Tinh Võ Môn

Chương 158: Siêu lợi nhuận




Vương Chí Đạo bên ngoài tỏ thái độ thong dong, nhưng trong lòng lại thất kinh. Một quyền này của Liễu Sinh Đấu Hồn nhìn như rất bình thường, nhưng lực đạo lại bá đạo cực kỳ, đánh cho bàn tay của hắn vốn đã luyện được cứng rắn như sắt đá cũng tê dại không thôi, hơn nữa thân thể cũng bị một luồng đại lực chấn cho muốn lui về sau. Nếu không phải là do bình thường hắn coi trọng nhất hạ bàn công phu cùng với năng lực khống chế thăng bằng của cơ thể, chỉ sợ đã xấu mặt rồi. Thằng Liễu Sinh Đấu Hồn này, hóa ra chính mình đã đánh giá thấp nó rồi.

Thực ra hắn cũng không biết, lúc này Liễu Sinh Đấu Hồn trong lòng so với Vương Chí Đạo còn bị chấn động hơn. Hắn tới đây mục đích là bởi vì đã bị thượng cấp chỉ thị, yêu cầu hắn bất động thanh sắc thử dò xét một chút thực lực chân chính của Vương Chí Đạo. Nhưng là lại bị Vương Chí Đạo ở ngay trước mặt Chu Điệp dùng ngữ khí khinh miệt cùng trào lộng kích thích tính tình cao ngạo của võ sĩ Đại Hòa dân tộc của bản thân hắn, trong lúc nhất thời không nhẫn nại nổi liền toàn lực nhằm Vương Chí Đạo đánh ra một quyền. Một quyền này của Liễu Sinh Đấu Hồn mặc dù chỉ là Trung đoạn chính quyền phổ thông bình thường trong Đường Thủ, nhưng là hắn ở phương diện này đã đạt được công phu vô cùng thâm hậu, cơ hồ ma luyện trăm ngàn vạn lần, một thức Trung đoạn chính quyền phổ thông bình thường lại chính là một thân tinh hoa vũ kỹ của Liễu Sinh Đấu Hồn, đánh đâu thắng đó. Một thức Trung đoạn chính quyền này đã đánh ngã vô số cường địch, trong đó kể cả có không ít quyền thủ hạng nặng chiều cao cân nặng đều vượt gấp hai ba lần hắn, cũng đều bị một thức Trung đoạn chính quyền đơn giản này của Liễu Sinh Đấu Hồn đánh hạ.

Nhưng là một thằng Trung Quốc này, thoạt nhìn vóc người so với mình cũng không sai biệt nhiều lắm, rõ ràng lại có thể tùy ý dùng một chưởng chặn lại được Trung đoạn chính quyền của chính mình trong lúc phẫn nộ mà đánh ra.

Liễu Sinh Đấu Hồn mặc dù rất khiếp sợ, nhưng là hắn kinh nghiệm cư xử ứng biến cũng sâu đậm, biểu hiện ra ngoài bất động thanh sắc, chỉ có điều là trong lòng hắn đã đem Vương Chí Đạo coi là đối thủ cực mạnh bình sinh mới gặp phải. Đang còn lo lắng xem có nên tiếp tục đánh nữa hay không, nhưng Vương Chí Đạo đã không để cho hắn cơ hội này, đoạt tiên phản kích lại rồi.

Trong lúc hai người tựa hồ như chỉ có khoảng cách thiếp thân, chân trái Vương Chí Đạo bất khả tư nghị từ dưới bắn lên trên, mũi chân giống như mũi dùi nhọn bắn thẳng đến cổ họng Liễu Sinh Đấu Hồn, sự mềm dẻo cùng năng lực khống chế chân quá mạnh, làm người khác phải kinh hãi không thôi.

Sau lúc Vương Chí Đạo lĩnh giáo lực quyền của Liễu Sinh Đấu Hồn, đã biết tuyệt đối không thể đối phương cướp được tiên cơ, hoặc là chỉ sợ chính mình sẽ bị đối phương ép vào thế chỉ có thể phòng thủ, lập tức hắn quyết đoán đá ra một cước giết người này. Chỉ cần đá trúng cổ họng Liễu Sinh Đấu Hồn, cho dù cổ họng của đối phương làm bằng sắt cũng sẽ bị mất mạng.

Liễu Sinh Đấu Hồn bị buộc phải ngửa đầu ra sau, cũng nhanh chóng lui lại, làm cho một cước này của Vương Chí Đạo thất bại, đá qua trên đỉnh đầu của hắn. Nhưng là Liễu Sinh Đấu Hồn vẫn không cướp lại được cơ hội tấn công, Vương Chí Đạo lại một lần nữa biểu hiện ra năng lực khống chế chân khiến cho kẻ khác phải than thở không thôi, một cước vừa đá vượt qua đỉnh đầu, cơ hồ ngay cả dừng lại một chút cũng không có, lập tức biến thành Phủ phách thức bổ xuống dưới, gót chân nặng nề nhằm giữa mặt Liễu Sinh Đấu Hồn nện xuống.

Liễu Sinh Đấu Hồn muốn lui về phía sau thì cũng đã có chút không kịp, lập tức nghiến chặt răng một cái, song chưởng khởi lên, đan vào nhau thành phòng ngự chữ thập, ngạnh chịu một cước này của Vương Chí Đạo.

"Chát" một tiếng, Liễu Sinh Đấu Hồn trong lòng kêu khổ, lực đá của Phủ phách thức cực lớn bổ xuống giống như Thái Sơn áp đỉnh làm hắn cảm thấy thân thể cơ hồ như muốn rời ra từng mảnh, đầu gối phải không tự chủ được mà quỳ khuỵu xuống, cẳng tay bị trúng một cước này lại càng tê dại tựa hồ như đã mất đi cảm giác.

"Dừng tay!"

Vương Chí Đạo đang muốn thừa thắng xốc tới, thanh âm gọi dừng lại vang lên đúng vào thời khắc mấu chốt. Vương Chí Đạo nghe ra thanh âm kia hình như chính là thanh âm của Sơn Khẩu Dụ Nhân, lập tức không hề để ý tới, bay lên không một đầu gối nhằm ngay vào giữa mặt Liễu Sinh Đấu Hồn còn đang nửa quỳ nửa đứng mà nện xuống, ý định nhân cơ hội này đánh cho hắn bị thương nặng . Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Thật không ngờ tại thời khắc nguy cấp này, Liễu Sinh Đấu Hồn không hề để ý tới thể diện mà sử ra ngay một chiêu "Lãn Lư Đả Cổn", hiểm đến vạn phần tránh khỏi được một thức lăng không phi gối của Vương Chí Đạo, chỉ có điều là bộ dáng có bao nhiêu chật vật thì phô hết ra bấy nhiêu.

"Dừng tay, Vương Chí Đạo! Ngươi nếu không tuân thủ quy tắc thi đấu của đại hội, ở đây mặt một mình đánh nhau, sẽ bị hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu!" Sơn Khẩu Dụ Nhân thấy Vương Chí Đạo không để ý đến lão, còn có ý đồ tiếp tục nhằm Liễu Sinh Đấu Hồn ra tay, vội vàng phát ra cảnh cáo nghiêm khắc.

Vương Chí Đạo trong lòng thầm than đáng tiếc, thiếu chút nữa là có thể kết quả được thằng Liễu Sinh Đấu Hồn này, đáng tiếc là lại để cho hắn lấy một phương thức cực kỳ mất thể diện để bảo vệ được tính mạng. Lập tức Vương Chí Đạo đình chỉ công kích, dùng ngữ khí trào phúng nhìn Liễu Sinh Đấu Hồn nói: "Một chiêu 'Lãn Lư Đả Cổn' này của các hạ thật đúng là sử dụng đã đến mức xuất thần nhập hóa. Nói vậy chắc là các hạ thường xuyên dùng chiêu này để chạy trối chết hả, bội phục bội phục!"

Liễu Sinh Đấu Hồn mặc dù sắc mặt một lúc thì hồng một lúc thì xanh, hai mắt cơ hồ muốn bốc lửa ra, nhưng lại nhịn xuống được, không tiếp tục động thủ với Vương Chí Đạo.

Sơn Khẩu Dụ Nhân vội vàng đi tới giữa hai người, đối diện Vương Chí Đạo quát: "Vương Chí Đạo, ngươi có biết quy tắc thi đấu của đại hội hay không, ngươi nếu đã tham gia Võ thuật đại thi đấu, cũng chỉ có thể cùng đối thủ đánh ở trên lôi đài, ở bên ngoài tự mình đánh nhau là phải bị hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu..."

Vương Chí Đạo trừng mắt, không hề khách khí cắt lời Sơn Khẩu Dụ Nhân, nói: "Lão già này, phải biết rõ ràng là hắn ra tay trước. Ta chỉ là tự vệ mà thôi, ở đây tất cả mọi người đều có thể làm chứng cho ta. Ngươi nếu muốn hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của hắn thì cứ tùy tiện làm đi, không cần phải báo cáo lại cho ta nữa!"

Sơn Khẩu Dụ Nhân bị Vương Chí Đạo mắng cho ngay trước mặt người khác, tức nghẹn đến thiếu chút nữa tắt thở, còn chưa có kịp mở miệng khiển trách lại, đã nghe Long Điệp lạnh lùng nói: "Không sai, là Liễu Sinh Đấu Hồn động thủ trước, ta có thể làm chứng!"

Long Điệp vừa mở miệng, lập tức không ít người đang vây quanh xem náo nhiệt cũng rối rít phụ họa theo, trong đó có những người không thích người Nhật Bản, cũng có những người ngưỡng mộ nhan sắc của "Chu Điệp", dù sao cũng không có ai ủng hộ Liễu Sinh Đấu Hồn.

Sơn Khẩu Dụ Nhân thấy thế không khỏi á khẩu không trả lời được, ám chiêu đã chuẩn bị để đối phó Vương Chí Đạo nhất thời không thể nói được ra.

Vương Chí Đạo biết có Sơn Khẩu Dụ Nhân ở đây, chính mình không thể làm gì được Liễu Sinh Đấu Hồn nữa rồi, lập tức không thèm để ý đến hắn nữa, quay sang Long Điệp nói: "Điệp Nhi, không nên để ý tới bọn họ, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện thôi!"

Nói xong, không thèm để ý đến ánh mắt của các nam nhân ở đây đều như đang muốn ăn thịt hắn, tiến lên nắm lấy bàn tay ngọc của Long Điệp, trước mắt mọi người đem nàng kéo đi ra ngoài.

Sơn Khẩu Dụ Nhân ánh mắt âm trầm nhìn theo bóng lưng của Vương Chí Đạo cùng Long Điệp đang rời đi, đi tới trước mặt Liễu Sinh Đấu Hồn, dùng Nhật ngữ thấp giọng hỏi: "Ngươi thế nào rồi?"

Liễu Sinh Đấu Hồn cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ thấp giọng hồi đáp: "Xin lỗi, Sơn Khẩu quân, ta để cho ông thất vọng rồi!"

Sơn Khẩu Dụ Nhân khẽ thở dài nói: "Không trách ngươi, ta sớm đã biết tiểu tử này là một phiền toái lớn. Nếu ngay cả ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn, chúng ta đây không thể không sử dụng ra phương án thứ hai, tuyệt đối không thể để cho tiểu tử này làm trở ngại cho võ sĩ của đế quốc Đại Nhật Bản chúng ta đoạt quan trong Vạn Quốc võ thuật đại hội lần này!" Sơn Khẩu Dụ Nhân vừa nói, ánh mắt lộ ra sát khí khiến người khác kinh tâm.

Tại một góc kín đáo của một gian nghỉ ngơi khác, Vương Chí Đạo quay đi quay lại bàn tay vẫn đang tê dại, cảm thán nói: "Mẹ kiếp, thằng tiểu Nhật Bản kia lực lượng trên nắm tay quả thật là không nhỏ, nếu không phải là hắn coi thường kinh địch, ta cũng thật khó mà đánh lui được hắn đó! Đáng tiếc là lão già Sơn Khẩu Dụ Nhân kia tới kịp thời quá, bằng không ta đã có thể đánh bị thương nặng thằng tiểu Nhật Bản đó rồi!"

Long Điệp ngồi bên cạnh hỏi: "Gã Liễu Sinh Đấu Hồn này rất mạnh hay sao?"

"So với những thằng tiểu Nhật Bản ta đã gặp trước kia thì mạnh mẽ hơn nhiều, lần này là do hắn đến thử dò xét thực lực của ta, chỉ sợ khi chân chính đánh lôi đài, hắn sẽ rất cẩn thận, như vậy ứng phó sẽ rất không tốt đó!" Vương Chí Đạo thở dài nói: "Điệp Nhi, căn cứ theo trình tự thi đấu của các quyền thủ, ngươi có cơ hội rất lớn phải cùng hắn đối trận, đến lúc đó ngươi phải cẩn thận ứng phó rồi. Nếu đánh không lại thì lập tức nhận thua đi, dù sao cũng có ta báo thù cho ngươi."

Long Điệp lạnh lùng nói: "Ta tại sao phải muốn nhận thua, ngươi cũng rất xem thường nữ nhân chúng ta hay sao?"

Vương Chí Đạo vội nói: "Ta không phải là xem thường ngươi, mà là ta sợ ngươi sẽ bị thương."

"Sợ ta bị thương. Ngươi là sợ Chu Điệp bị thương sao?"

"Chu Điệp với ngươi còn có phân biệt hay sao, thân thể này chính là hai người các ngươi cùng hưởng, chỉ có một khối thôi đó!"

Hừ lạnh một tiếng, Long Điệp nói: "Xin lỗi, ta không phải là Chu Điệp, ta là Long Điệp. Long Điệp ta trong từ điển không hề có hai cái chữ 'nhận thua' này. Ta thà rằng chết trận, cũng không chịu hướng địch nhân mà đầu hàng nhận thua. Ngươi có bản lĩnh thì ngăn cản ta đi!"

Long Điệp nói xong, đang muốn rời đi, Vương Chí Đạo thấy thế vội vàng ngăn cản nói: "Chờ một chút, Điệp Nhi, quên đi. Ngươi muốn như thế nào thì sẽ làm như thế ấy đi hả! Chúng ta không nói chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện khác đi!"

Long Điệp hỏi: "Ngươi nghĩ muốn cùng ta nói chuyện gì?"

Vương Chí Đạo có chút xấu hổ hỏi: "Là thế này, ngươi xem lúc nào mà nghỉ ngơi, có thể làm cho Chu Điệp đi ra một chút. Ta đã lâu không có cùng nàng tâm sự rồi, có chút tưởng niệm nàng..."

Nói còn chưa dứt lời, Long Điệp lập tức đã phất tay áo đi ra ngoài.

Trở lại chỗ đám người Ô Tâm Lan, Vương Chí Đạo có chút uể oải, đối với Long Điệp, hắn có chút cảm giác không biết làm thế nào cho phải. Nếu không phải là vì còn có một Chu Điệp, lấy tính cách của hắn, chỉ sợ đã sớm không để ý đến việc này nữa. Ô Tâm Lan từ xa đã nhìn thấy Vương Chí Đạo, liền chào hỏi nói: "Chí Đạo, ngươi đi đến chỗ nào thế? Trận thi đấu này cũng kết thúc rồi!"

Vương Chí Đạo lờ đi không đáp mà hỏi: "Đã kết thúc rồi sao, là ai thắng?"

"Sa Lợi Văn Thái Khắc! Hai người bọn họ đánh nhau thật là kịch liệt đó, tay người Pháp quốc kia chỉ kém một chút so với Sa Lợi Văn Thái Khắc. Sa Lợi Văn Thái Khắc mặc dù đánh thắng hắn, những cũng vẫn bị đánh cho một thân đầy thương tích, chỉ sợ đến trận đấu thứ hai sẽ không tốt rồi!"

Ô Tâm Lan không hề phát hiện ra thần sắc của Vương Chí Đạo có chỗ không thích hợp, lại hăng hái bừng bừng nói: "Trận thi đấu tiếp theo chính là giả đại ca Trương Bảo Tử của ngươi đó, đối thủ của hắn chính là đệ nhất dũng sĩ của Mãn Thanh tiền triều, vô địch đánh vật trên thảo nguyên, Trát Mộc Khắc đó. Chí Đạo, ngươi nói xem hai người bọn họ, người nào sẽ thắng đây?"

Vương Chí Đạo miễn cưỡng để tỉnh lại tinh thần, nói: "Rất khó phán đoán, nếu so về khí lực, chỉ sợ ngoại trừ ra chân chính đại ca Vương Tử Bình, không ai có thể so được với 'giả' đại ca Trương Bảo Tử của ta. Bất quá môn công phu đánh vật này không phải là chỉ thuần túy đấu khí lực húc nhau. Trát Mộc Khắc mặc dù hình thể so với Trương Bảo Tử kém một chút, nhưng lại được xưng là đệ nhất dũng sĩ của Mãn Thanh tiền triều, lại còn đã từng đánh qua cả Võ thánh tháp, bản thân nhất định có chỗ hơn người!"

"Vậy ngươi ý nói là Trương Bảo Tử đánh không lại Trát Mộc Khắc sao?"

"Như vậy cũng không nhất định!" Vương Chí Đạo cười nói: "Ta không phải đã dạy Trương Bảo Tử tam đại tuyệt chiêu hay sao, lấy vóc người cùng lực lượng của hắn, sử dụng ra tam đại tuyệt chiêu này chỉ sợ rất khó có người chống đỡ được. Trát Mộc Khắc đối với nội tình bên trong của Tương Bảo Tử hoàn toàn không biết gì cả, hơn nữa ngoại hình của Trương Bảo Tử rất khiến cho người khác phải kinh hãi, chỉ sợ hắn sẽ không dám khinh địch cùng Trương Bảo Tử cận thân tương đấu. Nếu cứ như vậy, Trương Bảo Tử sẽ có cơ hội, nếu như lão có thể xuất kỳ bất ý đoạt tiên ra tay, thì đánh bại Trát Mộc Khắc cũng không phải là không thể!"

"Nếu như vậy, chúng ta đây có nên xuống tiền mua Trương Bảo Tử thắng hay không?" Ô Tâm Lan chính là trên thực tế đã bị nghiện đánh cuộc quyền rồi, liền theo bản năng nói ra những lời này.

Vương Chí Đạo hỏi: "Tỷ lệ kèo là nhiều ít bao nhiêu?"

"Cũng khá gần nhau, Trương Bảo Tử là một ăn năm, Trát Mộc Khắc là một ăn hai, xem ra Trương Khiếu Lâm dường như coi trọng Trát Mộc Khắc hơn."

"Như vậy xuống mười vạn mua Trương Bảo Tử thắng đi hả. Như cái loại tiền của Trương Khiếu Lâm phần tử hắc bang này, chúng ta không buôn bán một chút thì rất là có lỗi với lão Thiên đó!" Vương Chí Đạo nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tốt lắm, ta lập tức đi mua!" Ô Tâm Lan đối với lời Vương Chí Đạo nói rất tin tưởng không chút nghi ngờ, lúc này liền nhằm hướng bàn đặt cuộc chạy vụt đi.

Vương Chí Đạo nhìn theo bóng lưng Ô Tâm Lan đang hưng phấn, mỉm cười lắc đầu, hướng luận võ lôi đài đi tới.

Lúc này, trên lôi đài Trát Mộc Khắc đang nhìn Trương Bảo Tử trước mắt, tâm lý thất kinh.

Người này gọi là Trương Bảo Tử sao? Nghe nói là huynh đệ của gã Vương Chí Đạo kia. Vương Chí Đạo lúc ở Võ Thánh tháp biểu hiện các kiểu, Trát Mộc Khắc là từ tầng thứ năm nhìn thấy. Khi đó hắn vốn tưởng rằng có thể đánh bại được Hằng Vân hòa thượng, kết quả là lại một lần nữa không thành công, nhưng đối với cái loại tuyệt chiêu vô cùng bỉ ổi xấu xa của Vương Chí Đạo kia, Trát Mộc Khắc rất không cho là đúng. Người gọi Trương Bảo Tử trước mặt này, không biết là có giống như hắn hay không? Chờ một chút,..., hắn gọi là gì? Trương Bảo Tử? Chẳng lẽ hắn chính là...? Không, không thể nào, nếu như đúng là Hải tặc vương, chỉ sợ cũng đã phải hơn một trăm tuổi rồi chứ?

Thân là tướng quân của Mãn Thanh tiền triều, Trát Mộc Khắc đột nhiên nhớ tới lúc hắn còn ở trên thảo nguyên đã nghe được một ít sự tích truyền kỳ, đối với những truyền kỳ đủ loại về Trương Bảo Tử, hắn đã nghe không ít người kể qua. Chẳng lẽ hắn thật sự vẫn còn chưa chết? Nếu như vậy thì người này thật sự là đại nhân vật phong vân cả trăm năm về trước hay sao? Chính mình có thể đánh bại được hắn hay sao chứ?

Lúc này Trương Bảo Tử đã trở thành một người khác rồi, hắn đối với lời Vương Chí Đạo căn dặn đã ghi lòng tạc dạ, thấy Trát Mộc Khắc không có dũng khí nhằm mình mà tiến công, vậy thì hắn sẽ tìm cơ hội trước. Đúng lúc này hắn nhìn thấy dưới đài Vương Chí Đạo đang đi tới, muốn cho nghĩa đệ của mình một chút khẩu khí, Trương Bảo Tử liền hét lớn một tiếng. Một tiếng rống to này đem Trát Mộc Khắc còn đang đứng suy tư trên đài tỉnh táo lại.

Nhưng còn không có để cho Trát Mộc Khắc kịp phản ứng lại, thân hình khổng lồ của Trương Bảo Tử đã hướng Trát Mộc Khắc xông vọt đến, cũng không thấy hắn có cái chiêu thức đặc biệt gì, chỉ một phát đã ôm chặt lấy Trát Mộc Khắc.

Trát Mộc Khắc không có một thân kỹ nghệ, bị một cái ôm này của Trương Bảo Tử, nhất thời cảm giác như thắt lưng cũng muốn bị chặt đứt, đau khổ giãy dụa không có kết quả. Dù có vận đủ nội lực, muốn đem Trương Bảo Tử hất văng ra, nhưng thật không ngờ hai tay đối phương giống như là sắt thép, giãy như thế nào cũng không được.

"Ha ha ha..., nghĩa đệ, ngươi dạy ta chiêu này quả nhiên hữu dụng!" Trên lôi đài Trương Bảo Tử nhìn xuống Vương Chí Đạo phía dưới đài nói: "Tiểu tử này bây giờ không động đậy được nữa rồi!"

Vương Chí Đạo cũng không có ngờ tới chiến đấu lại thuận lợi như thế. Hắn mua Trương Bảo Tử thắng, chủ yếu là muốn xúc phạm đến Trương Khiếu Lâm, dù sao bây giờ đã thắng được hắn mấy chục vạn rồi, cho dù thua hết mười vạn đồng này cũng không có quan hệ. Lúc trước khi biểu hiện ra sự tự tin với Ô Tâm Lan, thực ra đến tột cùng vẫn có vài phần giả dối, cũng chỉ có hắn tự biết.

Chứng kiến Trát Mộc Khắc giãy giụa không ra, Vương Chí Đạo lớn tiếng hô: "Đại ca, ném hắn xuống đi!"

Trương Bảo Tử mặc dù đã ôm siết lấy Trát Mộc Khắc, nhưng là trận đấu cũng không phải cứ ôm được là có thể tính thắng, cho nên nghe được lời của Vương Chí Đạo lão muốn ném đối phương xuống dưới, nên theo bản năng buông Trát Mộc Khắc ra, đang muốn bắt lấy hắn rồi mới ném. Chỉ là khi lão mới buông lỏng tay, Trát Mộc Khắc đã vận nội lực giãy giụa muốn thoát ra, nhưng lực lượng của Trương Bảo Tử quá cường đại, vượt xa trong trí tưởng tượng của hắn.

"Rầm" một tiếng vang, Trát Mộc Khắc đã bị ném xuống khỏi lôi đài.

Dựa theo quy tắc thi đấu, bị rơi xuống khỏi lôi đài tức là thua, Trát Mộc Khắc nhanh như vậy đã bị thua, thật là vượt ra ngoài ý nghĩ của mọi người. Sắc mặt khó coi nhất hiển nhiên chính là Trương Khiếu Lâm, hắn quay sang Trương Sĩ Kiệt sắc mặt vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh, hỏi: "Ngươi không phải đã nói thực lực của Trát Mộc Khắc phải thắng được Trương Bảo Tử hay sao?"

Trương Sĩ Kiệt thở dài, nói: "Nói về thực lực, Trát Mộc Khắc tướng quân có thể đánh tới Võ thánh tháp tầng thứ năm, coi như là đối trận với ta, cũng sẽ không dễ dàng chịu thua. Hắn lần này không biết làm sao lại như thế, vậy mà lại để cho Trương Bảo Tử dễ dàng bắt được, bản thân một thân võ nghệ cũng không sử ra được. Cái này kêu là người tính không bằng trời định hay sao?"

"Hừ! Ta mặc kệ, dù sao đến chốc nữa, ngươi gặp phải người của Tinh Võ Môn thì cần phải hạ tàn nhẫn thủ! Ta muốn cho Vương Chí Đạo biết sự lợi hại của ta!"

Vương Chí Đạo liên tục chiến thắng, đã thắng đi của hắn gần một trăm vạn. Mặc dù từ những người khác cũng thu về được, hắn thua tiền cũng không nhiều, nhưng là thịt béo đến tay, làm gì có ai muốn chia cho kẻ khác dù chỉ là một chén canh.

"Ha ha, Vương Chí Đạo, chúng ta lại vừa thắng rồi, một ăn năm, là một ăn năm đó, chúng ta thắng năm mươi vạn!" Năm mươi vạn, vào thời đại này, đủ để có thể xuống tay mua lấy cả một nửa khu Phố Đông. Ô Tâm Lan vừa hô lên một tiếng, đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người cùng nhìn lại về đây.

Vương Chí Đạo thầm kêu không ổn, phải biết rằng lắm tiền cũng không thể khoe ra ngoài, mặc dù bình thường đã có chính mình bảo vệ cho Ô Tâm Lan, nhưng là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, xem ra phải nghĩ được một biện pháp, đem toàn bộ những người này uy hiếp chấn trụ lại mới được, bằng không, sẽ làm cho Tinh Võ Môn bị rước họa