đứng nguyên tại chỗ dậm chân xoay thân một cái, lấy vai đối vai, nhằm hướng bả vai Hoắc Điện Đường đang thúc tới mà nghênh đón.

"Rầm" một tiếng, âm thanh va chạm kinh người nghe giống như là hai chiếc xe hơi đang chạy ở tốc độ cao đã đụng vào nhau.

Mà Lý Thư Văn cùng Hoắc Điện Đường cũng chỉ là cùng lui về phía sau một bước, sau đó bọn họ lai lập tức bức tiến lên, chuyển thành thiếp thân cận chiến. Đầu, vai, khuỷu tay, tay, hông, đầu gối, chân,... đủ tám bộ vị không ngừng xen kẽ đánh ra trong cự ly cực gần. Ra tay cực nhanh, kình lực cực kỳ mãnh liệt, đám khán giả đang đứng xem ở đây mọi người đều nhìn đến hoa mắt ù tai, đến lúc sau, cơ hồ không còn mấy người mà hai tròng mắt còn có thể nhìn rõ được động tác của hai người trên lôi đài.

Chiến đấu đến lúc cuối cùng, tựa hồ như Lý Thư Văn kỹ nghệ đến cùng vẫn cao hơn một chút, dưới công kích kín đến nỗi giọt mưa không lọt của Hoắc Điện Đường, vẫn quyết tìm ra được khe hở, một chưởng kích trúng lên trên ngực trái của Hoắc Điện Đường, đem khoảng cách lại đẩy xa ra một chút.

Nhưng là, Lý Thư Văn lại cảm thấy kinh ngạc, khi thiết chưởng sức mạnh vô địch của mình kích lên trên ngực Hoắc Điện Đường, lại giống như là kích lên trên thân mình con cá trạch trơn nhẵn nhanh nhẹn không thể nắm được trong tay vậy, thoáng một cái đã đánh trượt qua một bên.

Hơn nữa, Hoắc Điện Đường lại còn lấy bước lùi để tán lực, cho nên một chưởng này của Lý Thư Văn vậy mà không thể tạo thành nửa điểm thương tổn cho Hoắc Điện Đường.

"Hảo!" Lý Thư Văn than thở nói: "Không nghĩ tới ngươi còn có chiêu thức ấy, chúng ta trở lại!"

Quát lớn một tiếng, Lý Thư Văn bước lên một bước, một thức "Hùng tồn ngạnh" (Gấu ngồi húc) đã nhằm Hoắc Điện Đường húc tới.

Hoắc Điện Đường biết được sư phụ đến giờ phút này đã toàn lực ra tay rồi, lập tức không dám chậm trễ, lại dậm chân một phát nữa, một đòn Phác diện chưởng đã đánh về phía bả vai của Lý Thư Văn.

Thiết chưởng của Hoắc Điện Đường không có nổi danh được như của Lý Thư Văn, chủ yếu là do sát tâm của hắn không nặng như Lý Thư Văn kia, sẽ không động một chút là đã một chưởng đem đầu đối phương vô duyên vô cớ chụp vỡ. Nhưng là chính bản thân Lý Thư Văn lại rất rõ ràng, một đồ nhi này công lực tuyệt đối không thấp hơn so với bản thân mình, nếu như để cho hắn chụp trúng, cho dù lấy công lực của chính mình cũng không chịu nổi.

Chỉ có điều là Lý Thư Văn cũng không có vì như vậy mà phải biến chiêu, chỉ là thêm vào một động tác thân thể hơi nghiêng đi một chút, bả vai sắt vẫn nhằm Hoắc Điện Đường húc đến. Lần này thiết chưởng của Hoắc Điện Đường đã vỗ trượt vào khoảng không, thân thể bị Lý Thư Văn nặng nề húc trúng, mặc dù đã kịp dùng hoạt kình tiêu tan đi nửa phần lực đạo, nhưng cũng vẫn bị húc cho phải lui về phía sau tới hai bước. Cũng thật đáng phục cho thân thể của hắn đã luyện được cực kỳ kiên cố, nếu không cho dù Lý Thư Văn chỉ húc trúng với nửa phần lực đạo cũng có thể đem hắn húc thành nội thương.

Lý Thư Văn lại một chưởng bổ ra, trong miệng mãnh quát: "Đồ nhi, vi sư đã nói qua, phải sử ra toàn lực đối địch, biểu hiện của ngươi làm cho vi sư rất thất vọng hả!"

Hoắc Điện Đường đỡ xuống một đòn Phách Sơn chưởng rất kiên quyết này của Lý Thư Văn, trong miệng hồi đáp: "Sư phụ, chiến đấu không nhất định phải lấy cứng chọi cứng, có đôi khi phải dùng mưu lược. Cho nên, xin tha thứ cho đệ tử vô lễ rồi!"

Nói xong, Hoắc Điện Đường lại lần nữa dậm chân mạnh một phát.

Lý Thư Văn trong tâm đột nhiên có cảm giác rất kỳ quái, tuy nói dậm chân có thể làm cho việc phát lực càng thêm mãnh liệt, nhưng là đồ nhi này của lão dậm chân như vậy không phải là quá nhiều hay sao, hơn nữa lúc này đây chỉ một mực dậm chân mà không chịu phát động công kích, thì dùng làm cái gì?

Lý Thư Văn còn chưa có phục hồi tinh thần lại, đã thấy Hoắc Điện Đường lại một lần nữa dậm chân xuống một phát thật mạnh.

"Rắc" một tiếng, tấm ván gỗ lát sàn lôi đài đột nhiên nứt ra vô số cái khe nứt, tiếp theo là tấm ván dưới chân Lý Thư Văn đột nhiên sập hẳn xuống.

Lý Thư Văn đại kinh thất sắc, đến lúc này mới hiểu được đồ nhi kia của lão sở dĩ không ngừng dậm chân, nguyên lai là trong lúc vô thanh vô tức đã phá đi một tấm ván gỗ lát sàn lôi đài này, tại đúng thời khắc mấu chốt lại đạp thêm một cước chấn sụp để cho lão rơi xuống.

Lý Thư Văn trong lúc hoảng loạn thân thể đã sa xuống bên dưới, nhưng là lão lại kịp thời vươn một tay lên, bắt được một tấm ván bên cạnh, nhìn Hoắc Điện Đường quát lên: "Điện Đường, là ai dạy cho ngươi loại thủ đoạn hèn hạ này? Không dám đường đường chính chính cùng vi sư đánh một trận, mà lại cần dùng đến loại thủ đoạn hèn hạ này bức vi sư xuống lôi đài hay sao?"

Hoắc Điện Đường thở dài nói: "Sư phụ, xin lỗi, đệ tử không nghĩ muốn làm bị thương sư phụ, lại vừa không thể đem sư phụ bức hạ lôi đài, đành phải sử dụng đến loại phương pháp này. Chỉ có điều xin sư phụ yên tâm, đệ tử sẽ tiếp tục ở trên này kiên trì đến tận chung cuộc, tuyệt đối sẽ không làm mất uy phong của Bát Cực Quyền. Xin lỗi!"

Hoắc Điện Đường nói xong, lại một cước dậm xuống, tấm ván gỗ bên cạnh lại tiếp tục nát ra, Lý Thư Văn rốt cuộc chống đỡ không được, thân thể đánh rơi xuống dưới.

Dựa theo quy tắc, nếu như bị đánh hạ lôi đài, thì không còn gì để nói nữa. Cho nên trong những trận đấu lúc trước, có rất nhiều tuyển thủ không nghĩ muốn thương tổn đối phương, cũng lấy việc đem đối phương ép xuống khỏi lôi đài là xong việc. Nhưng là làm như Hoắc Điện Đường lần này, dùng phương thức dẫm vỡ ván lát sàn để cho Lý Thư Văn rơi xuống, chẳng những chưa từng nghe thấy bao giờ, hơn nữa còn làm cho người ta nghe mà phát hãi.

Phải biết rằng ván gỗ lát sàn lôi đài này là loại đặc chế, các nhân viên xây dựng lôi đài này đã đặc biệt tham khảo qua công lực của các tuyển thủ tham chiến, mới dựng lên được loại lôi đài ổn định nhất, kiên cố nhất này. Bon họ đã từng mời qua trong đám tuyển thủ tham chiến một tuyển thủ nặng nhất, trọng lượng đến hai trăm năm mươi kilogram, chính là siêu cấp đô vật thủ Tiểu Hoa Thái Lang đi lên để kiểm tra. Kết quả Tiểu Hoa Thái Lang đã đem hết toàn lực dậm chân cũng không thể làm cho ván gỗ lát sàn lôi đài bị gãy vỡ hay là sụp đổ, đến lúc đó mới yên tâm để mọi người lên đánh lôi đài. Nhưng là nào có ai ngờ tới, Hoắc Điện Đường này thân thể nặng không đến một phần ba của Tiểu Hoa Thái Lang, chỉ bằng mấy cái dậm chân, thế mà đã có thể chấn cho mấy tấm ván gỗ lát sàn vỡ nát ra.

Tôn Lộc Đường đứng lên, tuyên bố nói: "Lý Thư Văn đã rớt xuống lôi đài, trận thi đấu này người thắng là Hoắc Điện Đường. Các vị khán giả, ngày thi đấu hôm nay dừng ở đây, ngày mai lại tiếp tục tiến hành thi đấu so tài ở vòng đấu thứ hai. Xin mời mọi người đến lúc đó tiếp tục tới cổ vũ!"

Sơn Khẩu Dụ Nhân ngồi một bên đang nghĩ muốn phản đối kết quả này, nhưng là vừa nghĩ đến uy hiếp của Lý Thư Văn, lập tức gạt bỏ ngay ý đồ đó, thầm nghĩ rằng tốt nhất là để cho đôi thầy trò này trở mặt thành thù, nói không chừng sẽ tiết kiệm được thời gian để mình không phải đối phó với bọn họ.