Ở bên trong phòng rất yên tĩnh, một loại yên tĩnh khiến cho kẻ khác có cảm giác hít thở không thông.
Vương Chí Đạo trong lòng cảm thấy rất bất an, một cước lập tức đem cánh cửa đá văng ra, không ngờ lại có một mùi hương thơm phả thẳng vào mặt hắn. Vương Chí Đạo theo bản năng bế trụ hô hấp, đồng thời phất tay một cái, muốn đem mùi thơm làm tản mát ra.
Có tiếng vỗ tay ở bên trong vang lên, chỉ nghe thấy một giọng nữ rất êm tai nói: "Phản ứng quả là rất nhanh, không hổ là Vương Chí Đạo. Chỉ có điều là ngươi không cần lo lắng, mùi thơm đó chính là mùi thơm trên thân thể của ta, không phải là mê hương!"
Nói chuyện chính là một người phụ nữ mặc một thân xường xám không tay màu tím, mặc dù trên mặt đang che một tấm khăn sa mỏng nửa như trong suốt, nhưng vẫn là mơ hồ lộ ra nhan sắc, cùng với một vóc dáng thành thục uyển chuyển, chỉ cần là người có chút trí óc cũng dễ dàng nhận ra đây là một nữ nhân vô cùng mỹ lệ.
Một nữ nhân nầy đang rất nhàn tĩnh ngồi trên một chiếc ghế xích đu, đôi bàn tay ngọc tùy ý đặt ở trước thân người, đôi chân nàng vắt chéo lên, chiếc xường xám xẻ tà làm cho một đôi đùi ngọc của nàng vừa trắng như tuyết lại rất thon dài cơ hồ toàn bộ đều phơi bày hết ra, chỉ cần là một nam nhân, chứng kiến được cảnh đẹp hấp dẫn mê người này, hẳn sẽ cảm thấy trống ngực đập phừng phừng.
Thế nhưng mà một nữ nhân này lại không thèm để ý đến chính mình đang xuân quang đại lộ, hoặc là có thể nàng vốn chính là cố ý bày ra loại tư thái này để câu dẫn nam nhân. Một đôi mắt đẹp sáng ngời như sao, lông mi dài cong vút đang nhìn Vương Chí Đạo có chút lộ ra ý cười, xem bộ dáng tựa hồ như là đang ở chỗ này chờ Vương Chí Đạo.
Vương Chí Đạo thấy ở trong gian phòng này ngoại trừ nữ nhân này ra thì không còn những người khác, trong lòng không khỏi trầm xuống, biết Tôn tiên sinh cùng đám người Trần Chân hẳn đã xảy ra chuyện, vì vậy lập tức hỏi: "Ngươi là ai?"
Nữ nhân xinh đẹp mỉm cười, cất giọng êm ái ôn nhu nói: "Ngươi không cảm thấy rằng, ngươi bây giờ hẳn là nên hỏi trước xem người mà ngươi phải bảo vệ hiện đang ở chỗ nào, đó mới là trọng yếu nhất hay sao?"
"Điều đó thì không cần phải hỏi nữa. Chắc chắn rằng bọn họ đã rơi vào trong tay của ngươi rồi. Cho nên ta mới muốn hỏi ngươi là ai?" Vương Chí Đạo hồi đáp.
"Thú vị, biết người mà ngươi phải bảo vệ đã rơi vào trong tay của ta, thế nhưng lại còn có thể lạnh lùng như vậy, Vương Chí Đạo quả nhiên là không giống như người thường." Nữ nhân này một lần nữa mỉm cười, nói: "Tên của ta không tiện để nói cho ngươi, chỉ có điều là ngươi có thể gọi ta là Tử phu nhân, bởi vì ta thích màu tím!"
Vương Chí Đạo nhìn chằm chằm vào một nữ nhân tự xưng là "Tử phu nhân" này, hỏi lại: "Xem ra ngươi đã sớm đặt ra cái bẫy này để dẫn dụ Tôn tiên sinh cắn câu, vậy Kim Mỹ Lâu này có lẽ là căn cứ của ngươi hả? Kỹ nữ ở nơi này mỗi người đều là đã tiếp nhận qua huấn luyện để thành sát thủ chuyên nghiệp, hẳn là đã ngụy trang ẩn nấp ở tại Kim Mỹ Lâu này từ rất lâu rồi phải không?"
"Không sai, Kim Mỹ Lâu đã được ta tiếp nhận từ bốn năm trước, sớm đã được người của ta toàn diện thay thế hết rồi."
"Đoạn Kỳ Thụy là theo ngươi cùng nhau xếp đặt dẫn dụ Tôn tiên sinh cắn câu hay sao?" Vương Chí Đạo lại hỏi.
"Điều đó thì không phải, Đoạn Kỳ Thụy bây giờ cũng đang là tù nhân là của ta, ta cũng đang lo lắng xem xử lý hắn ra sao đây."
"Nếu nói như vậy, thì tên tham mưu kia của Đoạn Kỳ Thụy mới là người của ngươi, bởi vì chính là hắn đã đề nghị Tôn tiên sinh cùng Đoạn Kỳ Thụy gặp mặt ở chỗ này?" T.r.u.y.ệthegioitruyen.com
Tử phu nhân có chút kinh ngạc nói: "Ngươi quả nhiên là rất thông minh. Xem ra ta phải vứt bỏ cái tên tham mưu kia đi rồi. Vương Chí Đạo, vậy ngươi có thể đoán được hay không, tại sao ta lại xếp đặt ra cái bẫy này để dẫn dụ Tôn tiên sinh cắn câu?"
"Ngươi không phải là vì bán mạng cho cha con họ Viên hay sao?"
"Đương nhiên không phải!" Tử phu nhân thật bất ngờ trả lời Vương Chí Đạo: "Hơn nữa mục đích của ta cũng không phải là Tôn tiên sinh hoặc là Đoạn Kỳ Thụy, mục tiêu chân chính của ta chính là ngươi đó, Vương Chí Đạo! Ta chỉ là thật không ngờ rằng ngươi lại không có đi theo Tôn tiên sinh cùng nhau tiến vào đây. Chỉ có điều là việc đó cũng không cần thiết, Tôn tiên sinh, Trần Chân, Tôn Đại Chu cùng Lưu Bách Xuyên đều đã rơi vào trong tay của ta, những người này cũng đủ làm vốn để uy hiếp ngươi rồi chứ?"
"Ngươi là dùng quỷ kế gì để chế phục Ngũ sư huynh của ta, Tôn Đại Chu cùng Bách Xuyên tiền bối hả?" Vương Chí Đạo hỏi.
"Đây là bí mật, nếu như nói ra, sau này ta sẽ không có cơ hội dùng lại lên trên người của ngươi nữa. Cho nên ta sẽ không nói cho ngươi!" Tử phu nhân mỉm cười nói: "Vương Chí Đạo, ngươi tại sao không hỏi xem mục đích chân chính của ta là cái gì sao?"
"Ngươi nếu muốn nói thì tự mình nói ra đi, ta cũng không hề có ý bịt miệng ngươi!"
Tử phu nhân nghe vậy ngơ ngác ngẩn ngơ, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, nói: "Vương Chí Đạo, ngươi có phải là nên đối với ta khách khí lễ phép một chút hay không? Đừng quên Tôn tiên sinh cùng Trần Chân bọn họ đều đang ở tại trong tay của ta đó? Chọc giận ta không phải là chuyện tốt đâu!"
Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Tử phu nhân, tính mạng của ngươi bây giờ đã ở trong tay của ta rồi, ta chỉ cần khẽ động đầu ngón tay, là có thể muốn mạng của ngươi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể uy hiếp ta hay sao?"
Nhìn lại một chút cây súng pạc-hoọc trong tay Vương Chí Đạo, Tử phu nhân thần sắc không hề thay đổi, mỉm cười nói: "Vương Chí Đạo, ta biết tay súng của ngươi vô cùng kì diệu, đạn ra không trượt. Nhưng là, ngươi quả thật dám đối ta nổ súng hay sao?"
"Đoàng" một tiếng, Vương Chí Đạo trả lời bằng một phát súng, đạn bay sạt ngay qua bên vành tai Tử phu nhân. Không hề làm thương tổn đến một sợi lông của nàng, nhưng cái khăn che mặt của Tử phu nhân lại vô cùng kỳ diệu, vì một phát đạn này mà nhẹ nhàng rơi xuống.
Cái khăn rơi xuống lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đông lòng người, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, đôi môi đỏ mọng hơi vểnh lên, mời gọi đến kinh tâm động phách, lại càng tỏa ra lực hấp dẫn của một nữ nhân thành thục. Rõ ràng là một thiếu phụ cả nhan sắc cùng sự thành thục đều trên Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan.
Tử phu nhân bị Vương Chí Đạo nổ một phát súng này làm cho có chút hoảng sợ, sờ sờ lên vành tai có chút cảm giác nóng lên, lập tức vừa sợ vừa giận, đứng phắt lên, cả giận nói: "Vương Chí Đạo ngươi thật sự không cần mạng của bọn họ nữa hay sao? Được, Tiểu Thúy, chặt đứt một chân của Trần Chân cho ta!"
"Dạ, phu nhân!" Một giọng nữ từ sau vách tường ngăn bằng gỗ truyền lại.
Vương Chí Đạo trong lòng cả kinh, vội nói: "Chờ một chút!"
Tử phu nhân hừ lạnh nói: "Không có gì phải chờ, ngươi nếu như đối với sinh tử của bọn họ đã không cần, ta đây sẽ không khách khí nữa, Tiểu Thúy, động thủ chặt đứt một chân của Trần Chân!"
Vương Chí Đạo cả giận nói: "Ngươi không nghĩ muốn chết hả, có tin ta lập tức một phát bắn chết ngươi hay không?"
"Ngươi bắn đi!" Tử phu nhân sắc mặt không hề có chút cảm xúc: "Dù sao hôm nay khi ta tới thì đã có chuẩn bị cho cái chết rồi. Mạng của ta không đáng giá tiền, lấy một cái mạng tiểu nữ nhân của ta, đổi lại tính mạng của bốn đại nam nhân, cũng quá xứng đáng rồi. Tiểu Thúy, nghe rõ cho ta, trước hết chém đứt chân của Trần Chân. Nếu như Vương Chí Đạo giết ta, vậy thì ngươi lập tức đem cả bốn nam nhân đó giét chết ngay, không được chần chừ!"
"Dạ, phu nhân!" Tiểu Thúy ở sau vách trả lời, ngữ khí lạnh như băng, làm cho người nghe không thể không tin vào sự quyết đoán của nàng.
"Chậm đã!" Vương Chí Đạo đối với một Tử phu nhân tàn nhẫn này đã cảm thấy kinh hãi, lo lắng Tiểu Thúy kia thật sự sẽ chặt đứt chân Trần Chân, vội vàng đầu hàng nói: "Được rồi, ta phục ngươi rồi, ngươi nghĩ muốn làm cái gì, thì nói ra đi!"
Tử phu nhân lờ mờ nói: "Trước hết ném súng trên tay ngươi đi cho ta!"
Vương Chí Đạo không nói một lời, cầm cây súng pạc-hoọc trong tay ném xuống trên mặt đất.
"Tốt lắm, ngươi cuối cùng cũng phải nghe lời!" Tử phu nhân đắc ý cười, quay sang phân phó với người ở sau vách gỗ:
"Tiểu Thúy, cái chân đó của Trần Chân vậy thì tạm thời giữ lại cho hắn đi. Lúc nào Vương Chí Đạo không nghe lời, ngươi sẽ chém đứt sau cũng chưa muộn!"
"Dạ, phu nhân!" Thanh âm của Tiểu Thúy vọng lại thật là bình tĩnh lạnh lùng, hiển nhiên là rất tự nhiên nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của Tử phu nhân.
Vương Chí Đạo cảm thấy có chút nhụt chí, nơi nói tại sao lại có nữ nhân vừa tàn nhẫn vừa giảo hoạt như vậy? Dễ dàng như thế đã đem chế trụ được Trần Chân, Tôn Đại Chu cùng Lưu Bách Xuyên, ba người đều là cao thủ trong cao thủ, còn dùng bọn họ đến uy hiếp chính mình? Một Tử phu nhân này tâm kế cũng thật là đáng sợ hả, không biết nàng sẽ bức bách mình làm ra chuyện gì đây?
Vương Chí Đạo thở dài nói: "Tử phu nhân, ngươi bây giờ có thể nói ra được mục đích của ngươi chưa? Không phải là muốn để cho ta hỏi ngươi mới chịu nói ra đấy chứ?"
"Có hỏi có đáp mới có ý tứ chứ, ngươi không hỏi ta làm như thế nào mà trả lời được!" Tử phu nhân rất tươi cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Vương Chí Đạo, bộ dáng giống như một tiểu cô nương ngây thơ khờ khạo, khiến cho Vương Chí Đạo rất muốn lập tức tiến lên đánh cho nàng một trận nhừ tử.
Lại nghe Tử phu nhân nói: "Vương Chí Đạo, bởi vì ta nghe nói tay súng của ngươi là thiên hạ vô song, chưa bao giờ chịu bắn trượt, cho nên ta mới xếp đặt một cục diện lớn như vậy. Ta chỉ là muốn mượn tay súng đạn ra không trượt của ngươi giúp cho ta giết một người, chỉ cần ngươi thành công, ta sẽ lập tức thả Tôn tiên sinh cùng bọn người Ngũ sư huynh của ngươi ngay cả Đoạn Kỳ Thụy, ta cũng có thể giao cho ngươi."
Vương Chí Đạo hỏi: "Ta sao có thể biết được ngươi có thủ tín hay không?"
Tử phu nhân nói: "Ngươi chỉ có một lựa chọn là tin tưởng theo ta, bời vì nếu như mà ngươi không làm theo, năm người bọn họ đều phải chết. Thế nào, có chịu đáp ứng hay không?"
Vương Chí Đạo hỏi: "Ngươi còn chưa có nói ra là muốn ta đi giết ai?"
"Viên đại đầu!" Từ trong cái miệng gợi cảm của Tử phu nhân thốt ra một cái tên.
Vương Chí Đạo thiếu chút nữa nhảy dựng lên, giọng nói như khó có thể tin hỏi: "Cái gì? Ngươi phí công phu lớn như vậy bắt được Tôn tiên sinh bọn họ, chính là muốn ta đi giết Viên đại đầu sao?"
Tử phu nhân mỉm cười nói: "Ta không có hay nói đùa, chẳng lẽ ngươi đúng thật là cho rằng ta là người của cha con họ Viên hay sao?"
Vương Chí Đạo nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của Tử phu nhân đến một lúc lâu mới thở dài nói: "Nếu như mà mục đích của ngươi chỉ là làm cho ta đi ám sát Viên đại đầu, vậy ngươi căn bản không cần phải phí công phu lớn như vậy. Bởi vì ta đến Bắc Kinh mục đích chính cũng là để ám sát Viên đại đầu. Chúng ta vậy thì hẳn là minh hữu, chứ không phải là địch nhân!"