Đoạn Kỳ Thuỵ vẻ mặt khiếp sợ, khó có thể tin nổi, nhìn tham mưu nói: "Trương Thành, hắn nói chính là thật như vậy chăng? Ngươi thật sự bán đứng ta sao?"
Tên tham mưu gọi là Trương Thành kia há hốc mồm miệng ra, đang muốn phản bác, lại nghe Vương Chí Đạo lạnh lùng nói: "Muốn nói dối thì cân nhắc kỹ càng rồi hãy nói, nếu ta không có chứng cớ, tại sao lại chỉ trích ngươi như vậy!"
Trương Thành trợn trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một cái, không tin hỏi: "Ngươi có cái chứng cớ gì ?"
"Ngươi có muốn thấy Trầm đại di thái thái hay không? Ta đã đem nàng mang đến đây rồi đó!"
Vương Chí Đạo nói xong, lập tức quay đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, trước vẻ ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm của mọi người, hắn đã cùng Ô Tâm Lan đem Trầm đại di thái thái dẫn vào trong phòng.
"Ngươi có nhận ra nữ nhân này chưa? Nàng đã thừa nhận với ta rồi, xếp đặt để cho Tôn tiên sinh cùng Đoạn tổng lý gặp mặt tại Kim Mỹ Lâu, cũng dùng mê hương để hôn mê bọn họ, chính là ngươi! Trầm đại di thái thái, ngươi có phải đã nói qua với ta như vậy hay không?"
Trầm đại di thái thái há mồm uốn lưỡi, nhưng là một điểm thanh âm cũng không phát ra được, xem bộ dáng như là đang rất cam chịu.
Trương Thành lập tức không khỏi vừa sợ vừa giận, chỉ vào Trầm đại di thái thái quát lên, nói: "Trầm đại di thái thái, ngươi sao có thể bán đứng ta! Đây rõ ràng là chủ ý của ngươi, ta chỉ là theo ngươi phụng mệnh hành sự mà thôi. Ngươi sao lại có thể đem hết mọi sự tình đều đổ lên trên đầu ta như thế?"
Lời nói vừa ra, Đoạn Kỳ Thuỵ cùng đám người Tôn tiên sinh ánh mắt cũng đều không tự chủ được mà chăm chú nhìn vào mặt Trương Thành, còn Trầm đại di thái thái thì tức giận trừng mắt nhìn Trương Thành một cái, giương cái miệng nhỏ nhắn muốn nói gì đó, nhưng hết lần này tới lần khác một chút thanh âm cũng không phát ra được, cuối cùng đành phải nhắm nghiền đôi mắt đẹp lại.
Vương Chí Đạo mỉm cười, quay sang Trầm đại di thái thái nói: "Trầm đại di thái thái, rất xin lỗi, ngươi ít nhất còn phải hơn một tiếng đồng hồ nữa mới có thể phát ra được thanh âm, trong khoảng thời gian này trước hết hãy nhẫn nại một chút đi hả! Ô sư tỷ, đưa nàng đi ra ngoài, cẩn thận xem trọng nàng!"
Đợi được đến sau khi Ô Tâm Lan dẫn Trầm đại di thái thái rời khỏi phòng, Trương Thành mới tỉnh ngộ lại được, cả giận nói với Vương Chí Đạo: "Nguyên lai là ngươi đã tính kế ta, Trầm đại di thái thái căn bản là không thể nào lại chịu thừa nhận việc đó, là ngươi đã làm nàng tạm thời bị câm!" T.r.u.y.ệthegioitruyen.com
Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Chẳng lẽ ngươi bây giờ còn có thể không thừa nhận bản thân mình chính là nội gian hay sao?"
Trương Thành chứng kiến Đoạn Kỳ Thuỵ đang lạnh lùng nhìn hắn, miệng lưỡi cứng đờ. Một câu nói xạo cũng không thể nói ra được.
Lưu Bách Xuyên giận dữ, tiến lên một cước đem Trương Thành đá bay lên, bay thẳng lên đến đập vào trần nhà mới nặng nề rơi xuống, chỉ thiếu một chút nữa là tắt thở.
Vương Chí Đạo thấy thế vội nói: "Bách Xuyên tiền bối, trước hết đừng giết hắn vội, người này còn có chút giá trị lợi dụng!"
Tôn tiên sinh ngăn trở Lưu Bách Xuyên còn đang phẫn nộ, hỏi Vương Chí Đạo: "Chí Đạo, rốt cuộc thế này là thế nào đây? Đại di thái thái Trầm thị của Viên đại đầu tại sao lại đang ở trong tay ngươi thế?"
Vương Chí Đạo nói với bọn họ: "Nói ra còn rất dài. Ta sẽ kể lại rõ ràng chi tiết để giải thích với các người một lần, nhưng không phải là bây giờ. Ta muốn các người lập tức theo chúng ta rời đi khỏi nơi này đã, nơi này có thể đã không còn an toàn nữa rồi, ta trước hết sẽ đưa các người đi đến một nơi an toàn hơn."
Có tiếng đập cửa nhẹ nhàng, đã thấy Vương Á Tiêu đi vào, đối với Tôn tiên sinh cùng đám người Đoạn Kỳ Thuỵ coi như là không nhìn thấy, chỉ là nói với Vương Chí Đạo: "Ân công, bây giờ quân đội ở Bắc Kinh đã toàn bộ xuất động, đang tìm tòi chúng ta khắp nơi trong thành. Nhưng mà ta đã an bài rất tốt, có thể thần không biết, quỷ không hay, dẫn các ngươi đi đến cứ điểm an toàn kia của chúng ta. Bây giờ chúng ta mau lên đường thôi!"
Vương Chí Đạo gật đầu, quay sang Tôn tiên sinh cùng Đoạn Kỳ Thuỵ nói: "Tôn tiên sinh, Đoạn tổng lý, chúng ta đi thôi!"
Tôn tiên sinh cùng đám người Trần Chân tự nhiên là rất tin tưởng theo lời Vương Chí Đạo. Nhưng là Đoạn Kỳ Thuỵ lại cự tuyệt, nói: "Tại sao ta lại phải cùng đi với các ngươi? Ta là Tổng lý Quốc vụ viện, chỉ cần ta đi ra ngoài, thì lập tức sẽ có người đến hộ tống ta trở lại Quốc vụ phủ, kẻ nào lại dám động vào ta đây?"
Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Đoạn tổng lý, bên ngoài kia đám quân binh đang tìm tòi chúng ta không thể là người của ngươi. Chuyện tình ngươi theo Tôn tiên sinh bí mật gặp gỡ, cha con họ Viên hẳn là đã biết, nếu như ngươi cứ như vậy đi ra ngoài, ta cam đoan bọn họ sẽ giết ngươi, sau đó đổ oan lên trên đầu chúng ta.
Nếu như mà ngươi đi theo chúng ta, chúng ta cam đoan sẽ đem ngươi an toàn đưa về đến tận phủ của ngươi. Đoạn tổng lý, muốn lựa chọn như thế nào, chính ngươi quyết định đi, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi! Chỉ có điều là ngươi nhanh lên một chút, chúng ta không có nhiều thời gian đâu!"
Đoạn Kỳ Thuỵ miệng lưỡi mấp máy, nhưng không có nói ra một câu nào, hiển nhiên là đang còn do dự.
Tôn tiên sinh thấy thế, khuyên hắn nói: "Lão Đoạn, nghe ta một lời, Viên đại đầu nếu đã an bài một gã Trương Thành gian tế này ở bên cạnh ngươi, như vậy chứng tỏ hắn đã không tín nhiệm ngươi nữa rồi. Ta bây giờ cùng Viên đại đầu xu thế đã như nước với lửa, chuyện tình ngươi cùng ta bí mật gặp gỡ đã bại lộ, lấy cá tính của Viên đại đầu, nhất định đã khởi sát tâm đối với ngươi, ngươi cứ như vậy mà đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm đó. Cho dù ngươi không tin Vương Chí Đạo, cũng nên tin tưởng lão Tôn ta đây! Ta cam đoan với ngươi, chúng ta nhất định sẽ đem ngươi an toàn đưa về đến phủ của ngươi hoặc là Quốc vụ phủ, như vậy Viên đại đầu sẽ không thể tính kế ngươi được, ngươi thấy như thế nào?"
Đoạn Kỳ Thuỵ nhìn chăm chú Tôn tiên sinh cùng Vương Chí Đạo một lúc, rốt cục gật đầu nói: "Được rồi, ta và các ngươi cùng nhau đi!"
Vương Chí Đạo nghe vậy, xoay người đi ra khỏi cửa nói: "Như vậy chúng ta bây giờ đi luôn thôi!"
Vương Á Tiêu tiến lại gần, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Ân công, ngài đã cho Ô cô nương canh giữ Trầm đại di thái thái, như vậy Chu Điệp tiểu thư làm sao bây giờ? Nàng vẫn còn đang mê man ở trong này, có nên mang nàng cùng đi hay không?"
Vương Chí Đạo nhíu nhíu đầu mày, phân phó nói: "Như vậy đi, để cho Ôsư tỷ mang theo Chu Điệp, Trầm đại di thái thái giao cho ta tự mình trông coi."
Vương Á Tiêu gật đầu, nói: "Như vậy cũng tốt, ta lập tức đi thông tri cho Ô cô nương."
Người của Thiết Huyết trừ gian đoàn ở Bắc Kinh dường như đã ẩn nấp trà trộn được rất lâu, cơ hồ cùng nội ngoại trong ngoài thành Bắc Kinh đều có chút quan hệ tốt, năng lực làm việc rất mạnh, dọc theo đường đi hữu kinh vô hiểm, rất nhanh đã đi tới được cứ điểm ẩn nấp theo như lời của Vương Á Tiêu. Nơi này hóa ra lại là một giáo đường Cơ Đốc Giáo được một cha xứ người Anh quốc tên là Bố Lỗ Nặc (Bruno) mở ra ở Bắc Kinh. Thiết Huyết trừ gian đoàn cũng không biết đã dùng biện pháp gì mà đã trà trộn vào được, trong đó có không ít người còn trở thành giáo đồ của giáo đường Cơ Đốc Giáo này, làm cho giáo đường này cuối cùng biến thành một trong những cứ điểm ẩn nấp bí mật của bọn họ. Bởi vì cha xứ Bố Lỗ Nặc khai mở giáo đường này là một nhân vật rất trọng yếu trong giáo hội của người Anh quốc, nên Viên đại đầu cũng không dám dễ dàng đắc tội, quân đội lại càng không dám tùy tiện xông vào lục soát, cho nên nơi này lại trở thành địa điểm an toàn nhất.
Người phụ trách của Thiết Huyết trừ gian đoàn ở tại giáo đường này tên là Kim Sở Vọng, bởi vì hắn đối với Thánh Kinh cùng những bài giảng của Giáo chủ nghiên cứu rất sâu, bình thường thuyết giảng đạo lý cũng rất tinh thông, cho nên đã trở thành trợ thủ đắc lực của cha cố Bố Lỗ Nặc, bình thường những khi cha cố Bỗ Lỗ Nặc không có ở đây, giáo đường là do hắn phụ trách. Mà đêm hôm trước, vừa vặn cha cố Bố Lỗ Nặc có việc đi ra ngoài, giáo đường do Kim Sở Vọng tạm quản lý, cho nên mới có thể an bài cho đám người Vương Chí Đạo ẩn trốn ở chỗ này.
Sau khi phân phó cho Ô Tâm Lan tiếp tục chiếu cố cho Chu Điệp, lại để cho Vương Á Tiêu đem Trầm đại di thái thái cùng Trương Thành đi giam giữ lại, Vương Chí Đạo mới quay sang đám người Tôn tiên sinh, Đoạn Kỳ Thuỵ cùng Trần Chân vẻ mặt vẫn rất nghi hoặc, nói: "Các ngươi hẳn là đang cảm thấy kỳ quái rằng tại sao Đại di thái thái của Viên đại đầu lại rơi vào trong tay của ta có phải không?"
Tôn tiên sinh nhưng lại nói: "Ta rất hiếu kỳ lại chính là người trợ giúp chúng ta kia là ai, bọn họ tại sao lại nghe lời ngươi nói, lại gọi ngươi là ân công?"
"Bọn họ nguyên lai là người trong một cái bang hội, chỉ có điều là bây giờ bọn họ đã gia nhập Đồng Minh hội. Coi như là đồng sự của chúng ta rồi. Bởi vì ta từng đã cứu mạng đầu lĩnh của bọn họ, cho nên bọn họ mới nguyện ý giúp chúng ta!" Vương Chí Đạo hồi đáp.
"Bọn họ cũng là huynh đệ Đồng Minh hội? Tại sao một người ta cũng không nhận ra?" Tôn Đại Chu kỳ quái hỏi.
Không chỉ là Tôn Đại Chu, Lưu Bách Xuyên cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
"Bởi vì bọn họ là người bên phía Hoàng tiên sinh kia!"
"Nguyên lai là như vậy, Hoàng tiên sinh thế mà lại gạt chúng ta, ở tại Bắc Kinh lại còn an bài một nhóm người khác?"
Tôn Đại Chu cùng Lưu Bách Xuyên đều lộ vẻ mặt bất mãn.
Lại nghe Đoạn Kỳ Thuỵ mở miệng nói: "Vương Chí Đạo, mặc kệ ngươi là bởi vì cái nguyên nhân gì mà bắt Trầm đại di thái thái, ta khuyên ngươi tốt nhất thả cho nàng trở về đi. Trầm thị chính là đại thiếp được Viên đại đầu sủng ái nhất, ngươi bắt nàng đi, hắn không đem cả thành Bắc Kinh đào bới lật tung lên, đem ngươi bầm thây vạn đoạn mới là lạ!"
"Cái đó thì không ngại!" Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Viên đại đầu đã chết rồi!"
Lời này vừa ra, Đoạn Kỳ Thuỵ, Tôn tiên sinh cùng đám người Trần Chân mọi người đều thất kinh.
Tôn tiên sinh vội vàng hỏi: "Vương Chí Đạo, đây là cái chuyện gì đây? Chẳng lẽ ngươi nghe theo an bài của Hoàng tiên sinh, đến ám sát Viên đại đầu rồi?"
Vương Chí Đạo nghe vậy có chút ngạc nhiên nói: "Nguyên lai Tôn tiên sinh sớm đã biết chuyện Hoàng tiên sinh tìm ta để ám sát Viên đại đầu? Chỉ có điều là ông đã đoán sai rồi, Viên đại đầu cũng không phải do ta giết, mà là bị Đại di thái thái vốn được hắn sủng ái nhất giết!"
"Cái gì!" Lời này khiến cho đám người Đoạn Kỳ Thuỵ cùng Tôn tiên sinh vẻ mặt kinh ngạc.
Đoạn Kỳ Thuỵ cười to nói: "Vương Chí Đạo, ngươi đang vui đùa gì đây. Trầm thị như thế nào lại có thể giết Viên đại đầu? Nàng chính là nữ nhân được Viên đại đầu sủng ái nhất đó. Giết Viên đại đầu đối với nàng có chỗ tốt gì?"
"Chuyện này ta cũng còn chưa suy nghĩ phân tích cẩn thận ra được. Chỉ có điều là phân tích sơ bộ ngay theo tình huống xảy ra lúc đó, cái chết của Viên đại đầu cùng Trầm đại di thái thái có liên quan chính là không hề nghi ngờ."