Thuyền Việt Hoành Sơn cùng Gia Ngũ Lang và đại bộ phận đám người Nhật Bản nghe vậy mỗi người đều biến sắc, nhìn đến vóc người làm cho kẻ khác hít thở không thông của Trương Bảo Tử cùng với ánh mắt nhiệt liệt cuồng loạn của lão, trong lòng không tự chủ được đều cảm thấy e sợ.
Còn không có đợi cho Thuyền Việt Hoành Sơn nói ra ý kiến phản đối, Trương Bảo Tử đã không thể chờ đợi được nữa lập tức đứng ra, hướng về phía Thuyền Việt Hoành Sơn quát: "Tiểu Nhật Bản, ngươi có quyền tham gia thi đấu, có đúng không? Ngươi tốt nhất là tự nguyện buông ra cho ta, đem quyền tham gia thi đấu giao cho ta. Nếu không gia gia ta sẽ hướng ngươi khiêu chiến, đánh cho ngươi gân đứt xương gãy, bò xuống không đứng dậy nổi, đến lúc đó ta xem ngươi làm như thế nào để tham gia Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu?"
Thuyền Việt Hoành Sơn ở tại Nhật Bản nói gì đi nữa cũng là một Đại tông sư, mặc dù đối với hình thể của Trương Bảo Tử có chút kinh hãi, nhưng là bị lão giở trò khiêu khích trước mặt nhiều đồng bọn cùng đệ tử như vậy, nếu như không ứng chiến, chỉ sợ sẽ bị tất cả đồng bọn cùng các đệ tử xem thường, sau này đừng mơ tưởng ngẩng đầu lên làm người. Lập tức, Thuyền Việt Hoành Sơn không khỏi trên mặt lộ ra vẻ tức giận, tiến ra phía trước một bước.
Chỉ có điều còn không có đợi cho Thuyền Việt Hoành Sơn mở miệng tiếp nhận khiêu chiến, đã nghe đến một thanh âm yểu điệu vang lên: "Trương Bảo Tử tiên sinh, là ngươi sao? Ngươi tại sao muốn tới chỗ này của chúng ta làm loạn hả? Chúng ta chính là bằng hữu mà, ngươi còn nhớ được ta chứ?"
Theo thanh âm này truyền ra, đám các võ sĩ Nhật Bản tự động rẽ ra làm thành một lối đi, để cho chủ nhân của thanh âm này đi ra.
Vẫn là một thân kimono trắng như tuyết, thắt lưng xuyên qua một cặp võ sĩ đao một dài một ngắn màu đen rất tinh xảo, mái tóc rất tự nhiên buông xõa sau lưng, tướng mạo vẫn là cùng Sơn Khẩu Tuyết Tử giống nhau như đúc, nếu có chút gì bất đồng với một Sơn Khẩu Ngọc Tử mà Vương Chí Đạo đã chứng kiến khi còn ở trên "Truy phong hào", chính là nữ nhân Nhật Bản này trên mặt lộ ra một nét vui vẻ tươi cười, trong đôi mắt đẹp cũng loáng thoáng có ánh vui sướng, hiển nhiên lúc này nàng đang có tâm tình rất tốt. Ngay cả việc ba người Vương Chí Đạo đến gây sự cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình vui sướng của nàng.
Vương Chí Đạo liền tươi cười nói với nàng: "Sơn Khẩu Ngọc Tử tiểu thư, gặp lại ngươi là thật cao hứng, chúc mừng ngươi sắp trở thành tân nương tử của Ngũ sư huynh ta đó! Nhìn ra được, tâm tình của ngươi cũng rất không tệ hả!"
Sơn Khẩu Ngọc Tử chớp chớp một chút đôi mắt đẹp, đối Vương Chí Đạo cười duyên nói: "Vương Chí Đạo, nghĩ không ra mạng của ngươi thật đúng là rất lớn hả. Trên biển cả vẫn có thể sống sót được! Chỉ có điều làm cho ta rất hiếu kỳ, ngươi tại sao khẳng định được ta chính là Sơn Khẩu Ngọc Tử, mà không phải Sơn Khẩu Tuyết Tử? Ta cùng với tỷ tỷ của ta lớn lên chính là giống nhau như đúc, rất khó phân biệt mà. Ngay cả đến như là Trần Chân cũng có đôi khi còn nhận lầm chúng ta đó!"
Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Sơn Khẩu Tuyết Tử sao còn có thể xuất hiện? Ngươi là em gái thân thương, lại đoạt tình nhân của chị gái mình, lại còn sắp thành thân với hắn, vậy nàng là chị gái còn có thể tiếp tục lưu lại ở chỗ này hay sao? Ta phỏng chừng nàng vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện nữa đâu!"
"Ừ, ngươi thật đúng là rất thông minh. Tỷ tỷ của ta đích xác là đã rời đi khỏi Thượng Hải rồi!" Sơn Khẩu Ngọc Tử nói.
"Sơn Khẩu Ngọc Tử, lúc đầu khi ở tại 'Truy phong hào', ta nghe ngươi nói đến tỷ tỷ của ngươi, lộ ra tỷ muội tình thâm, hình như bộ dáng có rất nhiều tình cảm tốt đẹp thân thương. Điều đó làm ta lúc đó có tin tưởng, ngươi mặc dù là một nữ nhân Nhật Bản, nhưng nhiều ít vẫn còn có chút nhân tính, ít nhất sẽ không làm thương tổn tỷ tỷ của ngươi. Nhưng thật là không ngờ được, mới chỉ sau có ba tháng ngắn ngủi, đến ngày gặp lại, ngươi vậy mà lại muốn thành thân với tình nhân của tỷ tỷ ngươi? Sơn Khẩu Ngọc Tử, ta bây giờ không thể không thừa nhận đúng là lòng dạ của phụ nữ thật sự là rất phức tạp, coi như là nữ nhân Nhật Bản cũng giống như vậy, ta vĩnh viễn cũng đoán không ra!Sơn Khẩu Ngọc Tử, ngươi có thể nói cho ta biết được hay không, ngươi cùng Ngũ sư huynh của ta rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao lại đột nhiên muốn cùng hắn thành thân?"
Sơn Khẩu Ngọc Tử thần sắc không hề thay đổi, rất bình tĩnh nói: "Bởi vì ta đột nhiên rõ ràng được một việc, trong tình cảm tỷ muội cho dù có thể rất sâu nặng, có thể chia xẻ hết thảy, nhưng là chính người mà mình yêu thương thì lại là không thể chia xẻ, cho nên ta mới cố gắng tranh thủ giành lấy. Đối với tỷ tỷ, ta chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi!"
"Người ngươi yêu thương?" Vương Chí Đạo kỳ quái hỏi: "Ngươi là từ khi nào lại có tình yêu với Ngũ sư huynh ta? Khi còn ở trên 'Truy phong hào', ta nhưng lại nhìn không ra là ngươi coi Ngũ sư huynh ta là người mà ngươi yêu thương!"
"Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Là con sâu trong bụng ta hay sao? Tâm tình của ta ngươi chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được hay sao?" Sơn Khẩu Ngọc Tử tức giận mà trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một cái, sau đó lại mỉm cười ngọt ngào nói: "Vốn là lúc mà ta giả mạo tỷ tỷ để trêu đùa Trần Chân cũng đã có lòng yêu thích anh ấy rồi, chỉ có điều là lúc ấy ta còn không hiểu rõ nội tâm của mình, có lẽ là bởi vì lúc ấy ta làm tất cả mọi chuyện chỉ là vì tỷ tỷ, cảm tình của ta đối với Trần Chân đã bị đè nén sâu xuống trong tâm thức, vốn tưởng rằng sau này chỉ cần không gặp lại anh ấy thì sẽ có thể từ từ quên anh ấy đi. Nhưng là ông Trời lại đem anh ấy cùng ta buộc lại cùng một chỗ với nhau. Ngày đó khi cơn lốc đến, anh ấy bị cuốn đến ngay gần thuyền của ta, là ta đã cứu anh ấy, cùng ở với anh ấy hơn mười ngày ở trên biển. Sau lúc trở về Thượng Hải, ta đã thề, tuyệt đối sẽ không đưa anh ấy tặng lại cho tỷ tỷ nữa. Cho nên, Vương Chí Đạo, ngươi nghe cho rõ đây, ngày mai khi ta cùng với Trần Chân thành thân, ngươi tốt nhất đừng tới quấy rối. Đương nhiên, nếu như ngươi nghĩ đến chúc phúc chúng ta, ta sẽ rất hoan nghênh ngươi. Còn nếu không mà nói, cho dù ngươi là sư đệ tốt nhất của Trần Chân, ta cũng sẽ không khách khí!"
Vương Chí Đạo nhìn vào Sơn Khẩu Ngọc Tử một lúc, mới lắc đầu nói: "Cảm tình của phụ nữ quả thật đúng là đột nhiên mà tới, người khác dự liệu không tới! Chỉ có điều là ta còn không rõ, cho dù ngươi nảy sinh tình ý với Ngũ sư huynh ta, muốn cùng hắn thành thân, nhưng mà Ngũ sư huynh ta tại sao lại chịu đáp ứng? Đừng nói với ta rằng hắn cũng nảy sinh tình ý với ngươi, lời này ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Ngươi nhất định là đã dùng thủ đoạn gì đó bức bách Ngũ sư huynh ta chịu lấy ngươi rồi!"
Sơn Khẩu Ngọc Tử nghe vậy, trừng mắt nhìn lại Vương Chí Đạo một cái, rốt cục cũng tỏ ra hờn giận nói: "Trần Chân tại sao không thể có tình ý với ta? Loại sự việc như thành thân này có thể bức bách được hay sao?"
"Nói thế nào ta cũng không tin tưởng, nếu như không phải là do ngươi bức, thì đó chính là do phụ thân ngươi bức!" Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Ngũ sư huynh không thể nào là loại người thay tình đổi dạ, thậm chí lại còn bỏ ra khỏi sư môn của mình, đi đầu hàng người Nhật Bản. Nhất định là các ngươi đã dùng thủ đoạn hèn hạ uy hiếp hắn. Nếu như ngươi muốn phủ nhận, vậy thì gọi Ngũ sư huynh ra đây đi, để cho hắn chính miệng nói với ta!"
Sơn Khẩu Ngọc Tử mặt ngọc dâng lên cơn tức giận, đôi mắt đẹp đằng đằng sát khí nhìn chăm chú vào Vương Chí Đạo một lúc lâu, mới hừ lạnh nói: "Trần Chân không rảnh để ta gặp các ngươi, ta cũng không để cho ngươi gặp anh ấy, càng không cần hướng ngươi để chứng minh là chúng ta yêu nhau thực sự. Ngươi tốt nhất là cút đi cho ta, không nên ép ta giết ngươi, ta không muốn ở trước lúc bản thân mình thành thân lại đi giết người."
Vương Chí Đạo lắc đầu cười nói: "Chỉ sợ ngươi chính là không dám để cho ta thấy Ngũ sư huynh của ta đấy chứ? Bởi vì ngươi lo lắng ta sẽ thuyết phục hắn thay đổi chủ ý, không thành thân với ngươi nữa hả? Nhưng mà đừng lo, hôm nay ta không thấy được hắn, để ngày mai thấy cũng không muộn, dù sao ngày mai các ngươi phải thành thân, hắn không có khả năng không xuất hiện!"
Thấy Sơn Khẩu Ngọc Tử bởi vì câu nói của mình mà đôi mắt đẹp sát khí càng đậm, Vương Chí Đạo lại nói: "Chúng ta hôm nay tới đây mục đích không phải là tìm Ngũ sư huynh, mà là đến để đoạt số báo danh tham gia Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu.
Sơn Khẩu Ngọc Tử tiểu thư, một cái quy tắc này chính là do phụ thân ngươi Sơn Khẩu Dụ Nhân đã đề ra tại Vạn quốc thương hội, ngươi sẽ không phải là muốn vả vào miệng phụ thân ngươi, phá hư quy tắc này đấy chứ?"
Sơn Khẩu Ngọc Tử nghe vậy, càng giận dữ trừng mắt liếc nhìn Vương Chí Đạo một cái, hừ lạnh một tiếng, nhưng đôi mắt đẹp lại chuyển sang Trương Bảo Tử, lại ngọt ngào cười nhẹ nhàng như tuyết tan nói: "Trương Bảo Tử tiên sinh, ngươi còn nhớ rõ được ta sao?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Trương Bảo Tử mắt to mở trừng trừng, miệng đầy lời thô tục nói với nàng: "Đương nhiên nhớ rõ, ngươi chính là con nhóc Nhật Bản đưa đến Cửu chuyển kim đan giả để hại lão tử! Từ khi dùng thuốc giả do ngươi tặng, lão tử thường xuyên xương sống mỏi eo lưng đau, đầu váng mắt hoa, nhanh chóng già đi, vốn là râu tóc đen nhánh, bây giờ đều biến thành màu trắng, ngay cả lông mi cũng biến thành trắng rồi. Nếu không được nghĩa đệ này của lão tử kịp thời phát hiện ra loại thuốc lão hóa kia, ngăn không cho lão tử tiếp tục uống thuốc, chỉ sợ lão tử cũng đã già mà chết rồi. Con mẹ nó, tiểu Nhật Bản, lão tử với các ngươi có cái thù hận gì, tại sao hại lão tử như vậy? Cha ngươi Sơn Khẩu Dụ Nhân kia đâu? Gọi hắn lăn ra đây, lão tử muốn hỏi hỏi hắn, tại sao muốn lấy oán báo ân, hại lão tử như vậy?"
Sơn Khẩu Ngọc Tử nghe vậy giật mình kinh ngạc, liếc mắt nhìn vẻ mặt tươi cười của Vương Chí Đạo một cái, trong lòng rõ ràng là hắn đã phá rối, liền thầm mắng một câu, sau đó cười ngọt ngào nói với Trương Bảo Tử: "Trương Bảo Tử tiên sinh, sao lại có thể như vậy được chứ. Chúng ta đưa cho ngươi chính là Cửu chuyển kim đan chính tông, có thể giúp ngươi trường sinh bất lão đó.
Như thế nào có thể là thuốc lão hóa hại ngươi được? Cẩn thận nhớ lại một chút xem, lúc ngươi ăn Cửu chuyển kim đan, có phải có cảm giác đan điền có nhiệt khí dâng lên hay không, làm cho ngươi tinh thần phấn chấn, tâm tình khoái trá?"
Thấy Trương Bảo Tử gật đầu, Sơn Khẩu Ngọc Tử tươi cười càng ngọt hơn, nàng nói: "Đã có loại cảm giác này, như vậy thì thế nào lại có thể là thuốc giả được? Hơn nữa, ngươi bây giờ đã một trăm ba mươi tuổi rồi, vẫn còn giống như là người trung niên vậy. Một chút bộ dáng già yếu cũng không có, như vậy nếu là thuốc giả, có thể làm cho ngươi sống được lâu như vậy hay sao?"
"Quả nhiên như thế!" Chỉ nghe Trương Bảo Tử thì thào nói một câu.
Sơn Khẩu Ngọc Tử nghĩ lầm rằng lão đã động ý, trong tâm vui mừng tiếp tục dẫn dụ nói: "Trương Bảo Tử tiên sinh, ngươi đã cứu phụ thân của ta một mạng, cha ta sao lại có thể dùng thuốc giả để đến hại ngươi được. Cha ta đưa cho ngươi chính là Cửu chuyển kim đan chân chính, hơn nữa ngươi luyện tập 'Trường sinh quyết' đó, tuyệt đối có thể làm ngươi trường sinh bất lão, vĩnh viễn thanh xuân. Nếu như ngươi thật sự thấy xương sống mỏi eo lưng lưng đau, đầu váng mắt hoa, như vậy nhất định là Vương Chí Đạo đảo quỷ, ngươi bị hắn lừa rồi. Nếu như ngươi nguyện ý gia nhập phe bên chúng ta, ta cam đoan những bệnh trạng đó không cần thuốc cũng khỏi, cho ngươi tinh thần càng thêm phấn chấn, càng ngày càng trẻ lại, thậm chí còn làm cho ngươi râu tóc đang từ bạc biến thành đen, chân chính cải lão hoàn đồng. Trương Bảo Tử tiên sinh, mời tới cùng người của chúng ta đi thôi, đừng tiếp tục bị Vương Chí Đạo lừa gạt nữa..."
Quả nhiên như thế, quả nhiên như thế..." Lại nghe Trương Bảo Tử lại vừa thì thào niệm hai câu, sau đó đột nhiên hét lớn: "Quả nhiên như thế, các ngươi tiểu Nhật Bản thật là đang lừa gạt ta! Hỗn đản! Con nhóc Nhật Bản kia, trước khi đến đây nghĩa đệ đã nói cho ta rồi, rằng ngươi nhất định sẽ nói ra những lời đó để lừa gạt lão tử, ta vốn đang còn nửa tin nửa ngờ, không ngờ đến lời của nghĩa đệ thế mà lại đúng là sự thật. Những lời mới vừa rồi của ngươi cũng những suy đoán của nghĩa đệ quả nhiên giống nhau như đúc, cơ hồ là một chữ cũng không sai! Con mẹ nhà ngươi chứ, con nhóc Nhật Bản nhà ngươi thế mà lại dám lừa gạt lão tử, lão tử muốn giết ngươi!"
Trương Bảo Tử nói xong, gầm nhẹ lên một tiếng, thân hình cự đại liền hướng Sơn Khẩu Ngọc Tử hung hăng xông tới. Một bên Thuyền Việt Hoành Sơn cùng Gia Ngũ Lang thấy thế kinh hãi, vội bước lên phía trước một tả một hữu chặn Trương Bảo Tử lại.
Sơn Khẩu Ngọc Tử sợ run đến một lúc, mới hiểu được rõ đây là cái sự tình gì, có chút kinh ngạc nhìn Vương Chí Đạo, hỏi: "Vương Chí Đạo, ngươi cũng hiểu được Thôi miên thuật?"
Vương Chí Đạo lờ mờ cười nói: "Chút tài mọn, ta từ lúc tám tuổi đã biết rồi, hơn nữa ta không cần dược vật vẫn có thể dễ dàng thôi miên một người. Phương diện này người Nhật Bản các ngươi so ra vĩnh viễn kém ta. Sơn Khẩu Ngọc Tử tiểu thư, ngươi có hứng thú muốn thử xem Thôi miên thuật của ta hay không? Ta cam đoan sẽ cho ngươi một sự kinh hỉ thật lớn đó!"
Nhìn Vương Chí Đạo hai tròng mắt đang lóe ra quang mang kỳ dị, Sơn Khẩu Ngọc Tử không biết tại sao đột nhiên cảm thấy trong tâm có chút kinh hãi, vội vàng dời tầm mắt đi, lại quay sang Trương Bảo Tử vẫn đang cùng Thuyền Việt Hoành Sơn cùng Gia Ngũ Lang giằng co, nói: "Trương Bảo Tử tiên sinh, mời ngươi dừng tay! Ta hỏi ngươi một câu, ngươi là ý định đến giết ta, hay là ý định tranh đoạt số báo danh tham gia thi đấu?"
"Lão tử đương nhiên là..."
"Đương nhiên là tranh đoạt số báo danh tham gia thi đấu!" Trương Bảo Tử mới vừa nói được nửa câu đã bị Vương Chí Đạo cắt đứt lời, nói chen vào nửa câu sau. Lại nghe Vương Chí Đạo mỉm cười nói với Sơn Khẩu Ngọc Tử: "Nếu như đại ca nói là đến để giết ngươi, ngươi sẽ hạ lệnh cho tất cả mọi người bên ngươi cùng xông lên, đem chúng ta loạn đao chém chết, hoặc là đi báo cho phòng Tuần bộ, để cho bọn họ đến bắt giam chúng ta vào ngục, đúng không? Ta cũng sẽ không thể để cho việc này dễ dàng phát sinh được đâu!"
"Vương Chí Đạo, ngươi thật đúng là một đối thủ khó gặp!" Sơn Khẩu Ngọc Tử đột nhiên lại thản nhiên cười, thật không ngờ lại nói với Trương Bảo Tử: "Trương Bảo Tử tiên sinh, nếu như ngươi là đến tranh đoạt số báo danh để tham gia thi đấu, như vậy không cần thiết phải tức giận, chúng ta tặng cho ngươi là được! Thuyền Việt thúc thúc, đem số báo danh tham gia thi đấu của ông tặng cho hắn đi!"
Thuyền Việt Hoành Sơn khó hiểu liếc mắt nhìn Sơn Khẩu Ngọc Tử một cái, nhưng vẫn thuận theo, móc từ trong áo ra một miếng giấy bìa cứng hình tròn lớn bằng bàn tay, nhằm Trương Bảo Tử ném đến, trong miệng nói: "Đây là chứng chỉ để vào tham gia Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu. Tặng cho ngươi đây!"
Trương Bảo Tử tiếp nhận được cái chứng chỉ kia xong, ngẩn người, theo bản năng hướng Vương Chí Đạo nhìn lại, hiển nhiên không biết bước tiếp theo là nên làm cái gì nữa đây.
Vương Chí Đạo đối với một chiêu này của Sơn Khẩu Ngọc Tử quả thật có chút bất ngờ, cười nói: "Sơn Khẩu Ngọc Tử tiểu thư thật đúng là hào phóng, còn chưa có ra tay đánh nhau đã tự động đem số báo danh tham gia thi đấu dâng ra rồi! Chỉ có điều là, một vị huynh đệ này của ta cũng là đến để tranh đoạt số báo danh tham gia thi đấu. Không bằng Sơn Khẩu Ngọc Tử tiểu thư hay là lại hào phóng thêm một lần nữa đi hả. Để cho Gia Ngũ Lang cũng dâng số báo danh tham gia thi đấu của hắn ra nốt đi hả!"
Sơn Khẩu Ngọc Tử liếc mắt một cái nhìn đến Chu Quốc Phú vẫn đứng ở một bên, lại lần nữa thản nhiên cười, gật đầu nói:
"Chu đại công tử thực lực ở Thượng Hải này ai ai mà không biết. Không nói dối ngươi, Sơn Khẩu Ngọc Tử ta đây cũng đã từng đi đến Mộng Ảo quán bar, cũng được kiến thức qua Chu đại công tử đánh quyền thần dũng như thế nào! Lấy thực lực của Chu đại công tử ngươi, đương nhiên là có tư cách tham gia vào danh sách thi đấu của Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu. Gia Ngũ Lang thúc thúc, đem số báo danh tham gia thi đấu của ông cũng tặng cho Chu Đại công tử đi!"
Gia Ngũ Lang cũng không nói được một lời, liền móc trên người ra một cái chứng chỉ hình tròn giống hệt như cái chứng chỉ đang trong tay Trương Bảo Tử, ném cho Chu Quốc Phú.
Chu Quốc Phú tiếp nhận cái chứng chỉ này, cũng là vẻ mặt sững sờ nhìn Vương Chí Đạo. Hiển nhiên không biết nên làm thế nào cho phải!
Chỉ nghe Sơn Khẩu Ngọc Tử mỉm cười hỏi: "Vương Chí Đạo, như ngươi mong muốn đó, các ngươi ba người đều đã có số báo danh tham gia thi đấu rồi. Bây giờ ngươi còn ý định làm cái gì nữa đây? Nếu như còn muốn gây sự, ta sẽ mời phòng Tuần bộ lại đây, đem ba người các ngươi giam hết vào trong ngục giam, để cho ngồi yên trong đó. Đến lúc đó cho dù các ngươi có số báo danh tham gia thi đấu cũng đừng nghĩ có thể đi ra tham gia Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu được nữa!"
Vương Chí Đạo nhìn trừng trừng vào Sơn Khẩu Ngọc Tử một lúc lâu, đột nhiên bật cười nói: "Sơn Khẩu Ngọc Tử tiểu thư, ta thực sự phục ngươi rồi! Khó trách được Sơn Khẩu Dụ Nhân thà rằng mất đi Sơn Khẩu Tuyết Tử cũng muốn ngươi cùng Trần Chân thành thân. Có lẽ là mục đích trong tâm trí hắn, ngươi so với tỷ tỷ của ngươi thì hữu dụng hơn nhiều. Đại ca, Chu huynh, nếu bọn họ đã tự nguyện nhận thua dâng ra số báo danh tham gia thi đấu, chúng ta đây sẽ không cần tìm bọn họ phiền toái nữa, đi thôi!"
"Đứng lại!"
Vương Chí Đạo vừa mới xoay người đang định rời đi, lại nghe thấy một tiếng hét phẫn nộ, có một nam nhân xa lạ xông ra nói với hắn: "Vương Chí Đạo, hai người bọn họ có thể đi được, nhưng là ngươi không thể đi, ngươi phải lưu mạng lại đây!"
Vương Chí Đạo quay người lại, liền chứng kiến một nam nhân Nhật Bản mặc kimono màu đen đã đi ra. Một nam nhân Nhật Bản này tuổi ước chừng ngoài hai mươi, tướng mạo cũng không tầm thường, vóc người cũng đủ tiêu chuẩn rắn chắc. Chỉ thấy trong tay phải hắn đã cầm lăm lăm một thanh võ sĩ trường đao đã tuốt ra khỏi vỏ, thân đao sáng bóng như tuyết.
Đao quang hàn khí lấp loáng, hiển nhiên là một thang bảo đao thổi lông lông đứt, chém sắt như bùn! Ánh mắt của hắn lại vô cùng âm lãnh, đằng đằng sát khí trừng trừng nhìn Vương Chí Đạo, giống như là cùng với Vương Chí Đạo có thâm cừu đại hận gì đó.
Chỉ có điều Vương Chí Đạo có thể khẳng định, chính bản thân hắn chưa từng có gặp qua người này.
Vương Chí Đạo nhíu nhíu đầu mày, hỏi: "Ngươi là ai, ta có quen biết ngươi sao?"
Lại nghe nam nhân Nhật Bản kia nói: "Vương Chí Đạo, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, ta gọi là Tam Đảo Vũ Tàng, chính là Đại đệ tử đời thứ mười bảy Cửu Quỷ Nhẫn Lưu phái. Ta cũng không có số báo danh tham gia thi đấu, bây giờ ta hướng ngươi khiêu chiến, tranh đoạt số báo danh tham gia thi đấu của ngươi!"
Cửu Quỷ Nhẫn Lưu? Chưa từng có nghe nói qua Nhật Bản lưu phái này, không biết cùng với một lưu phái Nhật Bản khá nổi danh khác là "Cửu Quỷ Thần Lưu" có quan hệ như thế nào? Chỉ có điều Vương Chí Đạo từ cái tên này cùng nhịp bước chân của Tam Đảo Vũ Tàng mà thầm đoán ra, Cửu Quỷ Nhẫn Lưu này hẳn là một bàng chi Ninja nhẫn thuật phái.
"Nhị sư huynh, đừng hồ đồ, lui ra!" Đã thấy Sơn Khẩu Ngọc Tử cau đôi mi thanh tú, giận dỗi nói với Tam Đảo Vũ Tàng kia.
Tam Đảo Vũ Tàng vẻ mặt tức giận, quát lạnh nói: "Tứ sư muội, đừng ra lệnh cho ta như vậy, ta không phải thủ hạ của ngươi !"
Sơn Khẩu Ngọc Tử mặt ngọc tức giận đến xanh mét, gật đầu nói: "Vậy được, ta mặc kệ ngươi, ngươi muốn đi gặp Vương Chí Đạo khiêu chiến thì khiêu chiến đi, nếu như ngươi bị hắn giết, ta cũng sẽ không quản đến, lại càng không đi báo thù cho ngươi đâu!"
Tam Đảo Vũ Tàng nghe vậy cười to nói: "Buồn cười, chỉ bằng thằng Trung Quốc lợn kia, có thể giết được ta sao? Tứ sư muội, ngươi vẫn luôn xem thường ta như vậy, cho nên mới chịu gả cho thằng Trần Chân kia phải không? Được, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, cảm tưởng của ngươi đối với ta là sai lầm rồi!"
Vương Chí Đạo tò mò đem Tam Đảo Vũ Tàng cùng Sơn Khẩu Ngọc Tử đánh giá qua lại một lần, đột nhiên cười to nói: "Ta rõ ràng rồi, vị ... Tam Đảo huynh này, ngươi hẳn là thích Tứ sư muội này của ngươi rồi hả?"
Không đợi cho Tam Đảo Vũ Tàng trả lời, Vương Chí Đạo lại nói: "Đáng tiếc chính là, Tứ sư muội này của ngươi nhưng lại không thích ngươi, chỉ khăng khăng chịu gả cho Ngũ sư huynh của ta. Ngươi tức giận không thể phát tiết, cho nên mới muốn tìm ta trút giận, đúng không? Nếu như ta đoán được không sai, ngươi có lẽ cũng đã hướng Ngũ sư huynh của ta khiêu chiến qua, đáng tiếc ngươi đánh không lại hắn. Biết ta là sư đệ của hắn, cho nên mới muốn giết chết ta để an ủi cho tâm ý tự tôn nhỏ mọn đã bị tổn thương của ngươi, đúng không?"
Sơn Khẩu Ngọc Tử sắc mặt biến đổi biến đổi, một lần nữa tức giận trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một cái, hiển nhiên có ý trách hắn lại đem chuyện nói ra rõ ràng như vậy.
Tam Đảo Vũ Tàng trong mắt để lộ ra sát khí đáng sợ, không nói được một lời chỉ hướng Vương Chí Đạo tiến lên hai bước, hai tay nắm chặt chuôi đao, giơ cao võ sĩ trường đao trong tay lên, sau đó lạnh lùng nói với Vương Chí Đạo: "Ra tay đi!"
Vương Chí Đạo hỏi: "Ngươi ý định dùng vũ khí hướng ta khiêu chiến hay sao?"
"Ngươi cũng có thể dùng vũ khí, nếu như mà ngươi không có mang vũ khí, đó chính là bất hạnh của ngươi mà thôi!" Tam Đảo Vũ Tàng cười lạnh nói.
"Vũ khí ta có mang theo, bất hạnh chỉ sợ là ngươi đó!" Vương Chí Đạo mỉm cười, vỗ vỗ bên hông, lại cười nói với Tam Đảo Vũ Tàng: "Cho ngươi một cơ hội, để cho ta nhìn xem đao của ngươi có nhanh được bằng súng của ta hay không!"
Sơn Khẩu Ngọc Tử nghe vậy sắc mặt chợt biến, vội vàng nói: "Vương Chí Đạo, ngươi như thế nào có thể sử dụng súng, không công bình, thế này rất hèn hạ đó!"
Vương Chí Đạo nhướng mắt, hỏi: "Nghe lạ nhỉ, điều nầy tại sao lại xem như hèn hạ được. Nhị sư huynh của ngươi có thể dùng võ sĩ đao, ta tại sao không thể dùng súng? Chẳng lẽ ta hẳn là nên dùng tay không để đối kháng võ sĩ đao của hắn. Ngươi cũng là ý cho rằng súng không phải là vũ khí sao?"
Chu Quốc Phú đang đứng một bên liền cười nói: "Súng đương nhiên cũng là vũ khí. Nếu dùng để đối phó võ sĩ đao thì có vẻ là hèn hạ một chút, nhưng là muốn Vương Chí Đạo dùng tay không đối kháng võ sĩ đao thì lại càng hèn hạ hơn! Huống chi, trong lúc quyết chiến ở cự ly gần như vậy, tính nguy hiểm của súng trên thực tế là không bằng võ sĩ đao, cho nên nếu chiếm tiện nghi thì hẳn phải nói vẫn là Tam Đảo tiên sinh. Nếu như Sơn Khẩu Ngọc Tử tiểu thư vẫn cảm giác thấy như vậy không công bình, như vậy thì mời Nhị sư huynh của ngươi buông võ sĩ đao xuống, dùng tay không cùng Vương Chí Đạo đánh nhau"
Sơn Khẩu Ngọc Tử mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn là nói với Tam Đảo Vũ Tàng: "Nhị sư huynh, ngươi muốn khiêu chiến Vương Chí Đạo thì hạ đao xuống đi, dùng tay không hướng Vương Chí Đạo khiêu chiến. Tin tưởng ta đi, tay súng của Vương Chí Đạo ngươi là không thể đối kháng, nếu hắn nổ súng ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi!"
Tam Đảo Vũ Tàng đại khái cũng nghe nói qua truyền thuyết về tay súng vô cùng kỳ diệu của Vương Chí Đạo, mặc dù trong lòng không quá tin tưởng, nhưng lại cũng không dám lấy tính mạng của chính bản thân mình để mà mạo hiểm, giận dữ trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một lúc, mới đưa võ sĩ đao cho một tên tiểu Nhật Bản ở phía sau, sau đó bày ra quyền thế, đối Vương Chí Đạo quát lên: "Vương Chí Đạo, ta bây giờ dùng tay không hướng đến ngươi khiêu chiến, mau đến đây đi!"
Vương Chí Đạo cười nói: "Rất tốt, ta từ sau khi ở Võ thánh đảo trở về, còn không có chân chính tìm người đánh một trận đó, ngươi vừa đúng lúc làm cho ta thỏa cơn nghiền! Đại ca. Chu huynh, các ngươi thối lui, để cho ta tới lãnh giáo một chút xem "Cửu Quỷ Nhẫn Lưu" công phu là cái trò hề gì!"
"Chờ một chút!" Lại nghe Sơn Khẩu Ngọc Tử kêu lên: "Vương Chí Đạo, Nhị sư huynh đã buông đao xuống, súng của ngươi đâu, cũng phải lấy ra đi!"
"À à, súng của ta!" Vương Chí Đạo làm ra vẻ sờ soạng khắp người một lúc lâu, sau đó vẻ mặt "ngượng ngập xấu hổ" nói với Sơn Khẩu Ngọc Tử cùng Tam Đảo Vũ Tàng: "Xin lỗi, các vị, ta còn tưởng rằng ta có đem theo súng, nguyên lai ta căn bản là không có mang theo súng! Xấu hổ quá, Tam Đảo tiên sinh, mới vừa rồi đã hù dọa ngươi rồi. Hay là ngươi xem có muốn như thế này hay không, ngươi lại cầm võ sĩ đao của ngươi lên, ta lấy tay không lãnh giáo đao pháp của ngươi cũng tốt rồi!"
Tam Đảo Vũ Tàng tức giận đến sắc mặt xanh mét, giận dữ hét: "Con lợn Trung Quốc kia, ta không cần đao cũng có thể giết ngươi ..."
Nói còn không có nói xong, đã thấy một quyền đầu ngay tại trước mắt hắn đột nhiên lớn lên, nặng nề nện thẳng lên trên cửa miệng hắn. Tam Đảo Vũ Tàng không tự chủ được "thịch thịch" lui ba bước về phía sau, lấy tay sờ lên một cái, đã thấy miệng đầy máu tươi, răng cửa thậm chí cũng bị đánh gãy rồi.
Chỉ nghe Vương Chí Đạo lạnh lùng quát: "Con chó tiểu Nhật Bản, nói chuyện chú ý một chút, đừng kêu gào con lợn Trung Quốc nọ kia ầm ĩ loạn lên! Chẳng lẽ bố mày không dạy cho mày cái gì gọi là 'lễ phép' hay sao?"
Tam Đảo Vũ Tàng lau một miệng đầy máu, giẫn dữ trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo, hai tròng mắt cơ hồ muốn lồi hẳn ra. Hắn gầm nhẹ một tiếng, tiến lên đạp trước một bước, một đòn trực quyền liền hướng ngực Vương Chí Đạo đánh tới.
"Chát" một tiếng, nhưng là một cước của Vương Chí Đạo đã đoạt trước xuyên qua nắm quyền của Tam Đảo Vũ Tàng, từ dưới đá lên trên, đạp thẳng vào dưới cằm Tam Đảo Vũ Tàng, lập tức đem Tam Đảo Vũ Tàng đạp cho hai chân rời khỏi mặt đất bay lên, cả người lộn một vòng trong không trung, sau đó ngã rầm xuống trên mặt đất.
Vương Chí Đạo lắc đầu, thở dài nói: "Thực lực kém đến như vậy cũng dám hướng ta khiêu chiến? Khó trách Tứ sư muội của ngươi không muốn gả cho ngươi, nhưng lại nhất định phải gả cho Ngũ sư huynh của ta! Ngươi so với Ngũ sư huynh của ta thì thật sự còn kém đến quá là xa rồi, coi như là một con heo nái sề cũng có lẽ sẽ không tuyển chọn ngươi đó!"
"Vương Chí Đạo!" Lại nghe Sơn Khẩu Ngọc Tử gầm lên một tiếng, đối hắn nói: "Ta muốn đến khiêu chiến với ngươi!"