Tinh Võ Môn

Chương 123: Cơn lốc trên biển




Em gái sinh đôi của Sơn Khẩu Tuyết Tử?

Vương Chí Đạo cảm thấy kinh ngạc, chỉ nghe Trần Chân nói khẽ giải thích với hắn: "Sơn Khẩu Ngọc Tử mặc dù là em gái sinh đôi của Tuyết Tử, nhưng là tính cách của các nàng lại không giống nhau, tỷ tỷ Tuyết Tử dịu dàng thiện lương, nhưng là muội muội lại rất nổi loạn điên cuồng, hơn nữa dã tâm của nàng rất lớn, rất tương tự với phụ thân Sơn Khẩu Dụ Nhân của nàng, cho nên rất được Sơn Khẩu Dụ Nhân coi trọng. Nghe nói Sơn Khẩu Dụ Nhân từ lúc nàng còn nhỏ đã đem nàng đưa đến Y Hạ phái học tập Ninja thuật, sau đó lại còn tìm sư phụ Đường thủ, Kiếm đạo cùng Nhu thuật dạy cho nàng, khi nàng mười lăm tuổi lại gia nhập vào Học viện quân đội hoàng gia Nhật Bản tiếp nhận huấn luyện quân sự. Sơn Khẩu Ngọc Tử đối với những phương diện này thiên phú rất cao, mỗi một khóa học đều là tốt nghiệp ưu tú. Mức độ trọng thị của Sơn Khẩu Dụ Nhân đối với nàng còn vượt quá so với tỷ tỷ Tuyết Tử của nàng. Mặc dù có chút tiếc nuối nàng không phải là con trai, nhưng là vẫn đang coi nàng chính là người khế thừa của gia tộc Sơn Khẩu, hiện nay trong gia tộc Sơn Khẩu thì Sơn Khẩu Ngọc Tử xem như là nhân vật quyền lực số hai, chỉ thấp hơn Sơn Khẩu Dụ Nhân."

"Nói như vậy, nàng rất lợi hại hay sao, huynh có cùng nàng đấu qua hay không?" Vương Chí Đạo có chút hăng hái bừng bừng nhìn vào thân hình xinh đẹp của Sơn Khẩu Ngọc Tử kia hỏi lại.

Trần Chân hồi đáp: "Từng có một lần, chính là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, lúc đó nàng giả mạo làm tỷ tỷ Tuyết Tử của nàng chạy trốn tới tìm ta, thừa dịp ta không phòng bị liền tập kích ta, thiếu chút nữa muốn lấy mạng của ta. Ta phỏng chừng thực lực của nàng so với Thuyền Việt Hoành Sơn còn muốn mạnh mẽ hơn một chút!"

"Nhưng hẳn là cũng không phải đối thủ của huynh!" Vương Chí Đạo cười nói: "Nàng tại sao lại muốn tập kích huynh?"

"Bởi vì nàng muốn thử xem ta có tư cách để cùng với tỷ tỷ của nàng ở cùng một chỗ hay không! " Trần Chân thở dài nói:

"Tính cách của nàng mặc dù cùng tỷ tỷ của nàng trái ngược nhau, nhưng là cảm tình đối với tỷ tỷ của nàng lại phi thường tốt!"

Vương Chí Đạo lẳng lặng nhìn Sơn Khẩu Ngọc Tử, nhẹ nhàng nói: "Dựa theo lý luận trong học thuyết về đẻ con sinh đôi, nếu hai người lớn lên giống nhau như đúc, cơ hồ không phân biệt được ai với ai trong hai con sinh đôi, thì hẳn là thuộc về dạng sinh đôi cùng một trứng. Loại sinh đôi cùng trứng này, chẳng những tướng mạo tương tự, mà tính cách cùng sở thích cũng đều là phi thường gần gũi, hơn nữa đại đa số các cặp sinh đôi kiểu này đều có được một loại tâm linh cảm ứng kỳ quái, có thể biết được ý nghĩ cùng cảm thụ của người kia. Cho nên Sơn Khẩu Ngọc Tử hẳn là tính cách cũng không sai biệt lắm so với tỷ tỷ của nàng. Nếu hiện nay mà hai nàng tính cách trái ngược, như thế có thể là Sơn Khẩu Ngọc Tử từ nhỏ đã bị Sơn Khẩu Dụ Nhân kiên quyết tách ra khỏi tỷ tỷ của nàng, đưa đi tiếp nhận huấn luyện tàn khốc, dẫn đến kết quả bị biến hóa mà không nhận ra được. Chỉ có điều ta vẫn tin tưởng, bản tính chân chính không có khả năng bị thay đổi, ý thức lặn sâu trong con người Sơn Khẩu Ngọc Tử hẳn là so với tỷ tỷ của nàng cũng không sai biệt lắm!"

"Ngươi là ý nói, Sơn Khẩu Ngọc Tử trên thực tế cũng là giống như Tuyết Tử cùng dịu dàng thiện lương? Tính cách bây giờ của nàng là do nàng bị phụ thân Sơn Khẩu Dụ Nhân bắt buộc mà tạo ra?" Trần Chân hỏi.

"Có khi lại là trái ngược đó, nói không chừng có khi chính tỷ tỷ Sơn Khẩu Tuyết Tử lại bị cha nàng hoặc những người khác áp chế bản tính chân chính của nàng đó!" Vương Chí Đạo lại có chút lo lắng nói.

Đúng lúc này, Sơn Khẩu Ngọc Tử đang cùng Thuyền Việt Hoành Sơn nói chuyện với nhau, đột nhiên có điều cảm giác, liền quay đầu nhìn lại.

Vương Chí Đạo biết nàng nhất định là đã cảm giác được chính mình nhìn trộm, vội vàng ép sát thân người xuống ẩn nấp kỹ càng.

Chỉ nghe Thuyền Việt Hoành Sơn hỏi: "Nhị tiểu thư, làm sao vậy?"

Sơn Khẩu Ngọc Tử một lúc mới hồi đáp: "Không có gì, ta mới vừa rồi cảm giác hình như là có người đang nhìn trộm ta, có thể chỉ là ảo giác. Thuyền Việt thúc thúc, chúng ta đi thôi!"

"Đi thôi!" Đợi được sau khi Sơn Khẩu Ngọc Tử cùng Thuyền Việt Hoành Sơn rời khỏi, Vương Chí Đạo nói với Trần Chân:

"Chúng ta đi lên buồng lái giải quyết hết đám tiểu Nhật Bản, đoạt lại quyết khống chế con tàu này. Ta cũng không muốn đi Nhật Bản."

Trần Chân hỏi: "Giải quyết hết tiểu Nhật Bản thì lấy ai tới điều khiển tàu?"

Vương Chí Đạo phân tích nói: "Tiểu Nhật Bản chỉ giết có tám người thuyền viên, phỏng chừng thuyền trưởng cùng bốn người thuyền viên khác vẫn còn sống, đang bị tiểu Nhật Bản uy hiếp phải thay đổi hải trình chạy đi Nhật Bản. Chúng ta giải quyết xong tiểu Nhật Bản có thể cho thuyền trưởng lại điều chỉnh lại hải trình một lần nữa, quay về Thượng Hải. Vạn nhất thuyền trưởng bọn họ cũng đã bị giết mất rồi thì để cho ta đến điều khiển tàu cũng được"

Trần Chân nghe vậy không nhịn được liếc mắt nhìn Vương Chí Đạo một cái, hỏi: "Ngay cả tàu máy ngươi cũng biết lái hay sao? Tại sao ngươi lại cho ta cảm giác giống như là không có cái gì không làm được, không có cái gì không biết? Ngay như lý luận nói về sinh đôi cùng một trứng ngươi mới vừa nói đó, ta đây là một du học sinh từng học ở Nhật Bản cũng chưa từng nghe nói đến, ngươi học được ở đâu?"

"Anh quốc!" Vương Chí Đạo cười cười, nói với Trần Chân còn đang bán tín bán nghi: "Đừng truy cứu nữa, ngay cả ta đây đối với chính mình cũng cảm thấy rất là kỳ quái đó!"

Đi tới được buồng lái, Vương Chí Đạo cẩn thận nhòm qua khe cửa sổ nhìn vào bên trong một cái, nói khẽ với Trần Chân: "Chúng ta vận khí không tệ, thuyền trưởng cùng bốn người thuyền viên kia vẫn còn sống, chúng ta không cần phải tự mình điều khiển tàu nữa rồi!"

"Ngươi không lo lắng Sơn Khẩu Ngọc Tử cùng Thuyền Việt Hoành Sơn sẽ đột nhiên trở lại sao?" Trần Chân thấp giọng hỏi.

"Bọn họ hẳn là không thể trở lại buồng lái nhanh như vậy. Chúng ta chỉ cẩn hành động nhanh lên một chút, là có thể giải quyết hết tám tên tiểu Nhật Bản này, sau đó lại chậm rãi đối phó với Thuyền Việt Hoành Sơn cùng Sơn Khẩu Ngọc Tử là được!" Nhìn lại một chút tám tên tiểu Nhật Bản đã ngụy trang thành thuyền viên của tàu "Truy phong hào", Vương Chí Đạo lại nhíu nhíu đầu mày, thấp giọng nói:

"Tám tên tiểu Nhật Bản này thoạt nhìn không phải người bình thường đâu, có thể có chút hơi khó đối phó!"

"Có thể được Sơn Khẩu Dụ Nhân phái tới đối phó chúng ta, khẳng định sẽ không quá kém." Trần Chân nói.

Đã thấy Vương Chí Đạo rút phắt cây súng pạc-hoọc ra, hừ lạnh nói: "Chẳng cần phải tính toán nhiều như vậy nữa, trực tiếp xử bắn chết hết bọn chúng là xong rồi, đợi đến khi Thuyền Việt Hoành Sơn cùng Sơn Khẩu Ngọc Tử nghe được tiếng súng, chạy đến cũng không kịp cứu bọn chúng nữa rồi!"

"Ý kiến hay!" Trần Chân hỏi: "Nhưng nếu là vạn nhất Sơn Khẩu Ngọc Tử cùng Thuyền Việt Hoành Sơn nghe được tiếng súng nhưng lại không chạy đến thì sao?"

"Vậy thì chúng ta thong thả cùng bọn họ chơi trò 'Mèo đuổi chuột' một chút hả, khi còn bé ta yêu nhất trò chơi này đó. Lại chơi đùa thêm một lần nữa cũng không sao!"

Vương Chí Đạo "ha ha" cười to một tiếng, đột nhiên húc tung cửa, xông vào trong buồng lái. Tám tên tiểu Nhật Bản kia cùng với thuyền trưởng "Truy phong hào" cùng bốn người thuyền viên đều giật mình quay đầu nhìn lại.

"Lũ tám người các ngươi mau xuống địa ngục thôi!"

Vương Chí Đạo lạnh lùng nói một câu với tám tên tiểu Nhật Bản đã ngụy trang thành thuyền viên của "Truy phong hào", nhưng là còn chưa có kịp bóp cò súng, đã nghe thấy thanh âm của Sơn Khẩu Ngọc Tử vang lên ở phía sau lưng: "Vương Chí Đạo, nếu như ngươi dám nổ súng giết bọn họ, ta sẽ làm nổ tung chiếc tàu này, chúng ta đây sẽ cùng nhau xong đời hết!"

Vương Chí Đạo quay đầu lại, chứng kiến Sơn Khẩu Ngọc Tử đứng ở cách đó không xa, có chút kinh ngạc nói:

"Còn tưởng rằng ngươi không thể trở lại nhanh như vậy ?"

Sơn Khẩu Ngọc Tử hừ lạnh nói: "Ta luôn luôn rất tin tưởng vào cảm giác của chính mình, khi các ngươi rình coi ta, ta cũng đã biết có người đã ẩn nấp xuống rồi, cho nên mới làm bộ rời đi, sau đó lại âm thầm đi ngược trở lại. Bây giờ xem ra cảm giác của ta quả nhiên không sai. Ngươi chính là Vương Chí Đạo đó sao, khi phụ thân nhắc tới ngươi, đều là nghiến răng nghiến lợi tức giận, điều này làm cho ta đối với ngươi rất là hiếu kỳ đó!"

Sơn Khẩu Ngọc Tử nói xong lại quay sang Trần Chân ngọt ngào cười, nói: "Anh rể, thật cao hứng lại gặp được anh đó!"

Trần Chân trầm giọng nói: "Ta không phải là anh rể của ngươi, đừng kêu loạn!"

Sơn Khẩu Ngọc Tử nghe vậy kinh ngạc nói: "Khi anh ở tại Nhật Bản, đã cùng tỷ tỷ thề non hẹn biển rồi mà. Anh rể, anh không phải là đã thay lòng đổi dạ rồi chứ?"

"Ta không có thay lòng đổi dạ. Chỉ là hiện thực không cho phép ta và tỷ tỷ của ngươi ở cùng một chỗ với nhau. Chuyện này ta đã nói rất chân thành với tỷ tỷ của ngươi rồi. Xin lỗi, sau này ngươi không nên lại gọi ta là anh rể nữa!" Trần Chân vẻ mặt có chút buồn bã, hiển nhiên là khi hắn bị ép phải chia tay cùng Sơn Khẩu Tuyết Tử, tâm lý cũng không hề dễ chịu.

Sơn Khẩu Ngọc Tử sâu kín thở dài nói: "Khó trách được tỷ tỷ vẫn luôn luôn trà không uống, cơm không ăn, cả ngày lúc nào cũng buồn rầu ủ rũ, làm cho tâm lý của em cũng rất là khó chịu đó!"

"Sơn Khẩu Ngọc Tử tiểu thư!" Vương Chí Đạo cắt đứt lời Sơn Khẩu Ngọc Tử cùng Trần Chân đang tâm sự, lại hỏi nàng: "Điền Trung bộ trưởng của các ngươi tại sao lại muốn đem chúng ta đưa tới Nhật Bản thế này?"

"Bởi vì các ngươi đều là vật báu vô giá, đối với đế quốc Đại Nhật Bản chúng ta có giá trị lợi dụng rất lớn." Sơn Khẩu Ngọc Tử hồi đáp: "Tôn tiên sinh là lãnh tụ tinh thần của Đồng Minh hội. Mặc dù không có nhiều thực quyết, nhưng ở tại trong lòng người Trung Quốc đã có uy vọng rất cao, chỉ cần hắn đồng ý cùng đế quốc Đại Nhật Bản chúng ta hợp tác, Điền Trung bộ trưởng cam đoan sẽ làm cho hắn một lần nữa lên làm Đại tổng thống. Trần Chân, Tôn Đại Chu, còn có Lý Cảnh Lâm tướng quân thật là bất ngờ mà lên tàu, đều là siêu nhất lưu cao thủ trong giới võ thuật Trung Quốc, là nhân tài đứng đầu, chỉ cần đồng ý vì đế quốc Đại Nhật Bản mà dốc sức, cam đoan tiền đồ không thể tính hết, vinh hoa phú quý lập tức đến ngay. Về phần ngươi, Vương Chí Đạo, chính là người được Điền Trung bộ trưởng coi trọng nhất đó. Chỉ cần ngươi nguyện ý dâng ra bí mật tuyệt kỹ súng thần của ngươi, Điền Trung bộ trưởng cam đoan sẽ cho ngươi làm tổng giáo quan của quân đội Hoàng gia của đế quốc Đại Nhật Bản, quyền lực vô cùng to lớn. Tương đương với một vị tướng quân, muốn cái gì sẽ có cái đó!"

Vương Chí Đạo đột nhiên cười lên sằng sặc, hình như là giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất, hắn cười đến lăn lộn thiếu chút thì không thở nổi. Sơn Khẩu Ngọc Tử thấy vậy cảm thấy tức giận, không nhịn được hỏi: "Vương Chí Đạo, ngươi cười cái gì?"

Vương Chí Đạo không hề để ý đến nàng, cười một lúc lâu mới quay sang nói với Trần Chân: "Ngũ sư huynh, cô dì út này của huynh nhìn thế mà lại giống như là người ngây thơ khờ khạo gì đâu hả, thế mà lại nghĩ muốn lấy mấy thứ kia đến lung lại chúng ta, thuyết phục chúng ta đầu nhập vào Nhật Bản bọn họ đó!"

Trần Chân lạnh lùng nói với Sơn Khẩu Ngọc Tử: "Ngọc Tử, ngươi rất coi thường chúng ta rồi, chúng ta sao lại vì vinh hoa phú quý mà phản bội lai quốc gia của chính mình, cùng với các ngươi hợp lại chung dòng được? Những lời ngây thơ này từ sau không nên nói ra nữa!"

Sơn Khẩu Ngọc Tử tức giận đến mặt ngọc trắng bệch, lạnh lùng nói với Vương Chí Đạo cùng Trần Chân: "Các ngươi nếu như mà không chịu hợp tác, ta cũng chỉ có thể y theo lời phụ thân phân phó, cho các ngươi chết tại đây trên biển này!"

Vương Chí Đạo nghe vậy, một lần nữa lại cười to, nói: "Ngọc Tử tiểu thư, nói ngươi ngây thơ khờ khạo thật đúng là không có oan uổng ngươi. Điền Trung bộ trưởng của các ngươi đã coi trọng tuyệt kỹ súng thần của ta như vậy, ngươi vẫn còn nghi ngờ là giả hay sao? Bây giờ ta đang có súng trong tay, mà ngươi lại đang đứng ngay trước mặt ta đây. Ngươi rốt cuộc cho rằng ngươi sẽ chết hay là chúng ta sẽ chết đây?"

Sơn Khẩu Ngọc Tử thần sắc không thay đổi nói: "Đương nhiên là ta chết, chỉ có điều các ngươi cũng không sống được, chỉ cần ngươi nổ súng, người của ta sẽ làm nổ tung chiếc tàu này, đến lúc đó chúng ta đồng quy vu tận nhé!"

Vương Chí Đạo lắc đầu cười nói: "Ta ghét nhất là bị có người dùng loại chiêu thuật đồng quy vu tận này đến uy hiếp ta! Ngươi biết không, Ngọc Tử tiểu thư, lúc trước cũng có một nữ nhân cũng dùng loại chiêu thuật này đến uy hiếp ta, sau đó ta cũng đã thề, người nào còn dám dùng loại chiêu thuật này đến uy hiếp ta, ta sẽ giết chết người đó trước. Ngươi sở dĩ còn chưa chết mà đứng ở chỗ này, chính là do ta xem tỷ tỷ của ngươi đã từng có phần giúp qua ta cùng Ngũ sư huynh. Nhưng là ta khuyên ngươi tốt nhất không nên lại dở một chiêu đó ra nữa, ta sẽ không cho ngươi cơ hội thứ hai đâu!"

Vương Chí Đạo nói xong quay đầu lại nói với thuyền trưởng đang đứng trong buồng lái: "Thuyền trưởng, mau cùng người của ngươi sửa lại hải trình đi Thượng Hải. Nếu ai dám ngăn cản ngươi, ta bắn chết hắn cho ngươi!"

"Vương Chí Đạo!" Lại nghe Sơn Khẩu Ngọc Tử cả giận nói: "Ngươi cho rằng ta thật sự không dám để cho người của ta làm nổ tung chiếc tàu này hay sao?"

Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Ta đây lại không tin rằng ngươi sẽ không sợ chết..."

Lời nói còn chưa dứt, đột nhiên nghe thấy "Ầm" một tiếng cực lớn, Truy phong hào trở nên lay động kịch liệt!

Chỉ nghe thuyền trưởng cực kỳ kinh sợ hét lớn: "Trời ạ, bọn họ đã làm nổ chiếc tàu này thật rồi! Phía dưới đã bị vỡ nát, nước biển đang ồ ạt tràn vào, chiếc tàu này sắp đắm mất rồi!"

Vương Chí Đạo đầu tiên là cùng Trần Chân liếc mắt, hai mặt nhìn nhau một cái, sau đó đột nhiên đại nộ, giận dữ hét lên với Sơn Khẩu Ngọc Tử: "Ngươi một con nha đầu chết tiệt kia, lại dám thật sự làm nổ tàu, ngươi thật sự muốn chết như vậy sao?"

Đã thấy Sơn Khẩu Ngọc Tử sắc mặt cũng đã trắng bệch, vừa sợ vừa giận kêu lên: "Thuyền Việt thúc thúc, người nào cho ngươi làm nổ chiếc tàu này hả? Ta không phải đã nói rằng muốn dẫn bọn hắn đi Nhật Bản hay sao?"

Thanh âm của Thuyền Việt Hoành Sơn từ xa xa truyền tới: "Xin lỗi, Nhị tiểu thư, ta cảm giác được chúng ta hay là nên nghe theo mệnh lệnh của phụ thân ngươi Sơn Khẩu tiên sinh đi thôi! Vương Chí Đạo tên này tuyệt đối sẽ không hợp tác cùng chúng ta, hắn vừa lại rất nguy hiểm, nếu như thật sự đưa hắn đến được Nhật Bản, sẽ mang đến tai nạn cho Nhật Bản chúng ta! Nhị tiểu thư, tàu sắp đắm đến nơi rồi, lập tức rời tàu đi! Tiểu Bổn, Đại Trúc, động thủ giết đám người Vương Chí Đạo!"

Ngay khi Thuyền Việt Hoành Sơn vừa dứt tiếng hô, Vương Chí Đạo đã nghe sau đầu mình nổi lên tiếng gió, chính là đám tiểu Nhật Bản ngụy trang thành thuyền viên đã nhằm hắn cùng Trần Chân phát động công kích.

Vương Chí Đạo vừa xoay người lại đã nổ ngay một phát súng, đem gã tiểu Nhật Bản đang tập kích hắn bắn chết ngay tại chỗ. Nhưng bảy tên tiểu Nhật Bản đều liều chết không muốn sống tiếp tục xông đến công kích hắn cùng Trần Chân, trong đó lại có hai tên tiểu Nhật Bản tách ra nhằm công kích đến thuyền trưởng và bốn thuyền viên còn lại của Truy phong hào.

"Đoàng đoàng đoàng" tiếng súng liên tiếp vang lên, Vương Chí Đạo trước hết là một cước đá bay một tên tiểu Nhật Bản đang xông đến trước mặt công kích hắn, sau đó liên tục nổ súng, mỗi phát một mạng đem đám tiểu Nhật Bản kia toàn bộ bắn chết sạch. Chỉ có điều khi hắn quay người lại thì phát hiện ra Sơn Khẩu Ngọc Tử đã không thấy đâu nữa rồi.

"Vương Chí Đạo, Trần Chân, xảy ra chuyện gì?"

Chính là đám người Tôn tiên sinh đã nghe thấy tiếng nổ lớn ở phía dưới con tàu, cảm giác có chuyện không hay, đều vội vàng chạy đến buồng lái, khi nhìn thấy Vương Chí Đạo cùng Trần Chân, lập tức đã cao giọng hỏi to bọn họ.

Trần Chân lớn tiếng hồi đáp: "Là do người Nhật Bản đã làm nổ chiếc tàu này rồi, Truy phong hào sẽ chìm ngay mất thôi!"

Đám người Tôn tiên sinh nghe vậy mọi người đều biến sắc.

Vương Chí Đạo tỉnh táo nói: "Bọn người Sơn Khẩu Ngọc Tử kia nếu đã chuẩn bị đánh nổ tàu, như vậy nhất định là đã chuẩn bị sẵn xuồng nhỏ để cho bọn họ chạy trốn, chúng ta đi tìm bọn họ!"

"Chỉ sợ không còn kịp rồi!" Lại nghe Tôn Đại Chu nói: "Trước khi chúng ta chạy đến đây đã thấy ở đuôi tàu có hai chiếc xuồng cứu sinh rời đi rồi. Muốn đuổi kịp bọn họ thì không có khả năng nữa rồi!"

"Như vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải chết tại đây trên biển hay sao? Vương Chí Đạo, quỷ ý của ngươi luôn luôn là nhiều nhất a, nhanh nhanh nghĩ ra một biện pháp hả!" Ô Tâm Lan thủy chung vẫn là một nữ hài tử, nghe vậy lập tức mất bình tĩnh, cuống lên nói.

Vương Chí Đạo nhíu nhíu đầu mày, đột nhiên xoay người hỏi thuyền trưởng: "Thuyền trưởng, ở đây các ngươi có sợi dây lớn nào không?"

Thuyền trưởng sắc mặt tái nhợt giống như đã chết rồi, vô lực hồi đáp: "Ở khoang chứa hàng thì có, nhưng mà sợi dây thì dùng làm gì, chẳng lẽ lại có thể đem Truy phong hào buộc neo lại không cho nó chìm xuống hay sao?"

"Ngu ngốc mới nghĩ đến cách buộc Truy phong hào!" Vương Chí Đạo lớn tiếng quát: "Trong khoang chứa hàng của các ngươi không phải có mấy cái rương chở hàng hóa cực lớn hay sao, đám rương đó đều là rương gỗ, hẳn là sẽ không thể chìm xuống, hơn nữa lại còn đủ lớn. Chúng ta đem mấy cái rương đó buộc lại một chỗ, tạm thời có thể kết được thành một chiếc bè nổi. Như vậy sẽ không vùi thân đáy biển nữa!"

Thuyền trưởng nghe vậy thần sắc chấn động, tỉnh ngộ nói: "Không sai, chủ ý này quả là rất được! Đại phó, các ngươi nếu như còn chưa có bị hù dọa đến ngu ngốc, lập tức theo hỗ trợ, Truy phong hào nhiều nhất chỉ có thể giữ được năm phút đồng hồ nữa thôi!"

Đám người chạy nhanh như là bị lửa đốt sau mông, vội vàng lao tới khoang chứa hàng hóa. Trước hết là lôi ra bốn cái rương gỗ cực lớn, đem tất cả dược phẩm, quần áo, đồ dùng gia dụng cùng hàng hóa gì đó ở bên trong tất cả quăng ra ngoài, sau đó lại lôi đến một đoạn dây thừng vừa to lại vừa dài đang muốn đem bốn cái rương gỗ này buộc lại cùng một khối.

Nhưng là còn chưa có kịp động thủ, lại nghe Vương Chí Đạo thở dài một tiếng nói: "Coi như hết rồi, các vị, chúng ta đã không còn kịp rồi, các ngươi xem bên kia một chút !"

Mọi người nghe vậy, ngẩng đầu nhìn đến theo phương hướng Vương Chí Đạo đang chỉ tay, chỉ thấy một đạo màu trắng như cây cột lớn đang quay cuồng trên mặt biển rất nhanh xông lại hướng chiếc tàu, trên đỉnh đạo màu trắng này mây đen vần vũ quay cuồng.

"Cái đó là cái gì vậy?" Ô Tâm Lan mặc dù ở tại Thượng Hải, nhưng lại hình như chưa từng kiến thức qua gió lốc trên biển, nên ngây ngốc mà đặt câu hỏi.

"Trời ơi, đó là cơn lốc, là vòi rồng trên biển đó, lực phá hoại siêu cường, đám rương gỗ này không chịu nổi sức quăng quật của nó đâu, chúng ta chết chắc rồi!" Lại nghe thuyền trưởng cùng bốn người thuyền viên đều cực kỳ kinh hãi kêu lên, thanh âm người nào cũng vô cùng run rẩy.

Cơn lốc tốc độ cực nhanh, chỉ chốc lát đã kéo đến gần ngay trước mắt, chỉ thấy sóng biển cao đến hơn năm thước giống như một con quát vật cự đại đang nhe nanh múa vuốt ầm ầm nhằm đánh tới con tàu Truy phong hào vẫn còn chưa chìm hẳn.

Vương Chí Đạo quát to: "Mọi người phân ba người một tổ, ôm chặt lấy bốn cái rương gỗ này. Chúng ta đã không còn cách nào nữa rồi, chỉ có phó thác số mạng cho ông trời mà thôi, nếu có thể sống sót sẽ lại gặp nhau ở Thượng Hải sau đi!"

Nói xong, Vương Chí Đạo nhào tới trên một cái rương gỗ thật lớn, ôm chặt lấy nó. Đi theo hắn lại có hai người cũng cùng lao về phía cái rương này, trong đó một người lại ôm chặt cứng lấy thân thể của hắn. Vương Chí Đạo vừa mới cảm ứng được phía sau là hai bầu ngực cao vút vừa êm ái vừa rắn chắc ép sát vào lưng hắn, trong khi vẫn còn chưa kịp nhận ra là Ô Tâm Lan hay Chu Điệp, thì cơn sóng biển khổng lồ đã nghênh đầu đánh xuống, Truy phong hào gần như tan tành mà mọi người đều bị sóng lớn nuốt phăng vào trong biển nước.

Ôm chặt Vương Chí Đạo chính là Ô Tâm Lan. Nàng thấy sóng biển kinh người đánh tới, cảm giác được đã không còn cơ hội sống sót nữa rồi, chứng kiến Vương Chí Đạo lập tức trong lòng nàng theo bản năng dâng lên một loại tâm tình muốn cùng hắn chết chung một chỗ, lập tức nhào tới ôm chặt lấy Vương Chí Đạo. Nhưng có điều Ô Tâm Lan cũng không ngờ tới chính là Chu Điệp cũng đồng thời lao về phía chiếc rương gỗ này.

Nếu một người không có lĩnh giáo qua uy lực của biển cả thì vĩnh viễn không thể tưởng tượng được biển rộng đáng sợ như thế nào. Ô Tâm Lan cảm giác chính mình như một con chim nhỏ đang bị sóng biển nâng lên cao vút, sau đó lại bị dập xuống tàn tệ, tiếng gió ầm ào cùng tiếng sóng biển gầm thét lại càng làm cho nàng đầu óc choáng váng, cảm giác toàn thân như bị xé nát. Sau khi bị quăng đi quật lại vài cái, Ô Tâm Lan liền bị lâm vào trong hôn mê, hai tay đang ôm Vương Chí Đạo không tự chủ được mà buông lỏng ra.

Ngay trước khi bị sóng biển kéo đi, Ô Tâm Lan cảm giác được có một bàn tay gắt gao tóm chặt lấy cổ tay của nàng, đem nàng kéo trở về. Sau đó Ô Tâm Lan lập tức nhắm nghiền đôi mắt đẹp, chuyện gì cũng không biết nữa.

Lúc Ô Tâm Lan mở mắt ra, thật không ngờ lại phát hiện chính mình hãy còn sống, trên đỉnh đầu chính là một bầu trời trong vắt, sắc trời vẫn còn chưa tối hẳn, nền trời đã lốm đốm nhiều ánh sao, mà thân thể của nàng lại đang nằm trong lòng chiếc rương gỗ, đang được sóng biển dập dềnh nhè nhẹ đưa đi, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có giai điệu êm ái của sóng biển vang lên bên tai.

"Vương Chí Đạo!" Ô Tâm Lan đột nhiên trong lúc đó nghĩ đến Vương Chí Đạo, lo lắng rằng chỉ có một mình mình đang cô độc lênh đênh trên mặt biển này, lập tức hét to một tiếng, ngồi phắt dậy.

"Không nên lộn xộn, cẩn thận té xuống. Nước biển buổi tối rất lạnh đó, không chừng sẽ bị cảm mạo!"

Chính là thanh âm Vương Chí Đạo vang lên bên tai nàng. Ô Tâm Lan vừa mừng vừa sợ quay đầu nhìn lại, vừa lúc chứng kiến Vương Chí Đạo ngồi ngay phía sau nàng, gần ngay trong tầm tay, mà bên cạnh Vương Chí Đạo lại là Chu Điệp.

Ô Tâm Lan bất kể vì lý do gì mà Chu Điệp cũng ở chỗ này, lập tức nhào vào trong lòng Vương Chí Đạo, "hu hu" khóc ầm lên, nói: "Vương Chí Đạo, ta rất là lo lắng sẽ phải một mình lênh đênh phiêu dạt trên biển này, sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa!"

Vương Chí Đạo nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng ong của Ô Tâm Lan, thanh âm ôn nhu đến không ngờ: "Ô sư tỷ, đừng lo lắng, vô luận như thế nào ta đều ở cùng với ngươi, sẽ không để cho ngươi cô độc. Ngoan, đừng khóc nữa!"

"Thật vậy không?" Ô Tâm Lan chính là lần đầu tiên nghe được Vương Chí Đạo nói với nàng chân tình thực ý như thế, vui mừng đến không kìm hãm được mà ngẩng đầu lên nhìn hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Đương nhiên là thật, ta gạt ngươi làm gì chứ?" Vương Chí Đạo cười cười, bất ngờ cúi xuống dùng miệng hôn khắp lên trán cùng khuôn mặt Ô Tâm Lan.

"Thật là buồn nôn!"

Ô Tâm Lan còn đang không ngờ Vương Chí Đạo lại hôn mình như vậy, lại nghe được thanh âm lạnh lùng của Chu Điệp, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng, ánh mắt vội nhìn lại Chu Điệp, kêu lên một tiếng "Chu Điệp tỷ..."

Chỉ nghe "Chu Điệp" lạnh lùng cắt ngang lời của nàng, nói: "Đừng gọi ta như vậy, ta không phải là Chu Điệp tỷ của ngươi!"

Ô Tâm Lan ngẩn người, kinh ngạc nhìn phía Vương Chí Đạo, chỉ thấy Vương Chí Đạo cười khổ nói: "Nàng không phải Chu Điệp, là Long Điệp. Khi cơn lốc đến đã làm nàng biến thành Long Điệp rồi. Chỉ có điều ngươi không cần lo lắng, ta đã cùng nàng đạt thành hiệp nghị, đang cùng nhau tìm cách hướng về đất liền, chúng ta đúng là cùng hội cùng thuyền rồi."

"Nàng là Long Điệp?" Ô Tâm Lan mở to đôi mắt đẹp, tò mò nhìn chằm chằm vào Chu Điệp đã biến thành Long Điệp.

Chỉ nghe Long Điệp lạnh lùng nói: "Dù sao ta giết các ngươi cũng vô dụng, các ngươi đối với ta còn có giá trị lợi dụng rất lớn, nếu như mà trên biển này ta không tìm được thực phẩm, thì thịt của các ngươi chính là một lựa chọn không tồi!"

Thanh âm giống như là được phát ra từ trong miệng một ác ma, Ô Tâm Lan nghe được không tự chủ mà rùng mình một cái.

Vương Chí Đạo mỉm cười, nói với Ô Tâm Lan: "Không cần để ý nàng, nàng là đang phát bệnh thần kinh mà thôi. Cho dù nàng thật sự dám làm như thế, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."

Long Điệp lạnh lùng nói: "Bảo vệ? Vương Chí Đạo, ngươi cho rằng ngươi có cái bản lãnh đó sao? Súng của ngươi đã không còn có ở trên người nữa rồi, ta lúc nào cũng có thể giết chết được ngươi!"

Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Long Điệp, ngươi hình như là không chịu được nước hả? Nếu không phải là ta đã cứu ngươi lên, chi sợ ngươi đã bị chết đuối rồi. Mặc dù võ công của ngươi cao hơn so với ta, nhưng là lúc ở trên biển này, ngươi tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của ta, nếu không tin thì cứ thử đến xem, ta cam đoan sẽ đem ngươi quăng xuống biển nuôi cá!"

Long Điệp nhìn chăm chú Vương Chí Đạo một lúc, rốt cục không phục mà quay đầu đi, vẫn hừ lạnh nói: "Bây giờ ta không so đo với ngươi, sau này sẽ tính sổ với ngươi sau!"